Edit: Beyours
Bùi Nguyên Ca có chút khó xử, nàng không phải Nhan Minh Nguyệt, tình cảnh giương cung bạt kiếm và cuộc đối thoại ẩn chứa đao kiếm trên đại điện vừa rồi, nàng đều nghe hết. Nàng rất có hảo cảm với Nhan Minh Nguyệt đơn thuần dịu dàng, đương nhiên không hy vọng nàng ấy trở thành mục tiêu để Vũ Hoằng Mặc và Ngũ điện hạ nhằm vào, nhưng vấn đề là…. "Nhan công tử, ta rất muốn giúp Minh Nguyệt, nhưng ta và Cửu điện hạ chỉ gặp mặt vài lần, sợ mình không có biện pháp thuyết phục hắn."
Tên Vũ Hoằng Mặc kia, tâm tư khó dò, làm việc tùy tiện, không nói đạo lý, vốn không thể nào thuyết phục.
"Ta biết Bùi tứ tiểu thư khó xử, tính tình Cửu điện hạ ta cũng nghe qua, có điều bây giờ trong những người ta quen biết, hoàn toàn không ai có thể đáp lời Cửu điện hạ, cho nên mới không thể không đến nhờ đến Bùi tứ tiểu thư." Vẻ mặt Nhan Chiêu Bạch ôn hòa tổng thể vẫn có chút xa cách: "Đương nhiên, Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ tranh đấu đã lâu, ta đứng bên Ngũ điện hạ, bất luận Cửu điện hạ nhằm vào ta thế nào cũng đều là đúng, ta không có lời nào để nói. Ta chỉ hy vọng, chuyện này không liên lụy đến Minh Nguyệt. Bùi tứ tiểu thư cũng thấy được, bản tính Minh Nguyệt đơn thuần, không hề nhúng tay vào chuyện làm ăn, nàng ấy không hiểu gì cả..."
Nhan Chiêu Bạch nói xong, thần sắc ảm đạm.
Nhìn ra được hắn vô cùng yêu thương muội muội này, không muốn nàng chịu một chút xíu khổ cực, kinh sợ nào.
"Tình cảm huynh muội của Nhan công tử và Minh Nguyệt thật tốt!" Bùi Nguyên Ca gật đầu: "Ta hiểu đạo lý này, cũng hiểu được chuyện này không nên liên lụy tới Minh Nguyệt. Nhưng mà..."
"Thực ra Cửu điện hạ muốn bạc, ta không phải không thể đưa, có điều ta không thể đưa trước mặt Ngũ điện hạ được. Qua thời gian này, ta nguyện ý dâng lợi nhuận hiệu buôn Cảnh Hiên của một thành cho Cửu điện hạ, thậm chí hai thành cũng được, ta chỉ hy vọng Cửu điện hạ có thể cho ta chút thời gian. Nếu Cửu điện hạ còn có điều kiện khác, Bùi tứ tiểu thư có thể chuyển cáo giúp ta, chỉ cần không làm hại tới Minh Nguyệt, tất cả đều kiện đều có thể thương lượng." Nhan Chiêu Bạch thành khẩn nói: "Tính tình Cửu điện hạ khó đoán, cho nên bất luận việc này có thành hay không, ta đều nhận ân huệ của Bùi tứ tiểu thư, cảm kích tấm lòng của người với Minh Nguyệt, tuyệt đối không sinh ý oán giận. Điều này, Bùi tứ tiểu thư có thể yên tâm."
Bùi Nguyên Ca do dự: "Ta đành thử một lần vậy, nhưng Nhan công tử đừng ôm hy vọng quá nhiều."
"Rất nhiều chuyện vốn làm hết sức mình nhưng vẫn phải theo số trời, Bùi tứ tiểu thư nguyện ý làm thuyết khách cho ta, ta đã cảm kích vô cùng." Giọng Nhan Chiêu Bạch trầm thấp, trong đôi mắt đen mang theo phức tạp và thâm trầm khó miêu tả: "Tiền tài vốn là vật ngoài thân, ta không hề để tâm, nhưng Minh Nguyệt là người thân duy nhất trên đời của ta, ta làm tất cả cũng chỉ hy vọng nàng có thể bình an vui vẻ. Nếu nàng có gì bất trắc, ngày đó cũng sẽ không còn Nhan Chiêu Bạch nữa. Chết, đối chúng ta mà nói không hề đáng sợ, thậm chí còn là một sự giải thoát..."
Hắn nói rất ẩn ý, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhận thấy mình luống cuống, vội hỏi: "Đây là mấu chốt của ta, ta sẽ nói với Ngũ điện hạ, bên Cửu điện hạ nhờ cậy Bùi tứ tiểu thư nhắn dùm."
Nhan Chiêu Bạch nói xong, vẫn hời hợt lạnh nhạt giống như cảm xúc của hắn vĩnh viên cách biệt với bên ngoài. Nhưng kỳ quái làm có đôi khi chính lời nói lạnh nhạt như vậy lại càng có sức cuốn hút, càng khiến người ta cảm thấy hắn nhất định làm được, không uy hϊếp cũng không đe dọa, chỉ nói sự thật cho nên mới bình tĩnh như vậy.
Bùi Nguyên Ca rất khó hình dung cảm giác này, chỉ thấy người trước mặt dường như bị áp lực kiềm chế, khói mù bao quanh.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ chuyển lời của công tử tới Cửu điện hạ." Nhan Chiêu Bạch rất biết ý tứ, chỉ cần không nhằm vào Nhan Minh Nguyệt, tất cả mọi chuyền đều có thể thương lượng, nhưng nếu Nhan Minh Nguyệt gặp chuyện không may, hắn thà liều mạng cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan. Có mấu chốt này, trong lòng Bùi Nguyên Ca có cái để nói, nhưng nói như vậy có thể thuyết phục Vũ Hoằng Mặc...sao?
