Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Vô Song

Chương 296

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vy Vy 1505

Mùng bảy tháng mười một, hoàng cung mở tiệc khoản đãi Kinh quốc Ngũ hoàng tử Thương Úc Cẩn

"Mấy ngày nay đều âm u, hôm nay còn nghiêm trọng hơn nữa, cũng phá lệ lạnh, chỉ sợ sẽ có tuyết rơi!" Tử Uyển vén rèm, nhìn thời tiết ngoài noãn các, quay lại lấy áo choàng đỏ thẫm mũ lông chồn bạc, phủ thêm ngoài quần áo cho Bùi Nguyên Ca: "Hoàng tử phi xưa nay sợ lạnh, vẫn nên khoác áo choàng, miễn cho lát nữa tuyết rơi lạnh chịu không nổi."

Cung yến lần này vô cùng long trọng, hoàng thân quốc thích và trọng thần quan lớn cùng với gia quyến đều được mời, Bùi Nguyên Ca thân là Cửu hoàng tử phi, tự nhiên không thể tránh mặt.

Luôn mãi kiểm tra quần áo và trang điểm của chính mình, xác định không có vấn đề, Bùi Nguyên Ca mới mang theo đám người Tử Uyển đi về phía Thừa Đức cung.

Bùi Nguyên Ca ngồi trong kiệu tứ giác khảm hoa nạm vàng, suy tư về chuyện Lý Minh Tâm. Vốn sau khi nghị hòa kết thúc, Thương Úc Cẩn và đoàn sứ giả Kinh quốc nên rời đi, nhưng bởi vì việc liên hôn, hành trình về nước liền hoãn lại, phải chờ cử hành hôn lễ ở Đại Hạ mới có thể rời đi. Nghe nói mấy ngày nay Thương Úc Cẩn thường thường đến Lý phủ bái phỏng, tam môi lục sính theo như lễ tiết Đại Hạ, cho Lý phủ mặt mũi thật lớn, Liễu quý phi lại thường thường triệu Lý Minh Tâm vào cung, lời nói vẻ mặt yêu như con gái ruột, nghe nói Trường Xuân cung không ngừng tiếng cười tiếng nói của hai người.

Con gái gả cho Kinh quốc Ngũ hoàng tử, nay lại được Liễu quý phi xem trọng, giá trị con người Lý Thụ Kiệt cũng nước lên thì thuyền lên, chúng thần xum xoe nịnh nọt.

Bùi Nguyên Ca không tin, Liễu quý phi có thể nhịn được cơn tức này. Nếu nàng muốn phá hủy cọc hôn sự này, nhất định phải xuống tay trước khi Thương Úc Cẩn rời đi, tính tính chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu thời gian...

Đang nghĩ xuất thần, bỗng nhiên thấy kiệu hơi ngừng lại.

Ngoài kiệu truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Thϊếp thân Ôn Dật Lan, bái kiến Cửu hoàng tử phi!"

Ôn tỷ tỷ? Trong lòng Bùi Nguyên Ca vui vẻ, lập tức vén rèm nhìn, quả nhiên nhìn thấy Ôn Dật Tĩnh mặc một thân áo váy đỏ thẫm thêu chỉ vàng, áo khoác thêu hoa mộc lan, xinh xắn đứng ngoài kiệu, đang cười khanh khách nhìn nàng. Bùi Nguyên Ca đứng dậy đi ra ngoài, kéo tay Ôn Dật Lan, sẵng giọng: "Chúng ta tỷ muội tình thâm, tỷ lại khách khí với muội thế này?"

"Tình thâm thì tình thâm, lễ không thể phế!" Lời tuy như thế, Ôn Dật Lan lại xinh đẹp thè lưỡi.

Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn nàng, kinh hỉ nói: "Sao tỷ có thể đến đây?"

