Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Vương Phi

Chương 44: Gặp thoáng qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Tuyết Phi từ chối thẳng: "Ngươi và Phong Tướng quân đi ăn đi, ta về trước đây!" Nói xong chân đã nhấc lên.

Tống Thi Linh luống cuống, vội vàng chạy tới kéo Vân Tuyết Phi: "Tẩu tẩu

cùng đi luôn chứ, Phong đại ca phụng mệnh đưa tẩu tẩu về mà, nếu để tẩu

tẩu đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì không thể giao phó tốt với

Vương Gia rồi!"

Phong Cực tiến lên ngăn lại lối đi: "Ăn một bữa

cơm không tốn bao nhiêu thời gian, vương phi đi cùng đi, đúng lúc buổi

tối mạt tướng còn chưa có ăn gì, thỉnh vương phi thông cảm cho!"

Chụp cho mình một cái mũ lớn như thế, khiến mình khó mở miệng từ chối, Vân

Tuyết Phi hết cách rồi, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo.

Để cho

tiện, nhóm người trực tiếp tìm một khách điếm gần nhất, nhìn đồ vật

trang trí xa hoa trước mắt, còn có cách đó không xa là một chiếc giường

lớn, Vân Tuyết Phi cau mày: "Ăn một bữa cơm không cần phải bao cả

phòng!"

Tống Thi Linh lấy lòng cười nói: "Dầu gì tẩu tẩu cũng là

vương phi, sao có thể ngồi chung với đám người hạ đẳng đấy chứ? Đến lúc

đó nếu lỡ như bị uất ức, chúng ta không thể ăn nói với vương gia rồi!"

Phong Cực tán thành gật đầu một cái, Linh Nhi quả nhiên là một cô nương hiền

lành tốt bụng, thế nhưng có thể suy nghĩ vì một nữ nhân như vương phi

vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía Tống Thi Linh càng thêm nóng bỏng: "Đây là một mảnh tâm ý của Linh Nhi, vương phi hãy nhận lấy đi!"

Đã nói đến nước này rồi, Vân Tuyết Phi cũng không tiện nói gì thêm!

Đợi cả buổi, cũng không thấy tiểu nhị bưng thức ăn tới đây, Vân Tuyết Phi từ từ mệt mỏi, nàng muốn về nhà nghỉ ngơi sớm!

Tống Thi Linh áy náy đứng lên: "Tẩu tẩu đợi chút, ta đi xem một chút vì sao thức ăn vẫn chưa đến!"

Phong Cực đứng lên vội vàng nói: "Linh Nhi, ngươi ngồi xuống, ta đi cho!"

Tống Thi Linh lắc đầu, khẩn cầu: "Đây là cơ hội khó có được, hãy để cho ta biểu hiện mình trước mặt tẩu tẩu!"

Đã như vậy, Phong Cực chỉ có thể ngồi xuống chờ.

Không lâu sau, Tống Thi Linh bưng khay chứa món ăn và rượu đi vào, giải

thích: "Do quá nhiều người nên tiểu nhị quên mất, may mà ta đi xuống!"

Nàng ta bày biện thức ăn và rượu xong thì ngồi xuống, tay cầm ly rượu lên: "Một ly này ta mời tẩu tẩu!"

Vân Tuyết Phi chỉ muốn ăn xong bữa cơm này rồi nhanh chóng về nhà, nàng

lười phải nói lời vô ích, cầm ly rượu đặt ở khóe miệng, ngửi thấy có mùi lạ rất mãnh liệt, sự khác thường thoáng hiện lên trong mắt nàng, dưới

cái nhìn đầy kỳ vọng của Tống Thi Linh, để ly rượu xuống: "Hình như ta

không được uống rượu!"

Tống Thi Linh vừa nghe chợt khẩn trương cả lên, nàng gấp giọng khuyên nhủ: "Uống một ly nhỏ, sẽ không sao đâu!"

Nhận thấy được mình quá mức nôn nóng, vội vàng giải thích: "Thật vất vả

mới ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải uống chút rượu cho thỏa mái!

Đây là lần đầu tiên muội muội mời rượu, tỷ tỷ không uống chính là không

nể mặt muội muội rồi!"

Vân Tuyết Phi khó xử nói: "Như vậy à ~ vậy hết cách rồi, cũng được ~ uống một ly nhỏ thôi đấy!"

Tròng mắt Tống Thi Linh dấy lên ngọn lửa hi vọng, nàng vội vàng gật đầu:

"Uống một ly nhỏ là được!" Trong lòng tràn ngập hả hê, chỉ cần uống cạn

ly rượu này thì mộng làm vương phi của nàng có thể gần hơn một bước rồi.

