Chương 286

Editor: Vy Vy 1505

Chính điện Xuân Dương cung trang trí lấy màu vàng hơi ngả hồng nhạt làm chủ đạo, trên giá tử đàn bách bảo bày đồ cổ nhiều màu, mỗi một món đều có nét đẹp riêng nhưng lại phụ trợ lẫn nhau, có vẻ ấm áp mà tôn quý. Bức rèm che thấp thoáng, trong điện vẫn chưa đốt hương, mà bày dưa và trái cây tươi mới, hương trái cây thoang thoảng thanh nhã như gia đình bình thường, hoàn toàn không giống hoàng cung rộng lớn túc mục, bên trong tôn quý là lục đυ.c với nhau.

Vũ Hoàng Hãn nhìn quanh mọi nơi, không hiểu sao liền cảm thấy thả lỏng, vui vẻ thoải mái.

"Mời Lục hoàng huynh dùng trà!" Vừa vặn Mộc Tê dâng trà, Bùi Nguyên Ca liền nhường đường: "Đây là Bích Loa Xuân, là trà Quan Châu thường uống, bởi vì trà thường trồng xen cây ăn quả, hoa tươi và trúc xanh, bởi vậy lá trà được nhiễm hương trái cây, mùi hoa, hoặc hương lá trúc, không quá giống lá trà nguyên mùi ở kinh thành hay bán. Lục hoàng huynh thử xem, nếu không thích, lại kêu các nàng đổi trà."

Tuy rằng tò mò nguyên do Vũ Hoàng Hãn tìm nàng, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không nóng lòng hỏi.

Vũ Hoàng Hãn nhấp nhẹ một ngụm, chỉ cảm thấy trong miệng mùi hoa bốn phía, kết hợp với mùi thơm của lá trà thành một loại phong vị khác, thế nhưng ngay cả tích tụ trong lòng cũng tiêu tán một chút, nhịn không được khen: "Trà thơm quá, ta nhịn không được muốn xin một ít, trở về pha uống, không biết Cửu đệ muội có chịu chia sẻ thứ yêu thích hay không?"

"Lục hoàng huynh nói đùa, ta lập tức kêu Thanh Đại chuẩn bị!" Bùi Nguyên Ca cười nói, quay đầu phân phó xuống.

"Lúc trước ta cũng đã tới Xuân Dương cung, khi đó tuy gọi là Xuân Dương nhưng lại lạnh như băng, Cửu đệ muội vừa gả vào, nơi này giống như xuân về hoa nở, làm cho toàn bộ cung điện đều ấm áp. Khó trách từ lúc đón dâu, Cửu hoàng đệ càng ngày càng lưu luyến gia đình, công vụ xong cũng không nguyện ý ở Kinh Cấm Vệ thêm một khắc nào!" Vũ Hoàng Hãn không phải không hâm mộ, vẫn mang theo ý cười nhưng trên nét mặt lại xuất hiện thản nhiên chua xót và mệt mỏi: "Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu phong ba bão táp, trở lại nơi này liền cảm thấy an tâm... Có đôi khi, ta thực hâm mộ Cửu hoàng đệ!"

Hắn không nói rõ, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng đoán được hắn cảm khái cái gì.

Án khoa cử làm rối kỉ cương, Vũ Hoàng Hãn bỗng nhiên nổi tiếng, lập tức chủ trì khoa cử, trên triều đường hiển lộ bản lĩnh, đang xuôi gió xuôi nước, trở về Chiêu Hoa cung lại đối mặt con trai trưởng chết non. Hoàng Mặc nói, với sự khôn khéo của Vũ Hoàng Hãn, chỉ sợ cũng có thể nhận thấy được dấu vết để lại, cho nên mới cảm khái như vậy.

Đối với loại chuyện này, Bùi Nguyên Ca không tốt nói thêm gì, trầm tư một lát, nói: "Kỳ thật trên đời này không có gì là đương nhiên, rất nhiều chuyện đều cần chính mình kinh doanh, chậm rãi ma hợp lẫn nhau, không có khả năng một lần là xong."