Tuy Ôn Dật Lan là cháu gái của Ôn thủ phụ, nhưng xuất giá tòng phu, bởi vì Tần Hạo Quân chỉ là Hàn Lâm ngũ phẩm của Hàn Lâm viện, bởi vậy Ôn Dật Lan rất ít tham dự vòng giao tế của các phu nhân kinh thành. Từ lúc Bùi Nguyên Ca xuất giá đến bây giờ, cũng tham gia một ít yến hội, nhưng đều không gặp qua Ôn Dật Lan, nhiều ngày cũng chưa từng gặp mặt, lần này lại ngẫu nhiên gặp gỡ trong hoàng cung, làm cho Bùi Nguyên Ca thực vui sướиɠ.

"Vốn không đến phiên tỷ, nhưng lần này văn thư nghị hòa với Kinh quốc và chiếu lệnh liên hôn là Hạo Quân soạn, nghe nói rất được Hoàng thượng thích, bởi vậy yến tiệc lần này cũng phát bái thϊếp cho Tần phủ." Ôn Dật Lan cười giải thích: "Hơn nữa, tỷ còn lo lắng không quen thuộc các phu nhân tiểu thư gặp trong bữa tiệc, không có người nói chuyện, không nghĩ tới mới tiến cung liền gặp muội, thế này mới yên tâm!"

Khi còn là tiểu thư Ôn phủ, Ôn Dật Lan cũng từng ra vào hoàng cung, cũng xem như quen thuộc các phu nhân tiểu thư. Nhưng sau khi Ôn Dật Lan gả đến Tần phủ liền rất ít ra ngoài, mà Diệp thị phản loạn, triều đình và hậu cung đều thanh tẩy, thay đổi một loạt người, bởi vậy Ôn Dật Lan chân chính quen thuộc cũng không có vài người.

"Xứng đáng, ai kêu tỷ không chịu tiến cung trò chuyện với muội?" Bùi Nguyên Ca kéo tay nàng cười nói.

Ôn Dật Lan lại điểm điểm cái trán của nàng, nói: "Đúng là thích trả đũa, rõ ràng là vì muội vừa gả vào hoàng thất, đúng là lúc tự hạn chế mình lập quy củ, không thể quá đường hoàng, huống chi tỷ cũng biết tính tình bản thân, sợ gây phiền toái cho muội, nên mới không tới. Rõ ràng là suy nghĩ cho muội, muội lại không có lương tâm, ngược lại trách tỷ!"

"Hoàng tử phi, Tần phu nhân, nay thời tiết lạnh, hai vị có chuyện nên vào trong kiệu rồi nói, miễn cho đông lạnh." Tử Uyển nhắc nhở.

Bùi Nguyên Ca thế này mới tỉnh ngộ: "Tử Uyển nói phải, Ôn tỷ tỷ, chúng ta vào trong kiệu nói chuyện."

Kiệu của Bùi Nguyên Ca theo quy cách mười sáu người khiêng, cho dù ngồi thêm một Ôn Dật Lan cũng vô cùng rộng rãi. Hai người sóng vai ngồi, lẫn nhau hỏi tình huống gần đây. Nghe nói Bùi Nguyên Ca ở Xuân Dương cung sống rất tốt, lại nhìn khí sắc nàng càng hồng nhuận, Ôn Dật Lan mới yên tâm, nói: "Tỷ thực sợ hãi Cửu điện hạ, sợ hắn không tốt với muội, nhưng mà lần trước muội tới thăm tỷ, xem bộ dáng Cửu điện hạ thực xem trọng muội, lại nhìn tình huống hiện nay của muội, tỷ an tâm!"

Vốn nghe được lời đồn, nàng còn có chút lo lắng, sợ Nguyên Ca có việc, hiện tại xem ra, hẳn là tung tin vịt.

Nghĩ đến đây, Ôn Dật Lan tươi cười càng thư thái thoải mái.

Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đến Thừa Đức cung. Bởi vì yến hội còn chưa bắt đầu, phu nhân tiểu thư trong điện cũng không ngồi vào vị trí, đều tìm một chỗ tốp năm tốp ba nói chuyện. Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan tới sớm, Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan tiến lên chào hỏi, Đỗ Nhược Lan đã lâu không gặp Ôn Dật Lan, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt vẫn ngây thơ và hồn nhiên như khi chưa gả chồng, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.

Cũng đúng, cha mẹ chồng trân trọng, trượng phu thích, lại sinh một con trai một con gái, địa vị ổn như Thái Sơn.

Về phần Bùi Nguyên Ca... Nàng từng cảm thấy, trong các tỷ muội, nàng là gả tốt nhất, tuy Ôn Dật Lan gả cho phu quân như ý, nhưng dù sao Tần Hạo Quân quan chức thấp, mà Lục điện hạ lại là hậu duệ quý tộc hoàng thất, dung mạo ôn nhã, tài cán cũng hơn xa so với người ngoài nhìn thấy, cũng kính trọng nàng, vợ chồng hòa thuận, nàng cũng rất nhanh có thai, không còn ai có nhân duyên như ý hơn. Không nghĩ tới...

Lần đó sinh non, tuy Lục điện hạ cũng gia dĩ an ủi, nhưng sau đó rõ ràng có chút lạnh nhạt nàng.

Nàng biết mất đi con trai trưởng đả kích Lục điện hạ trầm trọng, nhưng mà... nàng cũng không muốn. Nếu nàng có thể thuận lợi sinh con trai trưởng, tất nhiên địa vị ở Chiêu Hoa cung càng thêm củng cố, không người có thể dao động, chẳng lẽ nàng không rõ sao? Nàng cũng mất đi đứa nhỏ, Lục điện hạ hẳn sẽ càng ôn nhu với nàng, an ủi nàng mất đi đứa nhỏ đau xót mới đúng, nhưng hắn chẳng những không có, ngược lại không thân cận nàng như trước.

Tuy Lục điện hạ cũng không vì lạnh nhạt nàng mà thiên sủng thông phòng, vẫn như cũ bảo toàn địa vị và tôn nghiêm của Lục hoàng tử phi, nhưng... trong lòng Đỗ Nhược Lan cảm thấy thực bất an. Hơn nữa có Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca vinh hoa cường thịnh, nhìn Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ ân ái tình thâm, lại so sánh với nàng ở Chiêu Hoa cung ngày càng bị vắng vẻ, Đỗ Nhược Lan cảm thấy thật khó chịu.

Hiện tại, ngay cả nét mặt Ôn Dật Lan đều toả sáng hơn nàng nhiều lắm, ngay cả thân phận Lục hoàng tử phi cũng ảm đạm không ánh sáng, càng làm Đỗ Nhược Lan cảm thấy chua xót.

Nay thông phòng trong Chiêu Hoa cung đều là nha hoàn hồi môn của nàng, nàng cũng đã bị vắng vẻ như thế, nếu chờ người mới vào Chiêu Hoa cung, chẳng phải là nàng càng thêm thưa thớt thành bùn sao?

Ôn Dật Lan cũng biết Đỗ Nhược Lan sinh non, nhưng lại không biết nội tình, chỉ cho là ngoài ý muốn. Nàng đã làm mẫu thân, tự nhiên càng cảm thấy Đỗ Nhược Lan đáng thương, thấy sắc mặt Đỗ Nhược Lan tối tăm, cũng chỉ cho là vì mất đi đứa nhỏ mà khổ sở, trong lòng vô cùng đồng tình, liền an ủi: "Ưu tư thương thân, thay vì lúc này khổ sở bị thương thân mình, còn không bằng bảo trọng chính mình, điều dưỡng thân thể cho tốt. Muội còn trẻ, sau này còn có cơ hội!"

"Chỉ mong vậy..." Đỗ Nhược Lan có chút chua xót nói.

Đúng lúc này, ánh mắt Đỗ Nhược Lan bỗng nhiên ngưng tụ xa xa, nhìn bóng dáng tao nhã thong dong yểu điệu, trong đôi mắt xẹt qua một tia tối tăm quang mang.