Sắp bước ra đại điện, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên xoay người: "Nhan công tử, thứ ta mạo muội, Ngũ điện hạ không phải người lương thiện, hợp tác với hắn khác nào bảo hổ lột da*."
* bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Nhan Chiêu Bạch (thản nhiên) cười, sâu trong mắt ẩn chứa vô số lo lắng: "Đa tạ Bùi tứ tiểu thư khuyên bảo, có điều….đôi khi không có lựa chọn khác. Lúc ấy với ta mà nói, trước mắt chỉ có một đường đi, cho dù biết rõ là núi đao biển lửa, ta cũng phải bước lên." Thân thể Minh Nguyệt rất yếu, hàng năm phải dùng rất nhiều dược liệu quý giá để dưỡng thân, nếu không sẽ có nguy hiểm cho tánh mạng, hắn phải phát dương hiệu buôn Cảnh Hiên, cho dù phải giao dịch với ma quỷ, hắn cũng sẽ đồng ý.
Có thể làm Minh Nguyệt sống lâu thêm một ngày, sự tồn tại của hắn sẽ thêm 1 ngày ý nghĩa!
Nghe trong ngữ điệu của hắn có bất đắc dĩ và kiên định cố chấp, tình cảm rung động không nói nên lời, Bùi Nguyên Ca trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Nhan công tử, ta nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Cửu điện hạ ."
Nhan Chiêu Bạch gật đầu, khom người thi lễ: "Vậy đa tạ Bùi tứ tiểu thư."
Ra khỏi đại điện, thống lĩnh hộ vệ Bùi phủ Triệu Cảnh liền tiến lên đón, lần này bị hắc y nhân tập kích, ít nhiều nhờ hắn bố trí thích đáng, Bùi phủ mới không có thương quá lớn đợi đến khi Vũ Hoằng Mặc dẫn người tới cứu. Không tiếc tán thưởng người có công lao, Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: "Đêm nay may có Triệu thống lĩnh bảo vệ chúng ta mới không gây đại loạn. Chờ sau khi hồi phủ, ta nhất định sẽ báo cáo phụ thân ban thưởng Triệu thống lĩnh thật hậu hĩnh."
Triệu Cảnh không ngờ câu mở miệng của Bùi Nguyên Ca là tán thưởng hắn, trong lòng chảy qua dòng nước ấm.
Nếu nghiêm túc suy xét, đêm nay hắn có chút thất trách, thiếu chút nữa khiến tứ tiểu thư và phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ngờ tiểu thư không những không trách phạt hắn mà còn muốn thưởng hắn, sự khoan dung độ lượng này thật sự làm hắn cảm động.
"Là ty chức bảo hộ bất lực mới khiến phu nhân bị thương, tứ tiểu thư bị kinh hách, đều do ty chức học nghệ không tinh, không thể ngăn cản đám tử sĩ này, làm sao còn dám nhận ban thưởng của tứ tiểu thư và đại tướng quân? Lời này của tứ tiểu thư thật là làm ty chức hổ thẹn, sau này ty chức nhất định chuyên cần luyện võ nghệ, bảo vệ thật tốt phu nhân và các tiểu thư. Đến lúc đó tứ tiểu thư ban thưởng cho ty chức cũng được!"
"Triệu thống lĩnh không cần tự trách, chuyện đêm nay chỉ là ngoài ý muốn. Hộ vệ thương vong thế nào?"
"Có ba người bị trọng thương, bảy người thương nhẹ, những người còn lại không sao."
"Vậy là tốt rồi, chờ sau khi hồi phủ, ta sẽ phân phó xuống dưới, mỗi hộ vệ bị trọng thương trợ cấp một trăm lượng bạc, thương nhẹ trợ cấp bảy mươi lạng, hộ vệ còn lại mỗi người năm mươi lạng. Ngươi là thống lĩnh có nhiệm vụ theo dõi mọi người, để tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Chờ sau khi vết thương lành, nếu có gì khó khăn cứ sai người đến Tĩnh Xu trai báo tin, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đêm nay nếu không có các ngươi, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi." Bùi Nguyên Ca cảm kích.
Trong lòng Triệu Cảnh thấy ấm áp, trong mắt người quyền quý, hộ vệ như bọn họ chẳng qua chỉ là nô bộc, quên mình bảo vệ chủ là điều phải làm, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ nhận được lời cảm kích của Tứ tiểu thư, còn nói nếu có khó khăn có thể đi tìm Tứ tiểu thư... Hắn là người nhanh mồm nhanh miệng, trung hậu thành thật, lúc này vội quỳ rạp xuống đất, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đa tạ tứ tiểu thư, ty chức thay mặt các huynh đệ đa tạ tứ tiểu thư khoan hồng độ lượng!"
"Triệu thống lĩnh mau đứng lên đi!" Bùi Nguyên Ca đỡ hắn, tiếp tục hỏi: "Triệu thống lĩnh chờ ta ở ngoài điện, có chuyện gì hay không?"
Lúc này Triệu Cảnh mới nhớ tới chính sự, vội bẩm báo: "Là huynh đệ bồi phủ bẩm báo đã trở lại, Đại tướng quân không có trong phủ, bị hoàng thượng triệu kiến nghị sự suốt đêm. Hắn sợ trễ nải thời gian, không dám chờ lão gia trở về, chỉ chừa lại người chờ lão gia bên ngoài cung, sau đó dẫn hộ vệ còn thừa ở Bùi phủ tới đây, ước chừng gần trăm người. Lúc bọn họ tới, phu nhân đã ngủ yên, tứ tiểu thư đang nghị sự với Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ ở đại điện, bởi vì hắc y nhân đã bị ám vệ của Cửu điện hạ gϊếŧ chết, mọi chuyện đã bình ổn, ty chức nghĩ không cần quấy nhiễu tiểu thư nữa nên an bài bọn họ canh giữ ở ngoại am trước, chú ý động tĩnh phía, để tránh lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
Bùi Nguyên Ca gật đầu: "Triệu thống lĩnh làm tốt lắm, phải nên như thế. Nếu mọi chuyện đã bình ổn thì không cần kinh động phụ thân tới nữa, ngươi mau phái người báo cho người chờ phụ nhân ngoài cung, nói cho hắn biết chúng ta đã không sao, ngày mai sẽ hồi phủ, bảo hắn đừng kinh hách phụ thân."
