Editor: Vy Vy 1505
Chính viện một mảnh tối đen, Bùi Nguyên Ca đang ngủ say, trong lúc mơ màng bỗng nhiên nghe được tiếng cửa sổ bị mở ra, mông lung bừng tỉnh lại từ trong mộng, nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy một bóng đen đang leo cửa sổ mà vào, nương theo ánh trăng như sương có thể nhìn thấy trên mặt hắn có miếng vải đen che lấp dung mạo. Nhận thấy được tầm mắt Bùi Nguyên Ca, người tới quay đầu, đôi mắt cong cong nói: "Ta đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tướng mạo đường đường, đẹp như Phan An, hái hoa đạo tặc nổi tiếng nhất kinh thành chính là ta đây! Đêm khuya vắng người, trai đơn gái chiếc, tiểu nương tử cô đơn trong khuê phòng, hay là cùng với bản đạo tặc cùng nhau ‘hái một cành hoa’, có được không?"
Vừa nhìn bóng người kia, Bùi Nguyên Ca liền nhận ra người đến là ai, nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Không biết từ nơi nào học hư như vậy!
"Vũ Hoàng Mặc, chàng nhàm chán không có gì làm sao, khuya khoắt giả bộ thành cái gì mao tặc?" Biết ánh mắt Vũ Hoàng Mặc tốt, trong bóng đêm cũng có thể thấy mọi vật, Bùi Nguyên Ca nhịn ý cười, mặt băng lạnh nói: "Hừ, ta đã nói hôm nay không thoải mái, cho chàng đi ngủ ở thư phòng, chàng lại đùa giỡn cũng vô dụng, đi ra ngoài cho ta!" Nói xong, tay kéo nhanh đệm chăn, bộ dáng cảnh giác, hiển nhiên là đang nói ‘chàng dám lại đây thử xem’?
Vừa tiến vào đã bị phát hiện, Nguyên Ca lại bày ra vẻ mặt như vậy, Vũ Hoàng Mặc cũng thực bất đắc dĩ.
Hắn thừa nhận lúc ở Liễu phủ là hắn cố ý trêu cợt Nguyên Ca, nhưng là đó là do Nguyên Ca lấy chính mình mạo hiểm, chọc giận hắn mới có thể như vậy! Không biết tỉnh táo nhận sai, lại khóa cửa nhốt hắn ở ngoài, còn dám bày sắc mặt cho hắn xem? Vũ Hoàng Mặc âm thầm oán, trên mặt lại mang theo ý cười trêu chọc: "Ta biết, hôm nay ban ngày không thể làm cho nương tử tận hứng, là lỗi của vi phu. Nàng xem, vi phu không phải đang cố gắng lập công chuộc tội sao? Nương tử yên tâm, lần này vi phu nhất định sẽ kiên trì đến cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng, tất nhiên làm cho nương tử vừa lòng!"
Không biết xấu hổ, vô lại!
Bùi Nguyên Ca âm thầm cắn răng, còn dám đề cập đến chuyện ban ngày? Còn dám đùa giỡn nàng như vậy? Sắc mặt càng không tốt, lạnh như băng nói: "Vũ Hoàng Mặc, chàng đi ra ngoài cho ta! Đêm nay nếu ta để cho chàng ngủ trong phòng, tên Bùi Nguyên Ca ta sẽ viết ngược lại!"
Hình như... . nổi lên phản tác dụng thì phải!
Thấy Nguyên Ca thật sự giận, Vũ Hoàng Mặc không dám lại trêu chọc nàng, ủy khuất nói: "Được rồi, nếu nương tử phân phó, vi phu sẽ đi ngủ ở thư phòng. Mặc dù thư phòng có giường, nhưng mà không có đệm chăn, lạnh như băng, Nguyên Ca nàng ít nhất cũng cho ta mang đệm chăn qua có được không? Cũng không thể để cho ta ngủ giường cứng có phải không!"
Bùi Nguyên Ca bĩu môi nhìn về phía tủ quần áo, tỏ vẻ đệm chăn ở bên trong.