Nàng nói hàm súc, nhưng Vũ Hoàng Hãn lại có thể hoàn toàn hiểu, cười nhẹ nói: "Lời tuy như thế, nhưng kinh doanh và ma hợp cũng cần phải cảm thấy đối phương đáng giá mới làm được. Chỗ như hoàng cung, tin sai người một lần cũng đã đủ mất mạng, đã tín sai một lần mà còn muốn tiếp tục tin tưởng, thật sự quá khó khăn." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà cũng không sao, ở hoàng cung nhiều năm như vậy, ít nhất ta nhận thức được một chuyện, thế gian này không có khả năng thập toàn thập mỹ, chắc chắn sẽ có tiếc nuối và không đủ, nhưng không thể bởi vì có tiếc nuối và không đủ liền buông bỏ, cuối cùng chỉ là miễn cưỡng qua ngày mà thôi."

Thoạt nhìn, hành vi của Đỗ Nhược Lan lần này làm cho Vũ Hoàng Hãn vô cùng bất mãn.

Tuy tạm thời còn không động đến địa vị của Đỗ Nhược Lan, nhưng nàng muốn lại được Vũ Hoàng Hãn tín nhiệm chỉ sợ rất khó...

Bùi Nguyên Ca thở dài, tuy có chút lo lắng cho tình cảnh của Đỗ Nhược Lan, nhưng chuyện này nàng cũng không thể cầu tình vì Đỗ Nhược Lan, nàng đã đề điểm, mà Vũ Hoàng Hãn hiển nhiên cũng trả lời nàng, lại dây dưa sẽ quá phận. Huống chi Hoàng Mặc còn trịnh trọng dặn dò, làm cho nàng không cần nhúng tay chuyện nhà của Vũ Hoàng Hãn, cuối cùng cũng chỉ có thể sâu kín thở dài, nhẹ giọng nói: "Đời người không như ý, chỉ cầu được tám chín phần thì nên thỏa mãn."

"Đúng vậy, trên đời này có mấy ai có thể giống Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội ân ái tình thâm như vậy? Trong hoàng cung tình người bạc bẽo, mỗi người đều cô tịch, muốn tin tưởng một người không dễ dàng, gặp được người có thể tín nhiệm đã không dễ, muốn làm cho người này cũng tín nhiệm mình lại khó càng thêm khó..." Vũ Hoàng Hãn thở dài, vẻ mặt xa xưa, lập tức cười nói: "Quên đi, không nói chuyện làm cho người ta sầu não nữa, nói chính sự! Thọ Xương Bá thế tử Phó Quân Thịnh từ Tần Dương quan về kinh, chuyện này Cửu đệ muội hẳn là biết?"

Trước đó Liễu phu nhân huyên ồn ào huyên náo, chuyện này Bùi Nguyên Ca đương nhiên biết, gật gật đầu.

"Ba năm này Phó Quân Thịnh đều dốc lực ở Tần Dương quan tác chiến với Kinh quốc. Từ lần trước nghị hòa, Kinh quốc tam hoàng tử và Triệu thống lĩnh ở kinh thành bị ám sát, thực lực Kinh quốc tổn hao nhiều, mấy năm nay tuy vẫn có giao phong với Đại Hạ, nhưng đã không dũng mãnh bằng trước. Lần này, Kinh quốc đã không chịu được quanh năm suốt tháng chiến tranh, chuẩn bị lại cầu hòa với Đại Hạ ta, cho nên Phó Quân Thịnh mới có thể về kinh thành. Nghe nói phụ hoàng đã ra quyết định, ít ngày nữa sứ giả Kinh quốc sẽ vào kinh nghị hòa."

Bùi Nguyên Ca lại gật gật đầu.

Tuy rằng nay thế lực Kinh quốc tổn hao nhiều, lần nào tác chiến với Đại Hạ cũng thua, nhưng dù sao cũng là nước lớn, Đại Hạ cũng không thể nào hoàn toàn tiêu diệt Kinh quốc, dưới tình huống như vậy, thay vì quanh năm suốt tháng chinh chiến, không bằng làm cho Kinh quốc cúi đầu xưng thần, nghị hòa ưu việt nhiều hơn. Bởi vậy Hoàng đế đáp ứng Kinh quốc nghị hòa cũng trong tình lý.

Thấy Bùi Nguyên Ca cũng không hỏi nguyên nhân vì sao nghị hòa với Kinh quốc, trong lòng Vũ Hoàng Hãn lại lần nữa thở dài.