Triệu Cảnh chắp tay nói: "Dạ!"
"Đúng rồi Triệu thống lĩnh, ngươi có biết Cửu điện hạ ở đâu không? Lúc trước bị tập kích, ta quá mức kinh hoảng nên chưa kịp cảm tạ ân cứu mạng của Cửu điện hạ, vừa rồi trong điện lại nói chính sự, ta không tiện xen miệng. Muốn nhân lúc này đi bái tạ Cửu điện hạ, không biết Triệu thống lĩnh có thể dẫn ta đi được không?" Bùi Nguyên Ca hỏi ý kiến của hắn. Do Nhan Chiêu Bạch cầu tình, thế phải làm nhưng đêm hôm khuya khoắc, nếu nàng một mình tới sân của Vũ Hoằng Mặc bị người nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi có lời đàm tiếu, nhưng nếu Triệu thống lĩnh hộ tống, nha hoàn đi cùng, lấy lí do cảm tạ thì đó là quang minh chính lại.
Triệu thống lĩnh gật đầu: "Ty chức nghe nói Cửu điện hạ ngủ ở Bắc viện, rất hẻo lánh âm u."
"Vậy là tốt rồi, trước tiên Triệu thống lĩnh phái người đến Bắc viện thông báo một tiếng, hỏi Cửu điện hạ có tiện gặp ta không?" Bùi Nguyên Ca làm tất cả theo lễ nghi quy củ, tránh lời ong tiếng ve.
Bắc viện.
"Bùi Nguyên Ca nói nàng muốn tới bái tạ ta?" Vũ Hoằng Mặc nhướn mày, chẳng lẽ nha đầu kia lương tâm bộc phát nhớ đến muốn cảm kích hắn? Lạ nha! Bên trong nhất định có kỳ quái, tám phần có liên quan tới tên Nhan Chiêu Bạch! Hắn bĩu môi khinh thường, sau đó không tự giác mà cong lên, ánh mắt lóe sáng: "Ngươi đi nói cho người vừa tới, bảo Bùi Nguyên Ca cứ việc đến, ta xin đợi."
"Vâng!"
Chờ sau khi Hàn Lân rời đi, Vũ Hoằng Mặc đứng dậy bước xuống giường, đi tới đi lui phòng trong, bỗng nhiên...
Sau khi nhận được báo lại, Bùi Nguyên Ca sai người tìm Tử Uyển và Mộc Tê, Triệu Cảnh mang theo ba hộ vệ cùng đi tới Bắc viện. Đạp sương trắng đầy đất, đi tới cửa Bắc viện đã thấy một ám vệ canh ở cửa, sau khi Bùi Nguyên Ca tiến vào, bỗng nhiên hắn đưa tay ngăn những người còn lại, cung kính nói: "Thật xin lỗi, Cửu điện hạ có lệnh, chỉ mời một mình Bùi tứ tiểu thư đi vào, mời chư vị chờ ở đây."
"Nhưng..." Tử Uyển lập tức lên tiếng, không yên lòng.
Bùi Nguyên Ca suy nghĩ, không có đám người Tử Uyển cũng tốt, như vậy chờ lát nữa đàm phán cũng sẽ không lo bị các nàng nghe được rồi hỏi đông hỏi tây. Nếu một người không cẩn thận tiết lộ tin tức, chỉ sợ tình cảnh của Nhan công tử và Minh Nguyệt càng trở nên nguy hiểm. "Nếu như vậy, Tử Uyển, Mộc Tê, Triệu thống lĩnh và ba vị hộ vệ, làm phiền các chờ ta bên ngoài một lát, ta đi vào cảm ơn Cửu điện hạ."
Ám vệ khom người nói: "Cửu điện hạ ở nhà giữa chờ Tứ tiểu thư."
"Đa tạ đã báo." Bùi Nguyên Ca mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Ám vệ không khỏi ngẩn ra, rất nhiều cô gái tìm đến Cửu điện hạ, nhưng hoặc nịnh nọt lấy lòng hoặc rụt rè sợ hãi. Đối với ám vệ bọn họ, không phải khinh thường thì cũng là ban thưởng lấy lòng, muốn hiểu thêm nhiều chuyện của Cửu điện hạ từ chỗ bọn họ. Vị Bùi tứ tiểu thư này rất tự nhiên hào phóng, đối đãi với bọn họ cũng ôn hòa có lễ, không nịnh nọt cũng không khoe khoang, khí độ này thật sự hiếm có.
Vào sân, cửa viện liền bị ám vệ đóng lại.
Nghĩ đến một mình phải đối mặt với vị Cửu điện hạ vui giận khó đoán kia, Bùi Nguyên Ca không khỏi có chút lo lắng. Nàng hít sâu một hơi, đi vào sảnh chính, giọng ôn tồn: "Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca tới bái tạ Cửu điện hạ. Không biết tiểu nữ có vào không?"
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Bùi Nguyên Ca có chút nghi hoặc thò đầu vào nhìn, vị Cửu điện hạ này sẽ không lại trêu chọc nàng đó chứ?
"Ta ở chỗ này!" Một giọng nói bất đắc dĩ từ đỉnh đầu truyền đến, ngay sau đó, dung nhan tuyệt mỹ của Vũ Hoằng Mặc bị nhật nguyệt chiếu vào hiện ra trên mái hiện, dưới ánh trăng xán nhiên rực rỡ: "Bùi Nguyên Ca, ta không tin ngươi đến cám tạ ta, có phải liên quan tới việc Nhan Chiêu Bạch lưu ngươi lại nói chuyện hay không? Để ta đoán xem nào, hắn muốn ngươi tới cầu tình, bảo ta buông tha hắn và Nhan Minh Nguyệt. Đương nhiên nhất định sẽ đưa ra điều kiện tốt, tỷ như có lợi cho ta, sau đó chính là uy hϊếp, nếu ta cố tình dồn ép thì cá chết lưới rách, đúng không?"
