Chương 55: Tương kế tựu kế, di nương kinh ngạc

Trong khuê phòng tối đen yên tĩnh, Bùi Nguyên Ca nghe tiếng động bên ngoài, nói với Chương Vân nằm cạnh hơi thở dồn dập nói: "Di nương đoán, Vương mama có tiến vào hay không?"

Trong giọng nói mang theo ý cười thản nhiên.

Trầm mặc hồi lâu, Chương Vân mới thấp giọng nói chuyện, giọng cực kì phẫn nộ: "Ngoài mặt mỉm cười, sau lưng đâm đao, thật ra ngươi rất biết vận dụng “tam muội” [*]. So với Thư Tuyết Ngọc, ngươi quả nhiên lợi hại, là ta đã xem thường ngươi! Đúng là rất thủ đoạn!" Chẳng trách hôm nay lôi kéo bà đánh song lục, lại hảo tâm ngủ lại, nguyên lai là có chủ ý này. Lợi hại được mất trong đó, Chương Vân há không biết cân nhắc? Trừ phi bà ta muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu không đành phải nuốt hoàng liên bọc mật ong này vào, bên trong đắng chát, nhưng vẫn phải nói với người ta rằng nó hương vị ngọt ngào.

[*] tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.

Chiêu giả bộ hiền lành này, bà ta trước kia thường dùng nó để đối phó Thư Tuyết Ngọc, thậm chí là Minh Cẩm, trăm lần hiệu quả cả trăm, không ngờ có ngày lại bị Bùi Nguyên Ca dùng chính nó gài bẫy.

"Di nương khen nhầm rồi, ta chẳng qua học theo di nương mà thôi!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười.

Chương Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén khát vọng cùng phẫn nộ trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Ngươi có thể ngăn được ta lần này, nhưng ngươi có thể ngăn được lần sau, lần sau nữa sao? Loại thủ đoạn này nếu dùng nhiều, lão gia cũng sẽ nghi ngờ ngươi có rắp tâm khác? Ngươi có thể ngăn được ta cả đời sao?"

"Di nương yên tâm, thủ đoạn giống nhau, ta sẽ không sử dụng lại? Chiêu lặp lại, ngay cả ta cũng ngán, dĩ nhiên sẽ đổi chiêu khác cho đa dạng!"

Bùi Nguyên Ca cười nhạt, sảng khoái trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được. Bước cờ liên thủ với Thư Tuyết Ngọc, nàng đi rất đúng, đúng vô cùng, đúng ngoài dự liệu của nàng. Mặc kệ là Chương Vân hữu tình hữu ý với phụ thân, hay sùng bái Bùi phủ, thậm chí là không phục bị bại dưới tay Thư Tuyết Ngọc kẻ bại tướng mười năm trước... Tóm lại, Chương Vân có vô số lý do phải bắt được tâm, giữ được thân của phụ thân. Thân là di nương, đây là tử huyết cũng như nhược điểm của Chương Vân. Chỉ cần nàng bắt lấy tử huyệt này, đâm bà ta, ép bà ta phải nhận sự sủng ái này, tin rằng bà ta sẽ nhanh chóng không thể nhẫn nại được nữa, đến lúc đó không thể không vận dụng đòn sát thủ "Bùi Nguyên Ca thật giả".

Đó mới là cơ hội ban đổ Chương Vân thực sự!

Sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, Vương mama đành phải đem lời của Tử Uyển chuyển cáo Bùi Chư Thành, đáy lòng lưu lại chút kỳ vọng, kỳ vọng Bùi Chư Thành mở miệng kêu bà đi gọi Chương Vân về. Nhưng mà, Bùi Chư Thành lại mỉm cười nói: "Nếu Ca nhi và nàng ấy hợp ý nhau, vậy cứ để bọn họ ở chung đi!" Do dự một chút, ông không đi Kiêm Gia viện, mà đứng dậy đến thư phòng ngủ.

Nếu Vân nhi có thể nhớ giáo huấn lần này, từ nay về sau đối xử tử tế với Ca nhi, nhiều người đối tốt với Ca nhi, cũng là chuyện tốt.

Chuyện này cứ như vậy êm đềm qua đi, chỉ có Bạch Sương cùng Tử Uyển vui mừng khôn xiết. Bạch Sương hiểu rõ thủ đoạn mười năm trước Chương Vân đùa giỡn đối phó Thư Tuyết Ngọc.Tử Uyển lúc ấy tuy còn nhỏ, nhưng cũng nhớ được mơ hồ, Chương Vân ở giữa châm ngòi ly gián ba người ra sao, sau lại khắt khe Tứ tiểu thư thế nào? Bởi vậy, hai người rất vui mừng khi thấy Chương Vân bị Bùi Nguyên Ca đùa giỡn trong tay.

Chương Vân vẫn ân cần săn sóc Bùi Nguyên Ca như cũ, nhưng với nhóm nô bộc lên mặt thì bằng mặt không bằng lòng. Trong lòng bà ta bất an sợ hãi, ngày càng khát vọng được sủng ái như xưa. Mặc dù biết rõ thủ đoạn này của Bùi Nguyên Ca không dùng được mấy lần, nhưng vẫn khó nén mong đợi trong lòng. Gần đây Bùi Chư Thành công vụ liên tục bận rộn, cứ vài ba ngày lại ngủ tại Hình bộ, ngay cả Bùi phủ cũng không về.

Hôm đó, thật vất vả mới đợi được Bùi Chư Thành hồi phủ.