Sống ở hoàng cung, nhìn quen hậu phi lục đυ.c với nhau, với hắn mà nói nữ tử thông minh cũng không hiếm thấy, nhưng nữ tử giống Bùi Nguyên Ca nhạy bén sâu sắc với chính trị thật vô cùng hiếm có, theo hắn thấy, với trí tuệ của Bùi Nguyên Ca, rất nhiều lúc nói chuyện với nàng hoàn toàn không cần giải thích, nàng cũng có thể hiểu được thâm ý trong đó.

"Căn cứ tin tức ta nhận được, sứ giả Kinh quốc mang đến một bức tranh thêu, nói Kinh quốc thêu thùa đứng hàng đầu, nếu Đại Hạ muốn Kinh quốc thần phục, phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, nếu có ai thêu ra tác phẩm xuất sắc hơn tranh thêu bọn họ mang đến, bọn họ mới chịu phục." Vũ Hoàng Hãn giải thích: "Đương nhiên, đây chỉ là trên danh nghĩa bọn hắn nói cho dễ nghe, thực tế chính là khıêυ khí©h Đại Hạ, muốn làm giảm uy thế của chúng ta, hòng lấy quyền chủ động khi nghị hòa. Đó là một cơ hội tuyệt diệu với chúng ta, nhưng cũng là cơ hội tuyệt diệu với đám người Vũ Hoàng Diệp."

Bùi Nguyên Ca hiểu được ý của hắn, mặt lộ vẻ trầm tư.

Đây thật là cơ hội rất tốt, Kinh quốc muốn khıêυ khí©h Đại Hạ, đưa ra việc đấu thêu, nếu tranh thêu của ai có thể thắng bọn họ chính là làm vẻ vang Đại Hạ, như vậy danh dự và địa vị của chủ nhân tranh thêu sẽ theo đó tăng cao, thế lực sau lưng người đó cũng sẽ vinh quang. Nay Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, Liễu quý phi vừa mới đoạt lại quyền chưởng cung, đang cần cơ hội lập uy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đấu thêu lần này.

Đương nhiên, đối với Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn cũng giống nhau, nếu người của bọn họ có thể thắng được đấu thêu lần này, là một cơ hội nổi danh tuyệt hảo, có thể tiến thêm một bước áp chế thanh thế Vũ Hoàng Diệp.

"Lục hoàng huynh muốn ta làm gì?" Bùi Nguyên Ca hỏi.

Vũ Hoàng Hãn mỉm cười: "Nghe nói tay nghề thêu của Cửu đệ muội tuyệt hảo, tự nhiên hy vọng muội có thể toàn lực ứng phó, áp Vũ Hoàng Diệp và Liễu thị một đầu. Ngoài ra, xác thực cũng còn một việc muốn nhờ Cửu đệ muội hỗ trợ." Hắn cũng không nói thẳng, ngược lại trầm ngâm một lát, mới nói: "Cửu đệ muội từng tham gia Liễu phủ thọ yến, không biết ấn tượng của muội với Liễu Băng Y con gái Liễu Hằng Nhất như thế nào?"

Liễu Băng Y?

Bùi Nguyên Ca đột nhiên nhớ tới nữ tử kia ở Liễu phủ thọ yến, dung mạo tú lệ nhã mỹ, tâm tư nhạy bén, hiển nhiên thực thông minh, lại liên tưởng đến Hoàng Mặc từng nói, đã phản ứng lại: "Lục hoàng huynh muốn làm cho Liễu Băng Y bộc lộ tài năng trong đấu thêu lần này sao? Không tệ, nếu Liễu Băng Y có thể nở mày nở mặt, cũng sẽ làm cho Liễu quý phi xem trọng vài phần, đối với Liễu Hằng Nhất cũng là một cơ hội."

Lần này Liễu Cẩn Nhất bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, nói vậy cũng sẽ làm cho Liễu quý phi có cảm giác nguy cơ.

Hơn nữa, Liễu Cẩn Nhất bị tạm thời tước chức vị Lại bộ thượng thư, nhưng không có người thích hợp tiếp nhận, tình hình này đối với Liễu quý phi mà nói tất nhiên khắc sâu ấn tượng, nàng hẳn có thể ý thức được, tình hình trước mắt, chỉ bằng Liễu Cẩn Nhất đã không đủ bảo hiểm, phải có người có thể tiếp nhận chức vị của hắn, tránh gặp chuyện trở tay không kịp. Rõ ràng dưới tình huống như vậy, Liễu Hằng Nhất cũng là người nhà Liễu thị, đó là người tốt nhất được chọn.