"..." Chuyện còn chưa bắt đầu nói, đã bị yêu nghiệt này đoán trúng hết!
Thông minh như Bùi Nguyên Ca nhất thời cũng giật mình , không biết nên nói tiếp thế nào, càng không biết có cần mở miệng nữa hay không.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, Vũ Hoằng Mặc cười sáng lạn, vươn tay về phía nàng: "Lên đây!" Thấy nàng do dự giống như không biết nên làm gì, sắc mặt hắn trầm xuống: "Nếu ngươi không muốn lên, bây giờ có thể trở về. Muốn nói với ta chuyện Nhan phu thì phải ngoan ngoãn nghe ta nói, nắm lấy tay ta lên đây ngồi, bằng không tất cả không cần bàn nữa!"
Dường như cảm thấy như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến Nhan Minh Nguyệt, nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Nhan Chiêu Bạch, không biết tại sao trong lòng Bùi Nguyên Ca lại đông, nàng kiễng mũi chân, vươn tay về phía Vũ Hoằng Mặc.
Bởi vì duỗi thẳng, ống tay áo trơn bóng rộng thùng thình tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc, da thịt nõn nà dưới ánh trăng như sáng lên. Vũ Hoằng Mặc nhìn cánh tay kia, ngón tay nhỏ nhắn như cây hành, trong lòng bỗng nhiên ngừng lại, cúi người xuống từ từ chạm vào bàn tay trơn mịn mềm mại của nàng, nắm trong tay, mềm nhẵn nõn nà như không có xương, làm cho người ta hận không thể nắm mãi, vĩnh viễn không muốn buông ra.
"Cửu điện hạ, ngươi kéo ta lên đi!"
Nắm bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng, dưới ánh trăng, dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng càng thêm rõ ràng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người nàng tự như bao quanh một tầng hào quang, không ngụy trang mềm mại nhu thuận, cũng không xù mũi nhọn, mông lung, phiêu dật, như tiên như ảo. Vũ Hoằng Mặc cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó đυ.ng mạnh, trong lòng vốn tốn tại tâm tư trêu ghẹo bỗng chốc tan thành mây khói, chỉ còn lại sự mềm mại ôn hòa.
Hắn hơi bối rối quay mặt đi chỗ khác, tay dùng thêm chút lực kéo nàng lên.
Nhận ra trên mặt nóng lên, không biết tại sao cảm thấy không được tự nhiên, Vũ Hoằng Mặc không quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, tự ý nằm xuống trên nóc nhà, trong lòng không ngừng cuồn cuộn . Lúc vừa kéo nàng, cảm giác nàng như sợi lông chim, kéo lên nhẹ bỗng, chưa dùng chút sức lực lực nào... Đang lúc miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên người truyền đến tiếng hô nhỏ cùng với tiếng mái ngói rớt xuống.
Vũ Hoằng Mặc hoảng sợ, cho rằng Bùi Nguyên Ca trượt chân ngã xuống, bỗng nhiên ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy hai vai căng thẳng như bị người nắm chặt.
"Sao vậy?"
"Nóc nhà này trơn quá, ta đứng không vững !" Nóc nhà các phòng ở Bạch Y am cũng giống đại bộ phận nóc nhà ở Đại Hạ vương triều, hình chữ bát (八), mặc dù độ cong không lớn nhưng cũng không bằng phẳng. Sau khi Bùi Nguyên Ca bị kéo lên, kinh hồn bạt vía đứng thẳng , muốn từ từ đi tới chỗ nóc, nơi đó có chút phẳng, sẽ khiến nàng có cảm giác an toàn. Kết quả chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên dưới chân dẵm phải rêu xanh như sắp trượt chân ngã xuống đi xuống, sợ tới mực mặt mày xanh mét, kinh hô thành tiếng.
Đúng lúc Vũ Hoằng Mặc ngồi dậy, nàng cũng bất chấp tất cả, thuận tay nắm bờ vai của hắn nên mới ngừng bị tuột.
Nói là nắm bờ vai cũng không đúng, nói chính xác là nửa người trên của nàng dường như đều đặt trên lưng Vũ Hoằng Mặc, đặt toàn bộ sức nặng lên đó để tránh bị tuột xuống. Đang lúc kinh sợ, Bùi Nguyên Ca nào có tâm trạng để ý tư thế đầy ái muội như thế, vẫn giấu đầu sau lưng hắn, không dám nhìn xuống dưới, nàng cảm thấy càng nhìn càng choáng váng. Vũ Hoằng Mặc, tên hỗn đản này, nhất định là cố ý!
Cố ý chọn chỗ như vậy, cố ý để nàng lên, cố ý dọa nàng!
Bởi Bùi Nguyên Ca đang sợ hãi nên không nhận ra, nhưng Vũ Hoằng Mặc lại cảm nhận rõ ràng có thân thể thiếu nữ mềm mại tựa trên lưng mình, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi, hương ngào ngạt của nhiều loài hoa, khác hẳn với bất kỳ mùi huân hương nào hắn đã từng ngửi qua, dễ chịu hơn rất nhiều. Xâm nhập vào mũi, cảm thấy hơi ngứa ngứa như có lông vũ chạm phải, khiến tâm Vũ Hoằng Mặc hoảng loạn, bất giác nắm lấy eo nàng, một tay vỗ nhẹ lên vai, dịu dàng an ủi: "Được rồi được rồi, không sao cả. Đừng lo, có ta ở đây sẽ không để nàng bị ngã xuống đâu!"
Có hắn ở đây, nàng mới càng dễ bị ngã thì có! Bùi Nguyên Ca oán thầm trong lòng.