"Người nào ở bên ngoài!" Vân Tuyết Phi đột nhiên thét lên, ngay lúc Phong Cực

và Tống Thi Linh quay đầu về phía sau, lập tức lấy ly rượu của mình và

Tống Thi Linh đổi chỗ cho nhau.

Đợi bọn hắn xoay người lại, nàng bưng ly rượu lên cười nói: "Có thể do ta nhìn lầm, ta cạn ly trước vậy!"

Đợi nàng uống xong, Tống Thi Linh vui mừng chỉ kém chút nữa đã huơ tay múa

chân rồi, nàng ta giống như nhìn thấy bộ dạng mình khoác giá y cùng biểu ca thành thân.

"Phong Tướng quân và muội muội cũng phải uống

sạch một ly này!" Vân Tuyết Phi nhìn cái ly chứa rượu trên bàn, làm bộ

tức giận nói: "Uống nhanh lên..., không uống chính là không nể mặt bổn

vương phi!"

"Uống..., uống. . . . . . Uống liền đây!" Tống Thi Linh vui mừng vội vàng gật đầu!

Phong Cực cũng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thức ăn trên bàn từ từ bị càn quét

sạch sẽ, Vân Tuyết Phi chợt kêu lên: "Chao ôi ~ sao ở đây lại đột nhiên

nóng thế nhỉ!"

Sắc mặt Phong Cực đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tia

máu, giọng nói khàn khàn: "Quả thật rất nóng!" Tay càng thêm xé rách

quần áo của mình!

Tống Thi Linh trông thấy như vậy thì rất vui

sướиɠ, rốt cuộc thuốc cũng đã phát tác. Vân Tuyết Phi, để xem ngươi bị

biến thành người đàn bà dâʍ đãиɠ, biểu ca còn muốn ngươi nữa không? Đột

nhiên nàng cảm giác cơ thể có cái gì đó không đúng, một luồng khí nóng

bỏng bị nghẹn ở bụng dưới khiến nàng vô cùng khó chịu, cơ thể từ từ toát mồ hôi, tay nàng bắt đầu lôi kéo y phục lung tung, từng mảng lớn da

thịt trắng như tuyết bại lộ trong không khí, làm sao cũng không hết

nóng? Chẳng lẽ do ăn nhiều? Sự vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, tâm

trí càng lúc càng mê mang, nàng dụi dụi con mắt đột nhiên nhìn thấy biểu ca ngồi đối diện, người mà nàng ngày nhớ đêm mong, quần áo màu trắng,

vẫn luôn xuất sắc như vậy, nàng vui mừng vội vàng nhào tới!

Vân

Tuyết Phi im lặng đi ra ngoài, thuận tay khép cửa, bỏ lại sau lưng âm

thanh quần áo bị xé rách ở bên trong, tiếp theo là tiếng nam nhân gầm

thét, tiếng nữ nhân rêи ɾỉ chói tai đan vào nhau tạo thành một khúc nhạc thối nát!

Đợi Vân Tuyết Phi bước ra khỏi khách điếm, được hít

thở bầu không khí trong lành, toàn thân nàng nhẹ nhàng khoan khoái, mệt

mỏi bị quét sạch, nhìn phố xá phồn hoa. Trước đó vì lo tranh hơn thua

với Tư Nam Tuyệt, cho nên chưa từng nghiêm túc ngắm nó. Hiện tại nếu một người cũng tiện, nàng đi qua từng gian hàng hết xem lại sờ, thích thì

mua lấy!

Khi đi đến một gian hàng, ở trên bày một cây trâm bạch

ngọc hình hoa Ngọc Lan, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại vô cùng thanh nhã, Vân Tuyết Phi vừa thấy đã thích.

"Cô nương, rất có mắt quan sát, đây chính là bạch ngọc thượng đẳng, chỉ cần mười lượng bạc!" Vị tiểu

thương không quên thổi phồng đồ của mình.

Quy cũ của chợ đêm,

người trong nghề mua có lời, người mới vào nghề sẽ bị làm thịt không

thương tiếc. Vân Tuyết Phi sống hai đời, đương nhiên hiểu rõ điều này.

Ngay lúc nàng chuẩn bị mở miệng trả giá, thì một giọng nói êm tai tựa

như chim hoàng anh truyền tới: "Ông chủ, ta muốn mua cây trâm này!"