Vũ Hoàng Mặc bất đắc dĩ đi qua, mở ra tủ quần áo lớn, lấy ra một cái chăn, sau đó đi đến bên giường, đang muốn lấy gối đầu, bỗng nhiên xoay mặt nhìn Bùi Nguyên Ca, đáng thương hề hề nói: "Nguyên Ca, nàng thực sự nỡ để cho ta ngủ ở thư phòng sao? Thư phòng rất lạnh, ta lại chỉ có một mình, không có người chăm sóc. Lỡ như nửa đêm không cẩn thận bị lạnh sinh bệnh, nàng cũng đau lòng không phải sao?"
Bùi Nguyên Ca mặt uốn éo, rõ ràng nói: "Ta mới không đau lòng!"
"Được rồi được rồi, ta biết không có ai thương ta!" Vũ Hoàng Mặc thở dài, buồn bã ỉu xìu cúi người giống như muốn đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Ca lấy gối đầu, đột nhiên tay vừa chuyển, kéo Bùi Nguyên Ca từ trong ổ chăn ra, đột ngột ôm lấy, gắt gao ôm vào lòng, trong đôi mắt lóe ra ý cười thực hiện được, nói: "Nguyên Ca, chạng vạng hôm nay nàng nghỉ ngơi rất tốt, nếu nghỉ ngơi tốt, buổi tối là có thể cùng ta, lần này không cho nói không có khí lực!"
Bùi Nguyên Ca thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, theo bản năng ôm lấy cổ Vũ Hoàng Mặc, lập tức cắn răng nói: "Vũ Hoàng Mặc!"
"Nương tử phân phó, vi phu tất nhiên vâng theo, nếu Nguyên Ca cho phép ta lấy đệm chăn, cái khác cũng thôi đi, đệm chăn này ta không thể không mang theo, nếu không buổi tối sẽ ngủ không yên; nương tử không cho vi phu nghỉ ở chính viện, vi phu đương nhiên sẽ nghe lời, nương tử theo ta cùng nhau ngủ ở thư phòng đi!"
(kkkkkkkkkkkkkkkkk ca ví tỷ như cái gối ôm)
Vũ Hoàng Mặc cười tủm tỉm nói, miệng dán bên tai Bùi Nguyên Ca, nửa là triền miên nửa là khẽ hôn nói: "Chắc là nương tử thấy được vi phu giấu đông cung đồ ở dưới giường, biết bên trong có hình ảnh ở thư phòng, càng biết vi phu đang nóng lòng muốn thử, cho nên cố ý phối hợp vi phu đến thư phòng có phải không? Nương tử săn sóc như vậy, vi phu thật sự cảm động không thôi, tất nhiên sẽ phối hợp nương tử!"
Giọng nói trầm thấp ái muội mà câu người, mang theo hơi khàn gợi cảm, chỉ khiến lòng người ngứa ngáy.
"Vũ Hoàng Mặc, chàng dám giấu đồ vật không sạch sẽ ở dưới giường?!" Bùi Nguyên Ca xấu hổ, nhưng thân thể cũng không có tiền đồ trở nên mềm yếu, nện một quyền không có sức lực lên bả vai Vũ Hoàng Mặc, ngược lại mềm nhũn như làm nũng, ngay cả giọng nói cũng mềm mại đáng yêu gần như có thể chảy ra nước, giống như mời gọi.
Cái tên da mặt dày này, lại dám... .
Bọn Tử Uyển mỗi ngày đều sửa sang lại giường đệm, nếu bị các nàng nhìn thấy, chẳng phải là mắc cỡ chết người?
