Đô thành Đại Hạ, ở kinh thành, là địa phương phồn hoa nhất toàn nước, bất kể là mặc, hay ăn, chơi, đều là tốt nhất.
Vân Tuyết Phi ăn mặc như tiểu công tử, nhìn nhìn bên này, sờ sờ bên kia, giống như tên nhà quê chưa từng thấy qua chợ.
Hạ Hầu Cảnh cùng đi phía sau, phong lưu phóng khoáng phe phẩy cây quạt,chọc cho từ đại mụ năm mươi tuổi tới đứa bé năm tuổi đều mở to hai mắt,hoa si nhìn hắn.
Người này giống như không cảm thấy, trên khuônmặt vô cùng tuấn mỹ mang theo nụ cười mê người, dinendian.lơqid]on chọccho trái tim của sinh vật giống cái xung quanh tê dại, một hồi tiếng rút khí, hận không được trực tiếp nhào tới, bới y phục của hắn.
VânTuyết Phi nhìn người bảnh bao trước mắt như nhìn kẻ thù, chu mỏ oántrách: "Ra ngoài với ngươi chính là sai lầm lớn!" Ánh mắt căm thù xungquanh làm cho toàn thân nàng không được tự nhiên!
Hạ Hầu Cảnh lại gần chớp chớp mắt cười đùa: "Có phải Vân huynh đệ phát hiện tiểu gia ta anh tuấn phi phàm, không ai bằng hay không?"
Cảm thấy ánh mắtxung quanh như mũi tên bắn về phía mình, Vân Tuyết Phi bĩu môi, đưa tayđẩy đầu sỏ gây nên ở trước mặt một cái: "Cách ta xa một chút!"
"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt, hai văn tiền một xâu~" Tiếng raohàng của người bán hàng rong di chuyển lực chú ý của Vân Tuyết Phi trong nháy mắt.
Kẹo hồ lô? Chua chua ngọt ngọt đấy! Nàng thích nhất, không để ý hình tượng, nàng mở chân vội vàng chạy tới chỗ phát ra âm thanh!
"Cho hai xâu kẹo hồ lô!" Không để ý thở, đưa tay móc ra bốn văn tiền từtrong túi, đưa cho đại thúc trung niên đang rao hàng trước mặt.
Hạ Hầu Cảnh từ phía sau đuổi tới, không ngờ chạy tới gấp gáp như vậy lạilà vì mua kẹo hồ lô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu công tử trước mắt vui vẻ cầm kẹo hồ lô Die nd da nl e q uu ydo n: "Nhìn ngươithèm ăn như vậy, xem ra là Tư Nam Tuyệt ăn bớt của ngươi, vật như vậy mà ngươi cũng coi như bảo bối!"
Không nhìn Hạ Hầu Cảnh châm chọc, nàng đưa tay đưa tới một cây kẹo hồ lô, híp mắt cười nói: "Cho ngươi! Ăn rất ngon đấy!"
"Lấy ra! Tiểu gia không cần, ăn thứ như vậy trên đường cái, giảm thân phậncủa tiểu gia!" Hạ Hầu Cảnh chán ghét khoát khoát tay, trong mắt thoángqua một ánh sáng không biết tên.
"Ngươi không cần cũng đừng hối hận, một mình ta ăn hết sạch!"
Không giống những người khác lấy tới tay liền vội vàng cắn rơi một miếng, hận không thể lập tức nuốt vào trong bụng, Vân Tuyết Phi chỉ lè lưỡi liếʍliếʍ trái cây đỏ rực, rồi sau đó thu hồi đầu lưỡi, nhấm nháp dư vị, khivị ngọt lan tràn toàn bộ nụ vị giác*, nàng hạnh phúc nheo mắt lại, giống như ăn vào mỹ vị ngon nhất trên thế giới này! Khi liếʍ không sai biệtlắm, nàng mới chậm rì rì mở miệng giải quyết, vị ngọt đi qua, vị chuađột kích, kí©h thí©ɧ nàng nhắm mắt, nàng lè lưỡi cảm thán: "Quá chua!Chua đến nước mắt cũng sắp ra ngoài!"
* nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị:
"Ai cho ngươi tham ăn như vậy!" Hạ Hầu Cảnh khinh thường nhìn nữ tử trước mắt giống như con mèo.
"Nhưng sảng khoái!" Vân Tuyết Phi quay đầu, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ánh mắt sáng trong nhìn hắn, đưa kẹo hồ lô vừa rồi hắn không cần cho hắn lần thứhai: "Không tin ngươi nếm thử một chút, ăn xong tâm tình khá tốt!"
Thích ăn kẹo hồ lô, dáng ăn giống nhau, đối thoại giống nhau. . . . . . HạHầu Cảnh khắc chế hơi run rẩy trong lòng, hắn giơ tay lên nhận lấy, cắnmột miếng ngậm trong miệng, quả thật rất ngọt!
"A Cảnh, ăn ngoncó đúng hay không, tâm tình có khá hơn chút hay không?" Dưới trời chiều, ánh mắt của nữ tử mong đợi quan tâm nhìn hắn, khi đó mẫu phi hắn vừamới qua đời, hắn mệt mỏi ứng phó tranh đấu gay gắt giữa hoàng tử, khổnhiều hơn nữa mệt mỏi nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, trong lòng bơ vơ thì hắn thường thường âm thầm gạt lệ, mặc dù kẹo hồ lô không bằng bất kỳ một món quý giá nào mà hắn từng ăn, nhưng cũng ngọtvào trong lòng của hắn, đó là vị ngon nhất mà hắn được ăn từ trước tớinay, từ đó lòng hắn mở ra một cánh cửa, để một người tên là Tiết Phỉ đivào.
"Như thế nào? Ta không nói sai chứ! Ăn ngon lắm, tâm tìnhrất sảng khoái rất vui vẻ đúng không?" Vân Tuyết Phi định nhướng nhướng mày với hắn.
Hạ Hầu Cảnh cười gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàngnhư nước nhìn Vân Tuyết Phi, giây lát, hắn vươn cánh tay ôm thân thểmảnh khảnh của Vân Tuyết Phi vào trong ngực, đầu tựa vào trên vai củanàng, nỉ non thật thấp: "Là nàng có đúng hay không?DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nhất định là nàng... nhất định là nàng biết khôngcó nàng thì ta sống rất khổ sở, cho nên trở lại bên cạnh ta một lầnnữa."
Thình lình xảy ra ôm ấp, động tình nỉ non, Vân Tuyết Phihoảng sợ cả người cứng ngắc, không khỏi run rẩy nhép nhép miệng môi:"Ngươi...ngươi nhận lầm người! Ta không phải người ngươi nói!"
Hạ Hầu Cảnh ngẩng đầu lên, con mắt màu đen không nhúc nhích nhìn nàng,thấy lo lắng trong mắt nàng, ánh mắt chớp động, tay trắng nõn như ngọccủa hắn lau khuôn mặt trẻ trung của nàng: "Phỉ Nhi, nàng nhất định biếtngười kia trong lòng ta chính là ai, có đúng hay không?"
Giọngđiệu xác định như vậy, trong lòng Vân Tuyết Phi dời sông lấp biển mộthồi, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, nhưng bất đắc dĩ hơisức không bằng người, nàng nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi nổi điên làm gì?Ngươi không nhìn thấy đây là ở trên đường cái sao? Hai người nam nhânlôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?"
Nghe xung quanh chỉ chỉ chõ chõ nghị luận, tất cả cảm xúc trên mặt Hạ Hầu Cảnh rút đi toàn bộ, hắnbuông lỏng Vân Tuyết Phi ra, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, là ta thất lễ!"