Nhưng nàng không dám nói ra miệng. Nếu không, dựa vào tính tình ác liệt của Vũ Hoằng Mặc, hắn nhất định sẽ buông tay để nàng rơi xuống, còn mình thì đứng một bên cười nhạo.
Nhận thấy nàng vẫn hơi run, Vũ Hoằng Mặc cảm giác đáy lòng mềm đi, thấp giọng nói: "Được rồi, là ta không tốt. Ta quen ở chỗ cao, lại quên nàng không biết võ công, ta đỡ nàng đến chỗ nóc nhà kia ngồi được không?" Trong lòng hắn tự thấy bản thân kỳ quái, trước kia nhìn bộ dáng sợ hãi của nữ từ, hắn chỉ đứng bên cười xem náo nhiệt. Bây giờ không biết uống lộn thuốc gì, lại ở bên an ủi Bùi Nguyên Ca?
Nàng là mèo nhỏ chỉ thích giương nanh múa vuốt, lúc nào không phòng bị sẽ bị nàng cắn cho một phát.
Nhưng mà... quên đi, mèo nhỏ chính là mèo nhỏ, luôn giương nanh múa vuốt cũng sẽ mệt, cũng sẽ có lúc nhu thuận mềm mại giống như bây giờ. Mà hắn như vậy cũng không coi là kỳ quái? Nhìn mèo con giương nanh múa vuốt, cả người dựng hết lông, hắn lại muốn sửa trị nó. Nhưng có đôi khi nhìn con mèo của Liễu quý phi ngoan ngoãn, bộ lông mịn đáng yêu, hắn cũng đưa tay chạm vào lông nó, vuốt ve vài cái, ôm nó ra ngoài phơi nắng, trong lòng cũng cảm thấy rất mềm mại.
Bây giờ Bùi Nguyên Ca cũng giống con mèo nhỏ tròn tròn lông mềm đáng yêu.
Cho nên hắn vỗ nàng hai cái, an ủi nàng vài câu, cũng rất bình thường?
Nóc nhà dốc đứng rất khó khăn với Bùi Nguyên Ca, nhưng với Vũ Hoằng Mặc lại rất đơn giản, chỉ như giẫm trên đất bằng. Một tay ôm trọn eo nàng, một tay cầm tay nàng, Vũ Hoằng Mặc dẫn Bùi Nguyên Ca lên chỗ nóc nhà, nơi này nóc bằng rỗng rãi, ngồi phía trên khá an toàn: "Được rồi, ngồi ở đây sẽ không bị tuột xuống. Nguyên Ca đừng sợ, không sao đâu!"
Cuối cùng cũng chạm được đến chỗ vững chắc, lúc này Bùi Nguyên Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có một bí mật nhỏ, ngay cả kiếp trước Chương Vân cũng không biết, đó chính là sợ độ cao. Mỗi lần đến chỗ cao, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh không sao, nhưng cứ nhìn xuống dưới, nhận ra mình rời khỏi mặt đất sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tên hỗn đãn Vũ Hoằng Mặc này nhất định cố ý, biết nàng sợ độ cao nên cố ý bảo nàng lên nóc nhà để dọa nàng! _dienen,d.anleeeuqydon
Sau khi ngồi xuống an ổn, Bùi Nguyên Ca mới phát hiện tư thế của mình và Vũ Hoằng Mặc không hợp quy củ, vội vàng thoát ra làm bộ như sửa sang lại tóc mai, nói: "Đa tạ Cửu điện hạ ra tay cứu giúp!" Nam nhân hẹp hòi, lúc trước ở trong rừng cố ý trêu nàng tức giận, để nàng không nói cảm tạ, hắn vẫn nhớ kỹ, còn làm khó dễ trên đại diện. Nếu lúc này nàng không nói cảm ơn, quỷ biết hắn sẽ mang thù tới khi nào?
Nhưng lần này, Vũ Hoằng Mặc lại thật sự không có tâm tư để ý tới cái đó.
Bởi hắn cảm thấy bản thân như sinh bệnh, mặt mũi nóng lên, lòng bàn chân nhẹ bẫng như không chạm đất, giống hệt lần phát sốt trước đây. Dựa vào võ công của hắn, đừng nói nóc nhà này mà chỉ giẫm lên cành cây cũng vững chắc không sao, chứ đừng nói sinh bệnh. Từ lúc hắn bắt đầu tập võ đến nay chưa từng bị bệnh. Vũ Hoằng Mặc suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy có chút lo lắng, đưa tay đặt lên trán Bùi Nguyên Ca thử độ ấm, sau đó lại tự sờ trán mình.
Thấy hắn như vậy, Bùi Nguyên Ca hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta cảm thấy mình như bị bệnh, trán hơi nóng." Vũ Hoằng Mặc quay đầu, nói không chắc chắn.
Sinh bệnh? Vị Cửu điện hạ này không vì ở cùng nàng mà sinh bệnh đó chứ? Nếu đúng như vậy, dựa vào tính hẹp hòi thù dài, thích giận cá chém thớt của hắn, chỉ sợ sẽ gán món nợ này lên người nàng! Nhìn sắc mặt hắn có chút ửng hồng, ánh mắt mơ màng, Bùi Nguyên Ca cũng thấy lo lắng. Nàng đưa tay sờ trán hắn, rồi lại so với chính mình, gật đầu nói: "Hơi nóng thật, sắc mặt của ngươi cũng không tốt, có thể thật sự bị bệnh rồi."
"Đúng không? Ngươi cũng cảm thấy ta bị bệnh đúng không?" Vũ Hoằng Mặc tìm nhận thức tương đồng.
Bùi Nguyên Ca lại gật đầu: "Đêm muộn chắc trúng gió nên bị cảm lạnh."