Nếu Liễu Băng Y có thể rạng rỡ mặt mày lúc này, sẽ càng làm Liễu quý phi nhìn đến Liễu Hằng Nhất, càng xác định tâm tư đến đỡ hắn.

Ngoài ra, Liễu Hằng Nhất đi theo Vũ Hoàng Hãn là muốn tiền đồ rất tốt, trong này hôn sự của Liễu Băng Y chiếm phân lượng không nhẹ, nếu có thể vì Liễu Băng Y gia tăng giá trị con người, Liễu Hằng Nhất hiển nhiên càng thêm cảm kích Vũ Hoàng Hãn, gắn chặt liên hệ hai bên.

Cho dù theo mặt nào, lúc này đỡ Liễu Băng Y đều là hành động tuyệt hảo.

Mà nguyên do Vũ Hoàng Hãn tìm nàng, Bùi Nguyên Ca cũng đã đoán được không sai biệt lắm.

"Nếu Lục hoàng huynh muốn đỡ Liễu Băng Y, sao không làm tốt chút?" Bùi Nguyên Ca cười yếu ớt nói, dung sắc thanh lệ chiếu người: "Nếu lần này, Liễu Băng Y có thể lực áp quần hùng, thắng được đấu thêu, ở trước mắt bao người giành vinh quang cho Đại Hạ, vậy giá trị con người Liễu Băng Y đâu chỉ gấp trăm lần? Không cần nói chỉ là dạy Liễu Băng Y, cho dù thêu thay, chỉ cần có thể làm cho Liễu Băng Y thắng được đấu thêu, lại có sao đâu?"

Nhìn Bùi Nguyên Ca nói cười yến yến, Vũ Hoàng Hãn thở dài trong lòng.

Thật là nữ tử tâm tư sâu sắc! Kỳ thật hắn vốn nghĩ nhờ Bùi Nguyên Ca thay Liễu Băng Y thêu một bức tranh để có thể thắng được đấu thêu. Nhưng mà đấu thêu lần này không phải nhỏ, người thắng lợi có thể đạt được vinh quang và huy hoàng, là khát vọng của tất cả nữ tử, hơn nữa xem xét từ kỹ thuật thêu trên áo cưới của Bùi Nguyên Ca, nàng vốn nắm chắc phần thắng. Bởi vậy Vũ Hoàng Hãn khó nói ra thỉnh cầu quá đáng như vậy, cho nên lui mà cầu tiếp theo, hy vọng nàng có thể chỉ điểm kỹ thuật thêu cho Liễu Băng Y.

Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại tinh tường nhìn thấu điểm ấy, ngược lại chính mình đề xuất.

"Nói như vậy, chẳng phải rất không công bằng với Cửu đệ muội sao?" tuy Vũ Hoàng Hãn vui sướиɠ, nhưng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, nói: "Lục hoàng huynh không cần khách khí như vậy. Với ta mà nói, thắng được đấu thêu chẳng qua là hư danh mà thôi, có tất nhiên tốt, không có cũng không sao, nhưng nếu Liễu Băng Y thắng được đấu thêu, ý nghĩa hoàn toàn không giống. Điểm ấy nặng nhẹ, ta còn có thể phân biệt."

Về phần hậu quả nếu bị vạch trần thêu giùm, Bùi Nguyên Ca tạm thời cũng không lo lắng, đấu thêu lần này liên quan đến Kinh quốc và Đại Hạ nghị hòa, cho dù thêu giùm, cũng sẽ không có ai cảm thấy nên vạch trần, bởi vì này chẳng khác nào trước mặt sứ giả Kinh quốc khiến Đại Hạ bị chê cười. Hơn nữa cơ hội lần này tốt như vậy, sẽ có rất nhiều nữ tử quý tộc mượn dịp này dát vàng lên mặt mình, cũng tốt cho tương lai kết hôn, nói vậy chuyện thêu giùm tuyệt đối không ít, dù sao, tuy thêu thùa là kỹ năng nữ tử nhất định phải học, nhưng có rất ít nữ tử quý tộc đặc biệt tinh thông, ngược lại bộ phận lớn tú nương kiếm sống nhờ thêu thùa mới chân chính là tay nghề siêu tuyệt.