Nhận thấy được ánh mắt nàng, Ôn Dật Lan nhìn theo, thấy một nữ tử mặc áo dài cân vạt màu xanh thêu lá sen, phía dưới là quần lụa xanh lá mạ, dung mạo không tính tuyệt sắc, nhưng khí độ rất trầm tĩnh thong dong, đứng giữa các phu nhân phồn hoa cẩm tú, nhưng thật ra có vẻ có chút bắt mắt, thực dễ dàng làm cho người ta chú ý tới.

"Đó là ai vậy? Nhược Lan nhận biết sao?" Ôn Dật Lan tò mò hỏi.

Đỗ Nhược Lan vội vàng thu hồi vẻ mặt, khẽ cười nói: "Đó là Liễu phủ tam tiểu thư Liễu Băng Y, gần đây rất nổi bật trong các tiểu thư phu nhân ở kinh thành, tuy không thể so sánh với Nguyên Ca muội muội lúc trước, nhưng cũng vô cùng trí tuệ khó được."

Nghe nói lần trước đấu thêu, tranh thêu của nàng áp qua đích nữ Liễu Băng My của Liễu Cẩn Nhất, đáng tiếc sau đó bị Lý Minh Tâm và Viên thị áp đảo, cuối cùng ‘Long Đằng Thịnh Thế’ của Bùi Nguyên Ca đoạt giải nhất, có vẻ ‘Vân Kinh chú’ của nàng hơi ảm đạm. Nhưng sau khi Liễu Băng Y trở lại Liễu phủ, tặng ‘Vân Kinh chú’ nàng thêu cho Liễu lão phu nhân, được Liễu lão phu nhân khích lệ, bởi vậy ngay cả Liễu quý phi cũng xem trọng Liễu Băng Y vài phần. Chỉ sợ Liễu Băng Y vốn chính là chuẩn bị hai tay, nếu không thể đoạt được hạng nhất đấu thêu, còn có thể lấy Vân Kinh chú nịnh nọt Liễu lão phu nhân, cho dù như thế nào cũng sẽ không chịu thiệt.

Có thể thấy được Liễu Băng Y không phải kẻ dễ bắt nạt!

Hơn nữa với quan hệ giữa Liễu Hằng Nhất và Lục điện hạ, chỉ sợ Liễu Băng Y hơn phân nửa là muốn làm sườn phi cho Lục điện hạ. Nay tình cảnh của nàng đã rất nguy hiểm, nếu lúc này Liễu Băng Y gả vào Chiêu Hoa cung, Liễu Băng Y lại thông minh lanh lợi như vậy, đến lúc đó nàng càng không có nơi sống yên ổn!

Hơn nữa, Liễu Băng Y đã đến tuổi gả chồng...

Ngự y đã nói, lần này nàng sinh non quá mức hung hiểm, dù sao thai nhi cũng đã bảy tháng, bởi vậy đại thương nguyên khí, cần điều dưỡng thật lâu, chỉ sợ trong một hai năm không thể có thai ... Nếu một hai năm này, Liễu Băng Y gả vào, một sườn phi thông minh, một chính phi tạm thời không thể mang thai, ai mạnh ai yếu có thể đoán. Nếu Liễu Băng Y hoài thai trước nàng, sinh con trai trưởng, sớm hay muộn nàng chỉ còn danh phận chính phi mà thôi...

Phải nghĩ biện pháp cản Liễu Băng Y gả vào Chiêu Hoa cung mới được!

Đỗ Nhược Lan hơi cắn môi, trong đầu lặp lại cân nhắc.

Liễu Hằng Nhất và Lục điện hạ đều ăn ý, muốn hứa gả Liễu Băng Y cho người khác hiển nhiên không có khả năng, biện pháp duy nhất có lẽ là... Đỗ Nhược Lan suy tư, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sao.
« Chương TrướcChương Tiếp »