Vân Tuyết Phi không vui nhìn về phía âm thanh phát ra, cây trâm dầu gì cũng còn nằm ở trên tay mình, mọi việc đều có đạo lý thứ tự trước sau. Nhưng đợi sau khi thấy rõ dung mạo người đến, nàng như bị sét đánh, chốc lát

mở to hai mắt nói không ra lời, dáng vẻ nàng ta vậy mà lại giống y như

Tiết Phỉ!

Tiểu thương bối rối nhìn người tới: "Cái này, cái này. . . . . . Thật xin lỗi, nó đã được vị tiểu thư này chọn trước rồi!"

"Ta bằng lòng ra giá gấp 10 lần để mua nó!" Nàng ta đắc ý nói, không tin tên tiểu thương này không động lòng.

Quả nhiên lòng hắn đã dao dộng, nhìn về phía Vân Tuyết Phi đòi lại cây

trâm: "Tiểu thư người cũng đã nghe rồi đó, người còn chưa tính mua, vậy

thì trả cây trâm cho ta đi!"

Vân Tuyết Phi vốn không định tranh

đoạt, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng như thế, thế nào cũng tức không

nhịn nổi, nàng cười giận dữ nói: "Ta đến trước, mọi việc đều có thứ tự

trước sau, tin tưởng cô nương hiểu rõ đạo lý này!"

"Ngươi to gan! Sao dám nói chuyện với tiểu thư của chúng ta như vậy hả? Tiểu thư của

chúng ta là hoàng. . . . . ." Nha hoàn sau lưng không phục, chuẩn bị nói rõ thân phận!

"Câm mồm!" Lữ Lệ Hoa quát lớn, trừng mắt nha hoàn

không biết nhìn hoàn cảnh này, nàng giải thích với Vân Tuyết Phi: "Thật

xin lỗi, nha hoàn của ta không biết lễ nghĩa, chẳng qua ta thật lòng

thích cây trâm này, kính xin cô nương hiểu giùm, ta bằng lòng bồi thường tổn thất cho cô nương!"

Nhìn bộ dạng nữ nhân trước mắt giống

Tiết Phỉ đến bảy phần, Vân Tuyết Phi cảm thấy rất lạ, nhất là nghe thấy

tấm chân tình kia, cách nói khéo léo hiểu lòng người, nàng lặp tức mất

hết hứng thú, nhẹ nhàng dùng một ít lực, đưa cây trâm tới: "Không cần

bồi thường, cái này bản cô nương không thích nữa!"

Cũng không

quay đầu lại thong dong bước đi, sau lưng còn truyền đến tiếng chỉ trích the thé của nha hoàn: "Tiểu thư, người xem nữ nhân kia nói chuyện với

người như thế đó!"

Bên trong phòng khách điếm lớn nhất ở kinh

thành, nam tử mặc một bộ cẩm bào màu đen nạm tơ vàng, tóc cố định bằng

tử kim quan, viên ngọc trên đầu càng làm nổi bậc thêm khí chất cao nhã,

quý khí bức người!

Đột nhiên cửa chính vừa mở, một nữ tử áo vàng

vui sướиɠ chạy vào, lấy chiến lợi phẩm của mình hôm nay ra khoe: "Huyền, chàng xem, đây là cây trâm ta mua đó, đẹp chứ!"

Nhưng cây trâm đột nhiên bị cắt thành hai khúc, nữ tử áo vàng hoảng sợ: "Tại sao lại như vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt mà!"

Hạ Hầu Huyền đưa ra hai ngón tay kẹp lấy khúc trâm bị gãy nhìn xuống, cau mày: "Cái này là bị người ta dùng nội lực làm gãy!"

Lữ Lệ Hoa ngẩn ra, uất ức đỏ mắt: "Nhất định là do nữ tử vừa rồi, ta còn

cảm thấy lạ vì sao nàng ta lại dễ dàng nhường cho ta như vậy!"

Hạ Hầu Huyền kéo nữ tử vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu dàng an ủi:

"Chớ khó chịu, dù sao nó cũng đã hư rồi, chất lượng lại không tốt, chờ

sau khi hồi cung, trẫm sẽ đưa cho nàng nhiều thứ còn tốt và xinh đẹp hơn cái này!"

Lữ Lệ Hoa hạnh phúc gật đầu, dụi dụi con mắt: "Ừ ~

biết ngay là Huyền đối xử với ta tốt nhất mà!" Đồng thời nghiêm giọng

nói: "Lần sau đừng để cho ta gặp lại nữ nhân kia, nếu không ta nhất định sẽ trừng trị nàng ta thích đáng!"

"Đều tùy nàng!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền tĩnh mịch, nhìn về phương xa, giống như lâm vào hồi ức nào đó!
« Chương TrướcChương Tiếp »