Nhưng cơ hội tốt như vậy mà để cho tú nương nổi bật, không phải quá mức lãng phí sao?

Một khi đã như vậy, trong lòng lẫn nhau hiểu rõ nhưng không nói ra là được rồi, cũng sẽ không ai vạch trần ai.

Theo như Bùi Nguyên Ca nói, nàng thắng đấu thêu, đơn giản là tăng thêm một tầng vinh quang cho Vũ Hoàng Mặc, nhưng giờ phút này vinh quang đối với nàng và Vũ Hoàng Mặc có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng nếu là Liễu Băng Y thắng đấu thêu, trổ hết tài năng, tất nhiên sẽ thêm vinh dự cho Liễu Hằng Nhất, làm cho Liễu quý phi càng thêm coi trọng Liễu Hằng Nhất, phi thường có lợi với kế hoạch của Vũ Hoàng Hãn và Vũ Hoàng Mặc.

Nếu Liễu quý phi đến đỡ Liễu Hằng Nhất thượng vị, cuối cùng Liễu Hằng Nhất quay đầu đầu nhập Vũ Hoàng Hãn, chẳng phải là làm lòng người sảng khoái sao?

"Vậy lần này thật sự đa tạ Cửu đệ muội!" Vũ Hoàng Hãn cũng không tiếp tục khách khí, chân thành nói.

Chuyện Bùi Nguyên Ca thêu giùm Liễu Băng Y liền xác định. Nhưng Bùi Nguyên Ca thật không ngờ, ngày hôm sau Liễu Băng Y mặc quần áo cung nữ tới Xuân Dương cung, chờ Bùi Nguyên Ca lệnh cho các cung nữ lui ra, Liễu Băng Y liền phúc thân: "Được Cửu hoàng tử phi đồng ý thay tiểu nữ thêu tranh là vinh hạnh của tiểu nữ, nhưng tiểu nữ càng hy vọng có thể được Cửu hoàng tử phi chỉ điểm hơn. Nghe nói kỹ thuật thêu của Cửu hoàng tử phi như thần, nếu có thể chỉ điểm tiểu nữ một hai, tiểu nữ đã vô cùng cảm kích."

Tuy lời nói khách khí, nhưng lại cự tuyệt Bùi Nguyên Ca thêu giùm mà kiên trì tự tay chính mình thêu.

Bùi Nguyên Ca hơi kinh ngạc, nhìn kỹ nữ tử trước mắt chính trực tuổi thanh xuân, hỏi: "Vì sao?"

"Kỹ thuật thêu của Cửu hoàng tử phi siêu tuyệt, từ trước tiểu nữ đã nghe danh, nếu Cửu hoàng tử phi chịu thêu giùm, tiểu nữ tin tưởng thắng được đấu thêu không khó. Nhưng mà đó không phải là vinh quang thắng được vì tài hoa của chính tiểu nữ, mặc dù lúc đấu thêu sẽ không bị vạch trần, ngày sau cũng sẽ thành trò cười, mà không phải nổi danh." Liễu Băng Y cũng không chối từ, thực thản nhiên nói: "Hơn nữa, tiểu nữ cũng không thể đoán trước tình hình lúc đấu thêu xảy ra chuyện gì, nếu dựa vào kỹ thuật thêu của Cửu hoàng tử phi, gặp được chuyện ngoài ý muốn, tiểu nữ sẽ ứng phó không được. Thay vì như thế, tiểu nữ càng nguyện ý trong phạm vi năng lực của chính mình cố gắng giành vinh quang, ít nhất, tiểu nữ có thể nắm chắc trong tay."

Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca càng kinh ngạc.

Liễu Băng Y mới mười lăm tuổi, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, càng khát khao cơ hội triển lộ tài năng trước mặt mọi người ngày trọng đại như thế, làm cho tất cả mọi người xem trọng nàng vài phần mới đúng. Hơn nữa trước mắt có xung đột ích lợi bên trong, Bùi Nguyên Ca cũng nguyện ý thêu giùm, đối mặt tình hình như vậy, Liễu Băng Y còn có thể bảo trì bình tĩnh, không bị phong quang choáng váng đầu óc, vẫn chín chắn và lý trí.

Ở tuổi cỡ nàng mà có thể lý trí như thế, thật sự không dễ dàng!