Bùi Nguyên Ca nhìn Chương Vân, thấy trong đôi mắt bà ta chợt lóe lên chút không kiên nhẫn. Nàng khẽ mỉm cười, vui tươi cầm lọ hoa đào bưng tới trước mặt Bùi Chư Thành : "Phụ thân, nhìn có được hay không?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, Bùi Chư Thành cảm thấy ấm áp, cười nói: "Đẹp lắm!"

"Con tự hái hoa đào rồi, tự cắm vào bình đó!" Bùi Nguyên Ca khoe khoang nói, đặt bình hoa vào tay Bùi Chư Thành, thản nhiên cười nói: "Bình hoa này, con chỉ phối có ba lọ, di nương một lọ, mẫu thân một lọ, phụ thân một lọ, ngay cả Tĩnh Xu trai của con cũng chưa có đâu! Phụ thân không biết đó thôi, di nương dạo này rất quan tâm con. Hoa đào này, đều do bà ấy cùng con chọn từng cành một đấy, bình cắm này cũng là bà ấy lấy từ khố phòng của Tứ Đức viện! Di nương rất tốt với con, con thích di nương lắm!"

Thấy nữ nhi và ái thϊếp chung sống hòa hợp, Bùi Chư Thành cười gật đầu, nói với Chương Vân: "Nàng vất vả rồi!"

"Không dám, Tứ tiểu thư thông minh đáng yêu vô cùng, nô tỳ cũng rất quý Tứ tiểu thư!" Tuy bị Bùi Nguyên Ca làm hỏng chuyện tốt, nhưng đổi lại được những lời này của Bùi Chư Thành , cũng không uổng phí công sức bà hạ mình bấy lâu nay. Đây là một cơ hội, đêm nay phải nghĩ biện pháp để lão gia nghỉ lại Tứ Đức viện! Liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, tối nay bà không đi Tĩnh Xu trai nữa, bà ta không tin, Bùi Nguyên Ca còn có thể giở thủ đoạn gì? Có điều... . Bùi Nguyên Ca có lòng tốt khen bà vậy sao?

Đang định mở miệng, thì nghe Bùi Nguyên Ca hỏi: "Phụ thân, Bùi phủ chúng ta có thôn trang ở ngoại thành gần Bát sơn phải không?"

"Đúng vậy! Sao Ca nhi tự nhiên hỏi đến vậy?" Bùi Chư Thành cười trêu chọc nàng: "Chẳng lẽ Ca nhi đã bắt đầu tính toán của hồi môn của mình rồi sao? Tốt, tương lai phụ thân sẽ đem thôn trang làm của hồi môn cho Ca nhi. Nhưng mà, trước tiên phải để phụ thân chọn cho con vị hôn phu thật tốt đã haaa!"

"Phụ thân..!" Bùi Nguyên Ca vừa thẹn vừa giận, dậm chận hờn dỗi: “Người nói gì vậy chứ?"

Bùi Chư Thành cười sảng sang : "Được được được, không đùa Ca nhi nữa! Con hỏi thôn trang kia làm gì?"

"Là như vậy, Tử Uyển nói thân thể con ốm yếu, chỉ dựa vào thuốc bổ điều dưỡng cũng chưa chắc hoàn được, nếu được ngâm suốt nước nóng sẽ tốt hơn chút. Con nghe nói, phụ cận thôn trang của chúng ta ở Bát sơn có suối nước nóng, cho nên muốn hỏi phụ thân một chút, mong cha cho con đến thôn trang ở vài ngày! Nhưng phụ thân lại nghĩ đông nghĩ tây, giễu cợt con!" Bùi Nguyên Ca quyệt miệng, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu.

Chỉ cần tốt cho thân thể của Ca nhi, Bùi Chư Thành dĩ nhiên không có ý kiến, nhưng mà...

"Trong khoảng thời gian này phụ thân có việc, không rảnh đi cùng con. Con đi một mình, ta lại không yên tâm!" Mặc dù gần đây Thư Tuyết Ngọc đối xử với Ca nhi không tệ, nhưng ông vẫn có chút lo lắng.

Bùi Nguyên Ca ra vẻ suy tư một hồi, đột nhiên vỗ tay nói: "Có, vậy để di nương đi cùng con. Dù sao những ngày qua sống chung với di nương, con cũng không nỡ xa di nương! Có di nương chiếu cố con, phụ thân yên tâm được rồi chứ? Có thị vệ Bùi phủ, lại có di nương chuẩn bị cho con, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!" Nói xong, ôm lấy cánh tay của Chương Vân, bộ dáng cực kỳ thân thiết: "Đại tỷ theo Chương tiểu thư đến Khánh Phúc tự cầu phúc, nay đã hơn hai tháng, phụ thân cũng không nói gì, con muốn ở lại thôn trang có hai ngày mà người cũng không cho. Đây là phụ thân thiên vị!"

Hừ, không phải Chương Vân muốn thể hiện đối tốt với mình trước mặt phụ thân sao? Vậy cho bà ta cơ hội thể hiện đi! Bà ta cho rằng buổi tối không đến Tĩnh Xu trai, nàng sẽ không có biện pháp áp chế bà ta sao? Nực cười!

Nghe vậy, Chương Vân mặt mũi trắng bệch, vốn tưởng rằng mặt ngoài lấy lòng Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca sẽ không thể có cơ hội nhằm vào bà nữa, không ngờ ả lại tương kế tựu kế, dùng kế rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) ác độc như vậy! Phải cùng Bùi Nguyên Ca đến thôn trang ở, người không có ở Bùi phủ, bà còn tranh sủng gì nữa chứ?