Chương 47: Cưỡng ép

Phong Cực không ngờ

nữ nhân này lại biết võ công, vốn cho rằng hắn ta là tướng quân chinh

chiến sa trường, mấy chiêu là có thể chế phục, sau đó giải nữ nhân ghê

tởm này đến trước mặt Linh Nhi bồi tội, để Linh Nhi xử trí, khiến Linh

Nhi thấy hắn ta đáng để dựa vào, nhưng nào nghĩ tới còn phải phí sức vật lộn cùng nữ nhân này.

Tống Thi Linh càng thêm căm tức, nàng ta

nghe nói trước kia Vân Tuyết Phi là dòng chính nữ không được sủng ái,

cùng lắm là làm việc nặng nhiều nên hơi sức lớn, biết mấy chiêu tự vệ, không ngờ nữ nhân trước mắt này vốn biết võ

công, không trách được nàng ta tính toán nàng ta (VTP) không không thành công, chỉ sợ biểu ca cũng không biết võ công của nữ nhân này cao như

thế, nhìn đôi nam nữ đánh chẳng phân biệt được cao thấp ở trước mặt

mình, Tống Thi Linh nhíu mày: Phong Cực là tướng quân, không ngờ một nữ

nhân cũng không đối phó được, thật sự đúng là phế vật!

Chiêu thức của Vân Tuyết Phi nhạy bén, nhưng hơi sức không bằng người, bị một đấng mày râu người vóc dáng to lớn như Phong Cực công kích, ứng phó được

nhưng rất phí sức lực, trên trán đổ mồ hôi hột, tiếp tục như vậy nữa,

nàng thật sự sẽ bị hắn ta một chưởng đánh chết!

Ngay khi nàng

đang phiền não làm sao có thể giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt,

một giọng nói yêu kiều vang lên: "Dừng tay! Lập tức dừng lại cho ta! Nếu không ta gϊếŧ nữ nhân này!"

Thân thể Phong Cực run lên, vội vàng dừng tay, hắn ta lại quên mất còn có một người trong phòng, thật là

tính sai! Nhìn nha hoàn trước mắt đặt chủy thủ ở trên cổ của Linh Nhi,

bộ dáng Linh Nhi mềm mại đáng thương, hắn ta kinh hãi một hồi, muốn tiến lên gϊếŧ nha hoàn đê tiện này.

Ngũ Trà phát hiện ý đồ của hắn

ta, chủy thủ đặt ở trên cổ Tống Thi Linh hơi dùng sức, chủy thủ để lại

một vết đỏ dính đầy máu ở trên cổ của Tống Thi Linh, máu tươi chảy xuống từng giọt theo chuôi đao, đau nhói con mắt của Phong Cực.

Mặc dù vừa rồi Tống Thi Linh ác độc nghĩ cho dù nàng ta chết cũng phải kéo Vân Tuyết Phi chết cùng, nhưng chân chính đối diện với cái chết, nàng ta

rút lui, nàng ta mới tuổi hoa còn chưa hưởng thụ hết, mặc dù thân thể

nàng ta không còn trong sạch nữa, nhưng nàng ta vẫn xinh đẹp, giống như Đổng nhị nương, cưới lần hai cũng gả cho tướng công nhà trong sạch đối với nàng ta cực tốt, điều kiện các phương diện của

nàng ta (TTL) cũng tốt hơn nàng ta (ĐNN), còn sống thì nàng ta mới có

thể có cơ hội được biểu ca coi trọng, cho dù biểu ca chướng mắt, nàng ta cũng có thể tìm nam nhân tốt hơn so với Phong Cực ngu như heo, nhưng

chết thì cái gì cũng không có!

Nghĩ tới những thứ này, nàng ta

càng thấy còn sống mới là tốt nhất, nàng ta run rẩy nhờ giúp đỡ, khóe

mắt hồng hồng có chất lỏng tràn ra, không biết là máu hay nước mắt:

"Phong đại ca, cứu ta, ta không muốn chết!"

Vân Tuyết Phi nhân

lúc này, nàng lướt qua Phong Cực đi tới bên cạnh Ngũ Trà, may có Ngũ Trà cơ trí, bằng không hôm nay thật nguy hiểm.

Gân xanh trên trán

Phong Cực nhảy lên, hắn ta kìm chế kích động muốn nổi điên gết người:

"Tiện nhân, còn không mau bảo nha hoàn của ngươi thả Linh Nhi ra! Nếu

không đừng trách ta không khách khí!"

Vân Tuyết Phi cười lạnh:

"Ngươi khách khí lúc nào? Nếu như hiện tại bổn vương phi thả nữ nhân ác

độc này, chỉ sợ ngươi sẽ xuống tay càng không khách khí! Chủ tớ chúng ta cũng sẽ mất mạng ở trong tay ngươi!" Vừa dứt lời, một bàn tay hung hăng quét qua gương mặt bị thương của Tống Thi Linh.

Một tiếng thét

chói tai gào khóc thảm thiết vang vọng ở trong phòng yên tĩnh: "Đau quá! Vân Tuyết Phi, kẻ tiện nhân như ngươi không chết tử tế được!" Ánh mắt

ác độc bắn thẳng lên người Vân Tuyết Phi, dường như muốn lập tức nuốt

nàng.

Phong Cực cắn răng, bàn tay nắm chặt thành quyền, hết sức

nhẫn nại: "Ngươi không cần quá phận! Đừng cho rằng ta không dám động

thủ!"