Bùi Nguyên Ca thực thưởng thức nàng bình tĩnh và chín chắn: "Cần bản cung giúp ngươi nói với Lục hoàng huynh sao?"

"Đa tạ ý tốt của Cửu hoàng tử phi, nhưng tiểu nữ đã nói tâm ý của mình cho phụ thân, trước khi tiểu nữ đến Xuân Dương cung, phụ thân đã nói với Lục điện hạ, nói vậy ngài ấy cũng có quyết định." Ánh mắt Liễu Băng Y lộ ra cảm kích, nhẹ giọng nói: "Lần này tiểu nữ đến, chính là muốn thỉnh giáo Cửu hoàng tử phi, vài ngày tiếp chỉ sợ phiền toái Cửu hoàng tử phi!"

Có thể thuyết phục Liễu Hằng Nhất, thuyết minh Liễu Băng Y chẳng những bình tĩnh lý trí, hơn nữa cũng rất có địa vị trong lòng Liễu Hằng Nhất.

Nữ tử trí tuệ bình tĩnh, hơn nữa tương lai chắc chắn một là vào cung, hai là làm sườn phi cho Lục hoàng huynh... . Bùi Nguyên Ca không khỏi suy nghĩ sâu xa.

"Không sao, nghe Lục hoàng huynh nói, muội vốn thêu rất giỏi, bản cung ở Xuân Dương cung cũng nhàn rỗi không có gì làm, có thể tâm sự chuyện thêu thùa với muội, bản cung cũng thực thích. Muội cũng không cần câu nệ, muội và bản cung tuổi không kém bao nhiêu, xem như bằng hữu là được." Bùi Nguyên Ca nhu uyển, ý cười thản nhiên, vẻ mặt vô cùng nhu hòa.

Liễu Băng Y thêu rất bản lĩnh, người lại thông minh lanh lợi, Bùi Nguyên Ca dạy cũng không quá mệt nhọc, hai người chung đυ.ng vô cùng vui sướиɠ.

Nhưng mà, càng tiếp xúc, Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy Liễu Băng Y không thể khinh thường. Hiển nhiên, địa vị của Liễu Hằng Nhất ở Liễu phủ cũng làm phiền hà vợ và con gái của chính mình, nói vậy Liễu Băng Y bị người của đại phòng Liễu Cẩn Nhất bắt nạt không ít, trong nghịch cảnh tôi luyện mới được lòng dạ và kiến thức như vậy, cũng khó trách bình tĩnh và lý trí mà bạn cùng lứa tuổi không có, tương lai chỉ sợ không phải vật trong ao.

Nhưng mà cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca tránh không được lo lắng vì Đỗ Nhược Lan.

Hoàng Mặc đã nói, hôn sự của Liễu Băng Y, một là vào cung làm phi, hai là làm sườn phi cho Vũ Hoàng Hãn, trên cơ bản chỉ có hai loại khả năng. Chỉ là nay Hoàng đế có điều nghi kỵ Liễu quý phi, hiển nhiên cũng sẽ cảnh giác và kiêng kỵ người của Liễu thị, mà dung mạo Liễu Băng Y lại không tính tuyệt mỹ, cũng không có tài nghệ gì đặc biệt xuất sắc, nếu vào cung hơn phân nửa sẽ bị vắng vẻ, ngược lại lãng phí bình tĩnh lý trí của nàng, chi bằng dùng nàng để liên hôn, ngược lại có lợi hơn.

Cứ như vậy, Liễu Băng Y hơn phân nửa là làm sườn phi cho Vũ Hoàng Hãn.

Nhưng mà, có một vị sườn phi thông minh lý trí, hơn nữa phía sau Liễu Băng Y còn có Liễu Hằng Nhất, không phải chuyện tốt đối với Đỗ Nhược Lan.

Tuy Vũ Hoàng Mặc đã dặn dò Bùi Nguyên Ca, đừng nhúng tay chuyện nhà của Vũ Hoàng Hãn, nhưng dù sao nàng và Đỗ Nhược Lan cũng có giao tình, hơn nữa, tuy Bùi Nguyên Ca không đồng ý thủ đoạn của Đỗ Nhược Lan ở đình giữa hồ, nhưng Đỗ Nhược Lan đau mất con trai trưởng đã rất thê thảm, hơn nữa Đỗ Nhược Lan cũng không làm gì thực xin lỗi Nguyên Ca. Bởi vậy, đứng ở lập trường bằng hữu, lúc nói chuyện phiếm, Bùi Nguyên Ca vẫn hàm súc đề điểm Đỗ Nhược Lan vài câu, hy vọng nàng có thể tỉnh táo lại, đừng tái phạm hồ đồ.