"Thì ra nương tử không có nhìn thấy mà còn có thể hiểu ý vi phu như vậy, chỉ có thể nói chúng ta có thần giao cách cảm! Nói vậy nương tử cũng rõ ràng, vi phu hiện tại muốn làm cái gì?" Vũ Hoàng Mặc hiển nhiên không hề tự giác tỉnh lại, như trước cố gắng dụ hoặc Bùi Nguyên Ca, thậm chí giả bộ đáng thương hề hề, nói: "Nguyên Ca yêu dấu, nàng thật sự yên tâm để cho một mình ta ngủ ở thư phòng sao? Phải biết rằng trong hoàng cung nữ tử mơ ước vi phu không phải số ít, nàng không coi chừng vi phu cho kỹ, lại đuổi ta đi ngủ ở thư phòng như vậy, không sợ lộ ra chỗ trống, bị người nhân cơ hội chen vào sao?"
Nói xong, Vũ Hoàng Mặc lập tức né qua một bên, tránh thoát một đấm của người nào đó xấu hổ nén giận mà đến.
"Chàng dám thử xem?" Bùi Nguyên Ca kiều mị liếc xéo hắn một cái.
Vũ Hoàng Mặc bị nàng thoáng nhìn, trong lòng lập tức dâng lên lửa nóng, cười hàm trụ vành tai nàng, mơ hồ không rõ nói: "Đương nhiên, có Nguyên Ca ở cạnh, ai ta cũng thấy chướng mắt, cho dù có người muốn chui kẽ hở cũng không có cơ hội. Nhưng mà Nguyên Ca, thư phòng lạnh như băng, nàng lại không ở bên cạnh chăm sóc ta, lỡ như không cẩn thận nhiễm lạnh, lại không cẩn thận, cảm lạnh biến thành phong hàn xâm nhập, lại một cái không cẩn thận, phong hàn biến thành ho lao, lại một cái không cẩn thận —— "
"Miệng quạ đen, đang yên lành nguyền rủa chính mình làm gì?" Không cho hắn nói xong, Bùi Nguyên Ca đã ngăn chận môi hắn đang thì thào không ngớt.
Tuy rằng biết hắn giả vờ đáng thương, nhưng Bùi Nguyên Ca thật sự không thể nghe hắn nói điềm xấu.
Vũ Hoàng Mặc hôn nhẹ tay nàng, cười nhạt nói: "Xem xem, Nguyên Ca rất quan tâm ta không phải sao? Cho nên phải xem chừng ta thật kỹ, đừng cho người chui chỗ trống, cũng đừng để cho ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Dù sao, hiện tại ta không có mẫu thân, cũng không còn người thân, chỉ còn lại một mình Nguyên Ca nàng, nàng phải tốt với ta mới được!" Nói xong, lại thấp giọng nói bên tai nàng: "Quyển sách kia còn có rất nhiều kiểu đa dạng, vi phu đã sớm ngứa trong lòng, chúng ta đến thư phòng thử thử được không? Nguyên Ca yêu dấu—— "
Âm cuối cùng kéo thật dài, tê tê dại dại, nghe vào lỗ tai như có vô số con kiến bò qua bò lại, vô cùng mê người.
Không biết xấu hổ, vô lại! Yêu nghiệt mê hoặc người!
Nghe được câu trước hắn nói "cũng chỉ còn có một mình Nguyên Ca nàng", trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên run lên, lập tức mềm lòng, lại nghe câu sau ái muội lộ liễu, biết người này đã nắm rõ điểm yếu của chính mình, ỷ vào nàng mềm lòng, giả vờ đáng thương, chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào... . Đang tức giận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, khóe miệng lập tức hiện lên đắc ý tươi cười, cũng không lại kháng cự.
Cho chàng ban ngày khi dễ ta, đêm nay xem ta làm sao đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Thấy Bùi Nguyên Ca im lặng, Vũ Hoàng Mặc chỉ cho là nàng đồng ý, liền cười hì hì ôm Bùi Nguyên Ca, nhảy qua cửa sổ đi về phía thư phòng.