"Cảm lạnh chỉ là chuyện nhỏ, một lúc là không sao." Vũ Hoằng Mặc phất tay khoái đạt (không để tâm), không muốn để Bùi Nguyên Ca cho rằng hắn yếu đuối dễ sinh bệnh. Thử vận nội công nhưng không hề có tác dụng, gió đêm lạnh thổi vào mặt, lành lạnh vô cùng thoải mái. Vừa rồi khi bàn tay nhỏ bé của Bùi Nguyên Ca thử độ ấm trên trán hắn, mát lạnh, mềm mại, cũng rất dễ chịu.
Hơn nữa, hình như hắn thích cảm giác được nàng quan tâm... Đúng, quả nhiên mèo nhỏ mềm mại nhu thuận vẫn là đáng yêu nhất! Ý niệm trong đầu Vũ Hoằng Mặc rối loạn, lại không dám nhìn thẳng mặt Bùi Nguyên Ca, không thể làm gì khác là ngửa đầu nhìn nửa vầng trăng sáng trên trời, giả bộ ngắm trăng. Đột nhiên hắn giật mình, tình hồn lại, quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, ánh mắt bất thiện.
Bùi Nguyên Ca không dám nhìn xuống dưới, cũng chỉ có thể ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt tức giận quen thuộc, trong lòng thầm thở dài. Nàng quay đầu nhìn, quả nhiên đón nhận đôi mắt tối tăm mang theo ngọn lửa của Vũ Hoằng Mặc. Vị tổ tông này hiếm lắm mới yên tĩnh được một lát không trêu cợt nàng, không làm khó nàng, nhưng mới được một lúc lại xảy ra chuyện gì rồi đây?
"Cửu điện hạ sao vậy?"
Thấy ánh mắt của nàng không chút khác thường, trong lòng Vũ Hoằng Mặc cảm thấy hơi rầu rĩ, chỉ nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Bùi Nguyên Ca đau đầu day day huyệt thái dương, Cửu điện hạ, Cửu tổ tông, rốt cuộc ngươi lại làm sao vậy? Tính khí này nói đến là đến, có thể báo trước một tiếng được không?
Thấy nàng vẫn không nhận ra được, Vũ Hoằng Mặc bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bùi Nguyên Ca, ngươi không cảm thấy lúc này ta có gì khác sao?” (Be: chắc chớt với cha nội này mất :v)
Khác?
Bùi Nguyên Ca nhíu mắt lại, đánh giá hắn. Vẫn là cặp mắt sâu thẳm con ngươi hơi dao động, vẫn là dung mạo yêu nghiệt khiến nữ tử phải ghen tỵ, còn nữa, cũng vẫn là tính khí vui giận thất thường, tổ tông cổ quái khó dò! Có điều, hình như chẳng có chỗ nào khác... Bùi Nguyên Ca cẩn thận suy ngẫm, bỗng nhiên nói: "A, ta biết rồi. Vừa rồi mặt Cửu điện hạ không đỏ như vậy, có phải bệnh nặng thêm rồi không?"
Vũ Hoằng Mặc chưa kịp hưng phấn, nghe xong lời của nàng lại thất vọng, sờ sờ trán nói: "Vậy ư? Hình như không nóng như vậy, cũng không nhẹ như vậy . . . . Không đúng, ta không nói cái đó." Hắn hướng dẫn từng bước: "Ngoại trừ cái đó? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta có chỗ nào khác sao?"
Khác... Bùi Nguyên Ca nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt hơi chuyển động, đột nhiên mở to hai mắt: "Cửu điện hạ, ngươi..." diê.xndanle^quy!d()n
"Sao?" Vũ Hoằng Mặc cười hỏi, rốt cục phát hiện rồi sao, nha đầu trì độn!
"Ngươi đổi xiêm y và cách ăn mặc!" Bùi Nguyên Ca nói, chẳng trách sau khi bước vào, đầu tiên nhìn Vũ Hoằng Mặc đã cảm thấy hắn có gì khác khác, có điều lúc ấy nhớ đến chuyện của Nhan Chiêu Bạch và Minh Nguyệt, sau lên nóc nhà lại phập phồng lo sợ nên bây giờ mới phát hiện. Bây giờ Vũ Hoằng Mặc không mặc y phục đỏ thẫm lúc trước, mà là thân bào gấm màu trắng thêu bàn long mây cuộn, bên hông thắt đai ngọc, mái tóc đen nhánh không tùy tiện buộc bằng đoạn đỏ mà dùng ngọc quan gắn châu bát bảo cố định, thoạt nhìn ôn nhã thanh quý.
Y phục đỏ rực như lửa tạo cảm giác nồng nhiệt, yêu mị câu hồn dụ phách, dụ người chìm đắm.
Còn trang phục sắc trắng này lại rút đi cuồng ngạo phóng túng của hắn, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ, phát ra quý khí hoàng gia từ trong xương cốt, ôn nhã khác thường, ngay cả nét yêu mị trên giương mặt cũng phai nhạt đi, càng lộ ra khí độ tôn quý, lỗi lạc bất phàm. Dưới ánh trăng, trang phục trắng được bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, khiến quanh thân hắn mang cảm giác hư ảo, có lẽ sự mông lung đó làm người ta có ảo giác hắn rất ôn nhu, nhất thời kéo gần khoảng cách không ít.
"Thế nào?" Nhìn vẻ mặt của Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc đắc ý xoay người: "Ta mặc xiêm y này nhìn được không?" (Be: hóa ra là khoe áo mới =)))))
Bùi Nguyên Ca trả lời thành thật: "Rất đẹp."
Đừng nói xiêm y cẩm tú đẹp đẽ quý giá như vậy, dựa vào dung mạo và khí chất của Vũ Hoằng Mặc, cho dù mặc vải rách cũng vẫn đẹp.
"So với vị Phó ca ca kia của người thì thế nào? Ta nhớ hắn cũng có xiêm y ngọc sắc, theo khá giống bộ này của ra. Thế nào? Hắn mặc đẹp hơn hay ta mặc đẹp hơn?" Vũ Hoằng Mặc nhớ rất rõ, ngày đó trên thọ yến, Phó Quân Thịnh ăn mặc rất giống như thế này.