Hắn điều chỉnh giọng điệu, nhìn Vân Tuyết Phi, âm thanh khàn khàn: "Tabiết, nàng đã chết, trên thế giới này không có hai người giống nhau nhưđúc, cho dù ngươi giống như nàng ở phương diện khác, nhưng ngươi vẫnkhông phải nàng!"
"Chỉ là giống nhau mà thôi ~ chỉ là giống nhaumà thôi ~" Hắn tự lẩm bẩm, xoay người, không nhìn ánh mắt kinh dị xungquanh, giống như mất hồn phách chậm rãi bước về trước.
Nhìn bónglưng cô tịch bi thương phía trước mặt, tâm Vân Tuyết Phi giống như bịđao chém thành hai nửa từ giữa, máu tươi đầm đìa, dù là một kiếm kiatrên chiến trường thì nàng cũng không đau thế này.
Trong nháymắt, nàng rất muốn gọi hắn, nói cho hắn biết, nàng chính là Tiết Phỉ, là Tiết Phỉ thích ăn kẹo hồ lô, hung hăng tổn thương hắn.
Nước mắt chảy xuống từng giọt theo gương mặt, tầm mắt dần dần mơ hồ, nàng hung hăng nói thật xin lỗi ở trong lòng.
Nhìn bóng dáng càng chạy thì càng xa, nàng luống cuống, vội vàng di chuyển bước chân, đuổi theo hắn.
Đợi khi đuổi kịp, nàng yên lặng đi ở bên người hắn, âm thầm, giống như như vậy có thể giảm bớt một chút đau lòng và tội ác.
"Ngươi biết không? Trước kia ta từng hận nàng, bởi vì nàng không yêu ta, vìnam nhân khác lừa gạt ta!" Giọng nói thâm trầm của hắn đột nhiên vanglên, giống như lọt vào trong ký ức xa xôi: "Vì quên nàng, ta ở cách xakinh thành, đến biên cảnh Man Hoang xa xôi, ở đó ta sống rất yên tĩnh,cho rằng quên mất, nhưng trong một nháy mắt khi tin tức nàng chết ởchiến trường truyền đến, lòng của ta cũng chết theo rồi, Die nd da nl e q uu ydo n ta đột nhiên phát hiện, ta muốn nàng sống thật tốt, lừa gạt ta cũng được, tổn thương ta cũng được, ta không quan tâm, chỉ cần nàngsống thật tốt, sống hạnh phúc ở một góc trên thế giới này, ta liền antâm, liền thỏa mãn! Nhưng!" Hắn đột nhiên cất cao giọng nói, giống nhưbị đè nén khổ sở tột cùng, ánh mắt cũng lộ ra cực kỳ đau thương tứcgiận: "Tại sao ông trời tàn nhẫn như vậy? Ngay cả một nguyện vọng nhonhỏ như vậy cũng không thể thỏa mãn ta, nhất định phải đoạt đi tánh mạng của nàng!"
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cho rằng hắn sẽ cực hậnnàng, hận không thể gϊếŧ nàng chết, nàng là xấu xa như vậy! Nhưng tạisao hắn có thể ngốc như vậy. . . . . .
Nàng bước nhanh đi lên, đưa ra đôi tay, từ phía sau vòng chắc hông của hắn, tựa đầu nhẹ nhàng dán trên lưng hắn.
Thân thể đột nhiên bị thân thể nữ tử mềm mại thơm tho ôm lấy từ phía sau, có âm thanh giọng mũi của dinendian.lơqid]on nữ tử mang theo rầu rĩ vanglên: "Đừng chà đạp mình như vậy, nàng sẽ khó chịu! Nàng nhất định hivọng ngươi có thể sống thật vui vẻ!"
Hạ Hầu Cảnh cứng đờ, mặc cho Vân Tuyết Phi ôm mình như vậy, cảm giác như thế thật sự rất tốt!
Nhưng hai người cũng không chú ý đến phương hướng khác, một mũi tên sắc bénlóe ánh sáng lạnh, nhắm ngay Vân Tuyết Phi, vèo một tiếng bay tới.