Đến thư phòng, Bùi Nguyên Ca mới phát hiện chính mình lại bị lừa, thư phòng cũng có giường, làm sao có thể không có đệm chăn? Chẳng qua bình thường xếp trong ngăn tủ, lúc dùng mới lấy ra mà thôi. Thấy quá trình Vũ Hoàng Mặc lấy đệm chăn có bao nhiêu vui sướиɠ, hiển nhiên đã sớm biết, lúc nãy nói cái gì không có đệm chăn, quả nhiên chính là giả vờ đáng thương lừa gạt nàng! Bùi Nguyên Ca âm thầm oán, hừ hừ, lát nữa nhất định phải cho chàng đẹp mặt!
Vì thế, kế tiếp, Vũ Hoàng Mặc kinh hỉ phát hiện, đêm nay Nguyên Ca khó được chủ động trêu chọc hắn nổi lửa.
Bắt được đôi tay nhỏ bé ở trên người hắn nơi nơi đốt lửa, Vũ Hoàng Mặc chậm rãi thưởng thức, đôi mắt liễm diễm bởi vì nhiễm du͙© vọиɠ mà trở nên sâu thẳm, giống như hắc diệu thạch mang theo sức hút câu hồn đoạt phách nhìn Bùi Nguyên Ca chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Nguyên Ca yêu dấu, nàng lại học được cách dụ hoặc ta! Mau thành thật khai báo, nàng học ở đâu? Có phải nàng cũng vụиɠ ŧяộʍ xem đông cung đồ hay không? Hay là nói cho ta biết Nguyên Ca nhìn sách gì, để ta có thể phối hợp nàng!"
Bùi Nguyên Ca tránh mà không đáp, chỉ kiều mị nhìn hắn: "Vậy chàng thích hay không thích?"
"Thích, thực thích, không có điều gì khiến ta thích hơn cái này!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói, mang theo chân thành tha thiết từ đáy lòng. Hắn chưa bao giờ che dấu du͙© vọиɠ đối với Nguyên Ca, chính là cố kỵ thân thể nàng, không dám làm càn. Lần này Nguyên Ca lại chủ động muốn hầu hạ hắn, làm sao hắn có thể không thích? Chẳng qua, nhìn thấy bộ dáng Nguyên Ca chủ động, hắn còn muốn nàng mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với lúc trước, tiếp theo phải khắc chế như thế nào lại là một vấn đề không nhỏ.
Liên tiếp ba chữ "thích", trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi áy náy.
"Một khi đã như vậy, đêm nay chàng nghe theo lời ta có được không?" Mặc dù có hơi mềm lòng, nhưng nghĩ đến người nào đó đáng giận lúc ban ngày, Bùi Nguyên Ca nghiến răng, đêm nay không thể không diệt bớt uy phong của hắn, bằng không về sau chẳng phải chính mình bị hắn khi dễ đến chết sao?
Trái tim Vũ Hoàng Mặc lập tức kịch liệt nhảy lên, cười nói: "Được!"
Người trước mắt là ái thê hắn tâm tâm niệm niệm, đây lại là lần đầu tiên nàng chủ động dụ hoặc hắn, tác dụng sinh lý cộng thêm tâm lý khiến cho Vũ Hoàng Mặc rất nhanh nhẫn nại không được, đánh vỡ hứa hẹn để Nguyên Ca làm chủ lúc nãy, xoay người áp chế Nguyên Ca dưới thân, thở hồng hộc muốn cởi nút thắt trên áo ngủ của nàng. Nhưng mà, Nguyên Ca vốn đang mềm mại đáng yêu mị hoặc lại đột ngột đè lại tay hắn, lắc đầu, nói: "Đã nói đêm nay ta làm chủ mà!"
Vũ Hoàng Mặc thất bại cúi đầu mắng một tiếng, nói không rõ là hân hoan hay là tra tấn ngã qua một bên.
Hắn đang đợi hành động tiếp theo của nàng, nhưng Nguyên Ca lại đột nhiên ngồi dậy, bứt ra rời đi, ho khan một tiếng, nói: "Thời giờ không còn sớm, Hoàng Mặc sớm một chút tắm rửa ngủ đi!" Tuy rằng bởi vì muốn chỉnh Hoàng Mặc mới chợt có lá gan chủ động, nhưng có lẽ vì quyền chủ động nắm giữ trong tay chính mình, Bùi Nguyên Ca lại càng ngày càng khó cầm giữ, cũng hiểu được chính mình cũng dục hỏa không ít, lập tức chạy nhanh kêu ngừng.