"Động thủ đi! Sao ngươi có thể không dám động thủ? Ngươi

cũng không để vương gia vào mắt, còn có thể bị nữ nhân này trói buộc?"

Vân Tuyết Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ

xuống đầu của mình, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Ai nha ~ bổn vương phi quên

mất, nữ nhân trước mắt dung mạo như thiên tiên, người gặp người thích,

hoa gặp hoa nở, ngay cả súc sinh thấy cũng thèm thuồng, là nữ thần trong cảm nhận của ngươi, dĩ nhiên vương gia không so được với nàng ta!"

Miệng tiểu thư thật độc, khóe miệng Ngũ Trà giật giật, kìm nén kích động muốn ôm bụng cười to lại, cảm xúc khẩn trương sợ hãi vừa rồi trở thành hư

không, thay thế là cực kỳ sung sướиɠ.

"Nếu nữ nhân này quan trọng đối với ngươi như thế, nói suông cũng không biểu hiện được quyết tâm

muốn cứu nữ nhân này của ngươi, như vậy đi!" Vân Tuyết Phi làm ra vẻ rất khổ não: "Bổn vương phi cũng không phải không biết đạo lí như vậy, nếu như ngươi có thể quỳ xuống, ngoan ngoãn khấu đầu

mười cái, hơn nữa vừa dập đầu vừa nói ngươi sai rồi thì bổn vương phi lo sẽ cân nhắc việc thả nàng ta!"

"Ngươi mơ đi!" Phong Cực không

chút suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt, đùa sao, hắn ta chính là tướng quân

chinh chiến sa trường, dập đầu nhận sai với nữ nhân này, không thể nào!

Đáp án này hiển nhiên ở trong dự liệu của Vân Tuyết Phi, nàng quay đầu đáng tiếc nói: "Muội muội, ngươi cũng nghe thấy rồi, không phải ta không thả ngươi, chỉ là nam nhân trước mắt không muốn trả giá vì ngươi thôi!" Ở

trong ánh mắt cực kỳ giận dữ của Tống Thi Linh, nàng cảm thán lí giải:

"Cũng không thể trách Phong tướng quân, dù sao hiện tại bộ dáng của muội muội. . . . . . Ai, nếu ta là nam nhân cũng chướng mắt!"

Một câu nói đâm Tống Thi Linh bị thương, nàng ta để ý nhất chính là dung mạo

của nàng ta, vừa rồi chỉ lo đối phó với Vân Tuyết Phi, bỏ qua đau đớn,

bây giờ được nhắc nhở, càng ngày càng cảm thấy đau rát trên mặt, chất

lỏng ấm áp nhỏ xuống theo gương mặt, nàng cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ bị

hủy dung? Nghĩ tới khả năng này, cả trái tim nàng ta đều rơi vào hầm

băng, không có dung mạo, còn có nam nhân nào cần nàng ta sao? Nàng ta

vội vàng thét chói tai hỏi thăm: "Phong đại ca, mặt của ta thế nào? Ta

còn xinh đẹp không?"

Phong Cực bị lửa giận và chủ nghĩa tôn

nghiêm của đại nam tử che đôi mắt, giờ phút này bị giáp mặt đặt câu hỏi, nghiêm túc liếc mắt nhìn bộ dáng bây giờ của Tống Thi Linh, trong lòng

hắn ta lạnh đến buồn nôn, hai mắt nhắm lại, cố nén khó chịu trong lòng,

an ủi bản thân, đây chỉ là nhất thời, chờ hắn ta cứu Linh Nhi, tu dưỡng

không quá mấy ngày, Linh Nhi vẫn có thể là mỹ nhân cao quý xinh đẹp động lòng người, hắn ta phải nhìn lâu dài, không thể chỉ nhìn hiện tại.

Thấy phản ứng của Phong Cực, Tống Thi Linh càng thêm khó chịu, dù sao từ nhỏ đến lớn Phong Cực đều là người thầm thương trộm nhớ nàng ta, nàng ta

bảo hắn ta đi hướng đông, hắn ta tuyệt đối

không đi hướng tây, mặc dù nàng ta rất ghét hắn ta, nhưng vẫn vô cùng

hưởng thụ cảm giác được nam nhân nâng ở lòng bàn tay, nhưng bây giờ ngay cả Phong Cực cũng không hạ mắt nhìn, còn có nam nhân sẽ coi trọng sao?

Nàng ta uất ức nước mắt rơi xuống càng dữ dội: "Ngươi ghét bỏ ta?"

Phong Cực mở mắt ra trước, miễn cưỡng ổn định tâm thần một chút, nặn ra một

nụ cười, an ủi: "Linh Nhi, hiện tại ngươi chỉ không dễ nhìn như trước

kia, chờ hôm nay qua đi, ngươi có thể khôi phục, đừng lo lắng!"

Tống Thi Linh không xác định hỏi lại lần nữa: "Thật sao? Ngươi thật sự không ghét bỏ ta?"

Nhìn nửa khuôn mặt đầm đìa máu tươi sưng như đầu heo này, còn có giọng nữ

chói tai kia, Phong Cực mạnh mẽ ngăn chặn ghê tởm buồn nôn mà bảo đảm:

"Ta không ghét bỏ ngươi!" Nhưng thế nào cũng không nói ra được câu chỉ

thích một mình ngươi vẫn thường treo trên môi.