"Đương nhiên Cửu điện hạ mặc đẹp hơn." Bùi Nguyên Ca không chút do dự nói.
Nghe được đáp án muốn nghe, Vũ Hoằng Mặc gật đầu hài lòng, không uổng công hắn cố ý đặt người ta làm y phục này, còn cố ý mặc nó. Hắn đã nói rồi, Phó Quân Thịnh kia có mặc đẹp thế nào, chẳng lẽ có thể dễ nhìn hơn hắn? Cho dù Bùi phủ và Thọ Xương Bá phủ qua lại giao hảo, Bùi Nguyên Ca gọi hắn một tiếng "Phó ca ca", nhưng nàng cũng phải thừa nhận, cùng y phục giống nhau nhưng hắn mặc vẫn đẹp nhất.
Vừa rồi ánh mắt Vũ Hoằng Mặc còn khó chịu, bây giờ lại cao hứng ngồi xuống, trên mặt mang theo ý cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, Bùi Nguyên Ca có chút ngây ngốc.
Hóa ra vừa rồi vị Cửu điện hạ tôn quý, Cửu tổ tông này đột nhiên biến sắc, chính bởi vì nàng không chú ý hắn thay đổi ăn mặc, không khen vài câu nên mới thay đổi như vậy sao? Nàng nói hắn mặc đẹp hơn Phó ca ca, trời lập tức kéo mây đi? Xem ra đúng là như vậy... Bùi Nguyên Ca dở khóc dở cười, không phải hắn quá ngây thơ đó chứ?
Cũng không phải nữ tử, chú ý ăn mặc như vậy làm gì?
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy bình thường. Vị Cửu điện hạ này có dung mạo xuất sắc, ngay cả nữ tử cũng không sánh kịp, cũng khó trách hắn coi trọng ăn mặc hơn người thường. Thấy tâm trạng của hắn lúc này không tệ, Bùi Nguyên Ca do dự, thử thăm dò: "Cửu điện hạ, trăng rất đẹp có phải không? Đáng tiếc càng là đồ đẹp tốt thì càng dễ tan, bây giờ trăng lưỡi liềm, nó sẽ càng ngày càng yếu rồi biến mất."
Nàng nói xong, khẽ thở dài.
Lúc này tâm trạng Vũ Hoằng Mặc rất tốt, quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Vậy thì sao? Tháng sau nó lại xuất hiện, nếu ngươi thích, chúng ta lại cùng nhau ngắm trăng!" Hắn nói rất tự nhiên, không nhận ra có gì không thích hợp.
"Trăng trên trời khuyết rồi lại tròn, tan rồi lại hiện. Đáng tiếc, Minh Nguyệt nhân gian không phải vậy, một khi hương tiêu ngọc vẫn sẽ không thể sống lại." Bùi Nguyên Ca không để ý giọng hắn dị thường, thấp giọng thở dài, quay sang Vũ Hoằng Mặc, sắc mặt nghiêm túc: "Cửu điện hạ, ngài và Ngũ điện hạ tranh đấu, ta không dám xen vào, nhưng bất luận gió tanh mưa máu thế nào thì đều là chuyện của nam nhân các ngươi, thân thể Minh Nguyệt yếu đuối, người lại đơn thuần, không nhúng tay vào chuyện làm ăn. Nàng ấy hoàn toàn không liên quan tới tranh đấu của các ngươi, Cửu điện hạ, ngài có thể buông tha cho nàng ấy không?"
Thấy nàng cầu tình cho Nhan Minh Nguyệt, Vũ Hoằng Mặc cảm thấy mình nên tức giận, nhưng tâm trạng hiện giờ rất tốt, dĩ nhiên không tức giận, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Nhan Minh Nguyệt thì không phải đến cầu ta, mà nên đi khuyên nhủ Nhan Chiêu Bạch, bảo hắn nghĩ biện pháp thoát ly Ngũ hoàng huynh của ta. Bằng không, dựa vào tính tình tham lam của Ngũ hoàng huynh, tuyệt đối không thỏa mãn với bốn thành, sẽ ép sát từng bước. Một khi Nhan Chiêu Bạch không thể thỏa mãn hắn, khi đó Nhan Minh Nguyệt sẽ đặt mình trong hiểm cảnh. Chuyện đêm nay ngươi cũng nhìn thấy, Ngũ hoàng huynh làm việc không kiêng kị, hơn nữa Nhan Minh Nguyệt chỉ là muội muội thương nhân."
"Nhan công tử cũng hiểu được điều này, hắn nói trở về sẽ nói với Ngũ điện hạ, chỉ hy vọng Cửu điện hạ đừng nhằm vào Minh Nguyệt, cho hắn một chút thời gian, nếu có điều kiện gì đều có thể từ từ nói chuyện, chỉ cần không làm hại đến Minh Nguyệt. Đây là lời Nhan công tử nhờ ta chuyển cáo tới Cửu điện hạ, trừ điều đó ra, ta cũng không hy vọng Cửu điện hạ làm hại tới Minh Nguyệt." Bùi Nguyên Ca suy ngẫm, chợt cả gan nói: "Mặc dù Cửu điện hạ từng trêu ghẹo ta vài lần, đúng là ta rất tức giận, nhưng tức giận vui đùa chọc ghẹo thế nào đi nữa, không ảnh hưởng toàn cục. Ta vẫn cảm thấy, tuy rằng tính khí Cửu điện hạ hơi cổ quái, nhưng là người có chừng mực, ta không hy vọng thấy ngài vì tranh đấu với Ngũ điện hạ, mà thươn tổn đến cô gái ốm yếu vô tội như Minh Nguyệt, ta không hy vọng Cửu điện hạ là người như vậy."
Nàng lẳng lặng nhìn Vũ Hoằng Mặc, ánh mắt ngập tràn thành khẩn và hy vọng.