Nếu không, đi bước tiếp theo cũng không biết là ép buộc Hoàng Mặc, hay là ép buộc chính mình!
"Bùi Nguyên Ca!" Vũ Hoàng Mặc dịu dàng gọi, đôi mắt lại dần dần nguy hiểm. Đang ở bước quan trọng nhất, nàng lại muốn chạy sao?
Bùi Nguyên Ca không để ý tới hắn uy hϊếp, thẳng nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ——" lời còn chưa dứt, liền cảm thấy cổ tay căng thẳng, bị một lực rất mạnh túm lấy, thân bất do kỷ ngã vào lòng Vũ Hoàng Mặc, vừa vặn mặt dán vào ngực trần trụi của hắn, tiếp xúc da thịt ấm áp, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong l*иg ngực hắn, tất cả đều tỏ rõ dục hỏa của Vũ Hoàng Mặc lúc này.
"Đốt lửa xong mà muốn chạy? Nguyên Ca, nàng cảm thấy ta dễ dàng bị người khác bài bố như vậy sao?"
Vũ Hoàng Mặc xoay người áp Bùi Nguyên Ca ở dưới thân, vuốt ve hai gò má non mềm của nàng, đôi mắt tỏa ra du͙© vọиɠ mãnh liệt: "Ta biết, nàng muốn báo thù chuyện ban ngày, nhưng mà Nguyên Ca, tình hình trước mắt cũng không tốt đâu! Đêm hôm khuya khoắc, nàng và ta lại là trai đơn gái chiếc, nàng không biết là nàng tính kế quá nông cạn sao? Ban ngày nàng thẹn thùng, ta mới sẽ không! Bây giờ trừng phạt, đêm nay cho dù nàng cầu xin, ta cũng sẽ không tha cho nàng!"
Bùi Nguyên Ca không chút nào sợ hãi, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Vũ Hoàng Mặc: "Hoàng Mặc, đêm nay không được."
"Nàng nói không được là không được sao? Ta không buông tha, nàng đừng nghĩ đến chuyện chạy!" Vũ Hoàng Mặc khó được bá đạo nói, duỗi tay muốn cởi nút thắt trên áo ngủ của nàng, dùng thực tế hành động nói cho nàng hắn quyết tâm. Nha đầu này, quả nhiên là hắn sủng quá mức, dám chơi xấu hắn!
Bùi Nguyên Ca tung ra đòn sát thủ: "Hoàng Mặc, hôm nay quỳ thủy của ta đến rồi."
"... ." Tay Vũ Hoàng Mặc cứng lại.
Nhìn bộ dáng hắn ngốc lăng, Bùi Nguyên Ca buồn cười, nhướng mày cao cao: "Cho nên ta nói, đêm nay thật sự không được!"
Vũ Hoàng Mặc trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn nàng, ý đồ từ trên mặt nàng nhìn ra một tia chột dạ, ngụy trang, nhưng bất luận hắn nhìn thế nào cũng nhìn không ra nói dối. Mặc dù hắn thật sự bị trêu tức, nhưng hiển nhiên không phải nhằm vào chuyện quỳ thủy của nàng đến! Hồi lâu, Vũ Hoàng Mặc mới cắn răng mở miệng nói: "Bùi Nguyên Ca, vì sao nàng không nói sớm?"
"Ta đã sớm lệnh nha hoàn nói cho chàng, thân thể ta không thoải mái, đêm nay chàng tạm ngủ ở thư phòng. Là chính chàng một hai chạy tới cho bằng được!" Bùi Nguyên Ca bày ra vẻ mặt ‘vô tội’.