Mà cùng lúc đó, chuyện sứ giả Kinh quốc yêu cầu đấu thêu cũng dần dần truyền khắp kinh thành.

Nếu có thể nắm chắc cơ hội tốt như vậy, tất nhiên sẽ nở mày nở mặt trong số các tiểu thư nhà quan, thân phận siêu nhiên, phá lệ có lợi với tương lai kết hôn. Nào có tiểu thư nhà quan nào nhìn không thấu điểm ấy, bởi vậy đều tích cực chuẩn bị.

Ngay cả Liễu quý phi cũng thực coi trọng đấu thêu lần này, dùng hết tất cả nhân mạch, chuẩn bị cho Viên Sơ Tụ.

Tuy không quá vừa lòng Viên Sơ Tụ xuất thân thấp hèn, nhưng nay Viên Sơ Tụ là nữ nhân duy nhất của Vũ Hoàng Diệp, nếu Viên Sơ Tụ có thể thắng được đấu thêu lần này, giúp Đại Hạ lập uy trước Kinh quốc, sau đó nàng cầu tình vì Vũ Hoàng Diệp sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông, hơn nữa với nhân mạch của Liễu thị, nói không chừng có thể thừa dịp này giải trừ cấm túc cho Vũ Hoàng Diệp!

Bởi vậy, Liễu quý phi kiệt lực muốn bắt lấy cơ hội lần này, rốt cuộc tìm được tác phẩm vừa lòng.

"Quý phi nương nương, tuy bức tranh thêu này tinh xảo tuyệt luân, nhưng nô tỳ vẫn có chút lo lắng." Viên Sơ Tụ hiển nhiên cũng rất xem trọng cơ hội lần này, nếu nàng có thể giúp Vũ Hoàng Diệp giải trừ cấm túc, địa vị của nàng trong lòng Vũ Hoàng Diệp càng thêm bất phàm. "Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca tay nghề thêu tuyệt hảo, nhìn áo cưới của nàng khi xuất giá có thể thấy được, nếu đấu thêu lần này có nàng tham gia, nô tỳ lo lắng chuyện sẽ không nắm chắc."

Nghĩ đến áo cưới của Bùi Nguyên Ca rực rỡ lung linh, gân xanh huyệt thái dương Liễu quý phi nhất thời giật giật.

Áo cưới kia hoa mỹ tuyệt luân, mặc dù với tầm mắt cao của Liễu quý phi cũng là lần đầu tiên thấy tay nghề thêu bậc này, cũng vì chiếc áo cưới đó mà đáp vào một Uyển phi, hiện tại nhớ đến còn cảm thấy đau tim. Nhưng mà Viên Sơ Tụ nói đúng, Bùi Nguyên Ca tay nghề thêu tuyệt hảo, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy? Nếu có nàng tham gia, Viên Sơ Tụ muốn đoạt giải nhất vốn không phải chuyện dễ dàng. Phải nghĩ biện pháp chế trụ Bùi Nguyên Ca mới được!

Liễu quý phi nhíu mày, cố gắng suy nghĩ biện pháp.

"Quý phi nương nương, nô tỳ nghĩ ra một biện pháp, không biết có thể làm được không?" Viên Sơ Tụ chậm rãi nói suy nghĩ trong lòng: "Phương pháp tuy đơn giản, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là cản lại Bùi Nguyên Ca tham gia đấu thêu, chỉ cần hữu dụng là được rồi. ý của Quý phi nương nương như thế nào?"

Nghe vậy, trên mặt Liễu quý phi chậm rãi lộ ra tươi cười, gật gật đầu, nói: "Viên Sơ Tụ, bản cung xác thực không nhìn lầm con."

Mà trong lúc đó, Liễu Băng My và các tiểu thư Liễu phủ, cùng với Lý Minh Tâm, đều đang chuẩn bị, muốn làm náo động lớn trong đấu thêu lần này, trải đường cho tương lai.

Trong nháy mắt đã đến ngày sứ giả Kinh quốc mang bức tranh thêu đến nghị hòa...