Tính tình vị Cửu điện hạ này khó dò, bởi vì khó nắm bắt cho nên rất khó ứng phó. Nói thật hắn chưa chắc sẽ cao hứng, nói láo cũng dễ dàng bị nhìn thấu. Hắn tức giận, làm việc không câu nệ lẽ thường, thật sự rất khó giải quyết. Nhưng chuyện hắn khoe khoang ăn mặc vừa rồi lại khiến nàng chấn động, thì ra không phải vị Cửu điện hạ này không thích nghe lời hay, chẳng qua phải xem kỹ xảo nói chuyện, hoặc nói chuyện bình thường hoặc phải uyển chuyển lấy lòng, để hắn cảm thấy ngươi đang nói thật, nhưng lời nói vô tình lộ ý tán dương hắn chứ không phải cố ý xu nịnh.
Vũ Hoằng Mặc nhìn chằm chằm nàng, mặc dù ý cười trên mặt đã biến mất nhưng dường như không hề tức giận, mà giống như đang cân nhắc, hiển nhiên đang suy ngẫm những lời nàng nói. dieennnndannnleeequuyyydonn
Xem ra, ý tưởng này của nàng đúng rồi, đối với vị Cửu điện hạ này, vẫn nên lấy nhu thắng cương, tuyệt đối không thể cứng đối cứng.
Nhìn đôi mắt trong trẻo như nước kia, lộ ra ánh mắt cầu khẩn, vốn nghĩ rằng nàng đến cầu tình cho Nhan Chiêu Bạch, Nhan Minh Nguyệt, hắn còn tức giận, rất muốn trừng trị nàng một phen, nhưng mà... Vũ Hoằng Mặc thở dài, cười tươi: "Quên đi, đêm nay tâm trạng bản điện hạ tốt, ngươi trở về nói với Nhan Chiêu Bạch, nể mặt mũi của ngươi, ta sẽ không xuống tay với Nhan Minh Nguyệt."
Mặc dù hắn không phải người tốt, nhưng hắn cũng không muốn Bùi Nguyên Ca nghĩ hắn quá xấu.
Nếu nàng thật sự coi hắn là kẻ xấu tội ác tày trời, vừa thấy hắn đã lộ mặt khinh bỉ không cũng trợn trừng mắt nhìn lại, thì có vẻ không tốt lắm. Dù sao chỉ là một Nhan Minh Nguyệt mà thôi, hắn vốn không có chủ ý trên người nàng ta, chẳng qua... Liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Ca đang vui mừng, chẳng qua bị mèo con nào đó giương nanh múa vuốt chọc giận quá mức, cần người giải tỏa, cho nên trên đại điện hắn mới chĩa mũi rìu vào Vũ Hoằng Triết và Nhan Chiêu Bạch như vậy.
Có điều, kết quả cũng không tệ.
Nếu hắn không chỉ nhằm vào Nhan Chiêu Bạch, Nhan Chiêu Bạch cũng sẽ không cầu mèo nhỏ đến cầu tình, mèo nhỏ cũng sẽ không bày bộ dáng đáng yêu như vậy. Được... Vũ Hoằng Mặc bắt đầu cân nhắc, về sau hắn có nên thường xuyên nhằm vào người bên cạnh mèo nhỏ không, sau đó để mèo nhỏ đến tìm hắn nhờ cây? Cảm giác….chơi rất thú vị.
"Bùi Nguyên Ca, ngươi có biết nếu ta đáp ứng thỉnh cầu này của ngươi, ta sẽ tổn thất bao nhiêu không?" Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng.
"Nhan công tử nói, nếu Cửu điện hạ có điều kiện, có thể đề suất, từ từ thương nghị." Bùi Nguyên Ca bình tĩnh phân tích: "Nhan công tử rất yêu thương muội muội Minh Nguyệt, hắn nói nếu Minh Nguyệt vì hắn mà xảy ra bất trắc, hắn cũng sẽ không sống một mình. Tổn thương tới Minh Nguyệt, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục ngọc nát đá tan. Ngược lại, nếu Cửu điện hạ chịu bỏ qua cho Minh Nguyệt, Nhan công tử cũng sẽ đáp ta tương ứng, cứ như vậy, đối phương đều có lợi, không phải sao?"
"Không không không!" Vũ Hoằng Mặc lắc ngón trỏ, cười nói: "Nguyên Ca ngươi nói như vậy là sai rồi, Nhan Chiêu Bạch là túi tiền của Ngũ hoàng huynh, không liên quan tới ta. Nếu hắn chết cũng không ảnh hưởng đến ta, Ngũ hoàng huynh mất đi nguồn kinh tế trụ cột này, thủ hạ của hắn không có tài buôn bán, sẽ như trứng chọi đá, điều này đối ta rất có lợi. Nhưng vì ngươi, ta vứt đi cục diện có lợi cho mình, ngươi nói xem ngươi phải cảm tạ ta thế nào?"
Theo như hắn phân tích, nếu Nhan Chiêu Bạch chết thật, còn có lợi cho Vũ Hoằng Mặc.
Bùi Nguyên Ca á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói: "Nói như vậy, là ta nợ ân tình của Cửu điện hạ. Xin hỏi Cửu điện hạ, ta nên tạ ơn ngươi thế nào?"
"Cái đó thì… bây giờ ta không nói trước, dù sao ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái ân huệ, chờ tích lũy đủ rồi, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ đòi ngươi cả vốn lẫn lời!" Tâm trạng Vũ Hoằng Mặc rất tốt, đứng dậy duỗi người, hít sâu một ngụm khí núi rừng trong lành mát mẻ, cảm thấy cả người sảng khoái: "Được rồi, đêm đã khuya, quấy nhiễu ngươi không được đi ngủ, mau về nghỉ ngơi đi."
Đột nhiên ánh mắt đông lại, nhìn chằm chằm nơi xa, lẩm bẩm: "Quái lạ, đêm hôm khuya khoắc, tại sao nàng ta lại tới nơi này?"