"... ." Hắn chỉ nghĩ rằng Nguyên Ca vì chuyện ban ngày giận dỗi, cố ý đùa giỡn hắn, ai có thể nghĩ đến thế nhưng thật là "thân thể không thoải mái"? Hơn nữa, vừa rồi nàng còn cố ý trêu chọc hắn, cố ý chủ động dụ hoặc hắn... . Cố ý, tuyệt đối là cố ý! Cố ý không nói rõ ràng, cố ý làm cho hắn hiểu lầm, cố ý làm cho hắn bị kích động chạy tới, cố ý trêu chọc hắn khó có thể tự chế, sau đó ở lúc mấu chốt nhất nói cho hắn chuyện này!
Trả thù, đây rõ ràng là trả thù!
Trả thù ban ngày ở Liễu phủ hắn cố ý hù dọa nàng, cố ý trêu chọc nàng sau đó lại bỏ dở nửa chừng!
Mà đôi mắt Bùi Nguyên Ca đắc ý mà lóe sáng, rõ ràng nói cho hắn ‘Đúng vậy, ta chính là cố ý! Ta chính là trả thù hành vi ban sáng của chàng đấy! Chàng có thể làm gì ta nào?’
Mắng? Khẳng định bị nàng cho là gió thoảng bên tai. Đánh? Hắn luyến tiếc. Biện pháp ban ngày thật vất vả nghĩ ra, hiện tại lại không thể dùng... .
Đáng chết, vì sao nữ nhân lại có quỳ thủy này nọ? Vì sao nữ nhân lúc có quỳ thủy không thể cùng phòng? Vũ Hoàng Mặc tràn đầy cơn tức, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỗng nhiên đột ngột cúi đầu, một ngụm cắn trên cổ trắng noãn của Bùi Nguyên Ca, nhịn không được cắn cắn, răng banh khanh khách vang: "Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta mặc kệ! Nguyên Ca đốt lửa, nàng phải phụ trách dập tắt lửa! Nàng mau giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, nàng phải giúp ta, ... ."
A a a a a a a a, giống như gϊếŧ người!
Bùi Nguyên Ca nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, thử thăm dò: "Hay là chàng tìm nha hoàn thông phòng?"
Lúc này còn muốn cố ý chọc giận hắn! Nguyên Ca chính là cố ý, cố ý, cố ý, cố ý, cố ý, cố ý! Vũ Hoàng Mặc căm giận nghĩ, bĩu môi, nổi giận đùng đùng xuống giường, khoác áo ngủ đi tới cửa.
"Chàng đi đâu vậy?" Bùi Nguyên Ca ngồi dậy hỏi.
Vũ Hoàng Mặc quay đầu, âm trầm trừng mắt nhìn nàng, nổi giận nói: "Đi tìm nha hoàn thông phòng!"
"Lặp lại lần nữa." Bùi Nguyên Ca cũng không để ý, khóe miệng hơi cong, đôi mắt thực dịu dàng thực ôn nhu nhìn Vũ Hoàng Mặc.
Vũ Hoàng Mặc gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Đi tắm nước lạnh!"
"Muốn thϊếp thân hầu hạ Cửu điện hạ hay không?" Bùi Nguyên Ca duỗi người nằm trên giường, bày ra từ thế quần áo không chỉnh tề thực dụ hoặc, còn cho Vũ Hoàng Mặc một ánh mắt mị hoặc, phi thường ôn nhu nhàn thục nhìn Vũ Hoàng Mặc.
Đáng chết! Biết rõ lúc này hắn không thể đυ.ng vào nàng, còn muốn cố ý dụ hoặc hắn!
"Bùi Nguyên Ca, nàng chờ đó cho ta, chờ thêm mấy ngày xem ta như thế nào thu thập nàng!" Vũ Hoàng Mặc oán hận ném lại những lời này, nổi giận đùng đùng chạy tới tịnh phòng đi tắm, để lại Bùi Nguyên Ca ở trên giường cười lăn lộn vì mưu kế thực hiện được. Hừ, lại dám ác chỉnh hắn như vậy! Đợi cho qua mấy ngày này, hắn nhất định làm cho Nguyên Ca ba ngày ba đêm không xuống giường được! Lần sau nàng lại cầu xin tha thứ, hắn tuyệt đối xem như không nghe thấy! Về sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng với Nguyên Ca ... .
Vũ Hoàng Mặc vừa tắm nước lạnh vừa cắn răng nghĩ, nghĩ đến vài ngày kế tiếp cũng không thể thân mật với Nguyên Ca, hận nghiến răng nghiến lợi.
Hơn nữa, hàng tháng sẽ có như vậy vài ngày... .
Thật sự muốn gϊếŧ người!
Vì thế, ngày hôm sau thức dậy, mọi người trong Xuân Dương cung đều nhìn thấy Cửu điện hạ nhà mình mặt đen đến mức có thể vắt ra mực, cả người đều mang theo hơi thở ‘người sống chớ đến gần’, làm cho cung nữ và hộ vệ Xuân Dương cung không thể không đi đường vòng né Cửu điện hạ. Tử Uyển và Thanh Đại chỉ cho là tối hôm qua Nguyên Ca cáu kỉnh, chọc giận Cửu điện hạ, ngầm khuyên bảo nàng, dù sao Cửu điện hạ tốt với tiểu thư không còn lời gì để nói, cho dù tiểu thư ỷ sủng mà kiêu cũng phải có giới hạn. Ai biết, các nàng mới uyển chuyển nhắc tới đề tài này, Bùi Nguyên Ca liền cười đến khó có thể nhịn, chỉ ôm bụng cười nói các nàng không cần phải xen vào.
Tử Uyển và Thanh Đại tràn đầy lo lắng, lại không thể nói nhiều, mãi đến đi qua hai ba tháng, phát hiện hàng tháng luôn luôn có vài ngày Cửu điện hạ lộ vẻ mặt "rất muốn gϊếŧ người", hai người mới hoàn toàn hiểu được nguyên do trong đó.
Thì ra là thế... .
——— —————— —————— ——————
Vuốt trang phục hoàng cung tam đẳng thị vệ, eo bài, cùng với công văn Lại bộ trong tay, Vạn Quan Hiểu gần như không thể tin được hai mắt mình.
Tối hôm đó, đột nhiên xuất hiện hắc y nhân nói có thể vì hắn mưu cầu hoàng cung tam đẳng thị vệ, tuy rằng không tin tưởng lắm, nhưng bị đình chức lâu như vậy, Vạn Quan Hiểu vẫn ôm tâm tình đánh cuộc một phen đáp ứng. Mà sáng sớm hôm sau thức dậy, càng cảm thấy đêm đó tất cả hư ảo mờ mịt như một giấc mộng. Ai biết, còn chưa đến mười ngày, mộng đẹp thế nhưng trở thành sự thật, hắn thật sự thành hoàng cung tam đẳng thị vệ.
Hắc y nhân đến tột cùng là ai? Vì sao muốn giúp hắn như vậy?
Nhưng cho dù Vạn Quan Hiểu suy đoán như thế nào cũng đoán không ra thân phận và lai lịch của hắc y nhân. Nhưng mà, nếu hắn có thể dễ dàng giúp mình làm được hoàng cung tam đẳng thị vệ như vậy, chắc là người có mánh khoé thông thiên. Nếu đối phương nhìn trúng mình, chỉ cần mình có thể bắt lấy cơ hội này, nhất định có thể thăng chức rất nhanh!
Dựa theo ngày trên công văn, Vạn Quan Hiểu sớm đến thị vệ sở nhận chức.
"Ngươi chính là Vạn Quan Hiểu sao?" Sau bàn án là một nam tử trẻ trên dưới hai mươi tuổi, mặt chữ điền, màu da hơi đen, mặc kính phục đen viền trắng, so với Vạn Quan Hiểu ăn mặc hơi rườm rà hơn một chút, hiển nhiên cấp quan cũng cao hơn hắn. Nhìn thấy eo bài và tên trên công văn, đôi mắt nam tử tuổi trẻ hơi lóe lóe, toát ra vẻ không thích, thản nhiên nói: "Ta là thiên vệ quản thị vệ sở này, Tề Trọng Thân."
Hoàng thất thị vệ dựa theo cấp bậc khác nhau làm việc ở các thị vệ sở khác nhau, quản lý một thị vệ sở là thiên vệ, chưởng quản mấy thị vệ sở là chính vệ, mà thống lĩnh toàn bộ chính vệ chính là thống lĩnh thị vệ. Nói cách khác, sau này Tề Trọng Thân chính là người lãnh đạo trực tiếp của Vạn Quan Hiểu.
Tất nhiên Vạn Quan Hiểu không thể đắc tội nhân vật như vậy, vội nói: "Về sau còn thỉnh Tề thiên vệ chỉ giáo nhiều hơn."
"Yên tâm, ta sẽ chỉ giáo ngươi thật tốt!" Tề Trọng Thân cười nhẹ, giữa đôi mắt lộ ra vài phần thâm ý, bỗng nhiên quay đầu quát: "Triệu Lương, Chu Tiền Học, Viên Càn Minh, có tam đẳng thị vệ mới đến nhậm chức, các ngươi đến đánh giá thân thủ của hắn!" Nói xong, lại giải thích với Vạn Quan Hiểu: "Đây là quy củ của thị vệ sở của chúng ta, có người mới đến báo danh, phải cho thị vệ cũ so chiêu với hắn, thử thân thủ của người mới, trong lòng hiểu rõ chút ít, cũng dễ dàng cho sau này cùng nhau làm nhiệm vụ. Vạn Quan Hiểu, ngươi có ý kiến gì không?"
Vạn Quan Hiểu vội nói: "Không có."
Đối với chuyện của hoàng cung thị vệ, trước đó Vạn Quan Hiểu cũng từ chỗ Bùi Chư Thành tìm hiểu một chút, biết đến xác thực có quy củ như vậy. Nhưng trọng yếu hơn là, Vạn Quan Hiểu tuyệt đối không thể đắc tội Tề Trọng Thân trước mắt. Tuy rằng hoàng cung thị vệ là ván cầu tốt nhất để võ tướng thăng chức, đó là do có nhiều cơ hội ở hoàng cung được quý nhân thậm chí Hoàng đế thưởng thức, nhưng nếu ngươi bị phái đến những nơi khỉ ho cò gáy như lãnh cung vân vân, đời này cũng không có khả năng nhìn thấy thiên nhan, lên chức cũng không biết đến bao giờ. Mà thiên vệ chính là nhân vật mấu chốt quyết định công việc, nhiệm vụ, nơi trực của các thị vệ.
Cho nên, Vạn Quan Hiểu tuyệt đối không thể đắc tội Tề Trọng Thân, nếu không tiền đồ thật vất vả mưu cầu được chỉ sợ cứ như vậy bị hủy.
"Nếu như vậy, hãy bắt đầu đi!" Tề Trọng Thân thản nhiên nói, vẫy tay lệnh bốn gã thị vệ tiến lên.
Bốn người Triệu Lương như sói như hổ tiến lên. Tuy rằng năm đó võ cử Vạn Quan Hiểu đứng thứ tư, nhưng mấy năm nay bị đình chức, tâm tư đều dùng ở chuyện bôn tẩu ngược xuôi, hiện giờ dụng võ khó tránh khỏi có chút lạ lẫm, mà bốn người này đều không phải kẻ dễ bắt nạt. Trong lúc nhất thời lấy một đánh bốn, Vạn Quan Hiểu khó tránh khỏi có chút bối rối, hơi không chú ý liền bị Triệu Lương hung hăng đấm một quyền trên bụng, đau đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn đều quặn lại, hiển nhiên một đấm này không lưu tình chút nào.
Trong lòng Vạn Quan Hiểu có chút hoảng hốt, đây chỉ là đánh giá sao? Hay là muốn mạng của hắn?
Mà trận đánh giá này cũng không chấm dứt như vậy, thấy Vạn Quan Hiểu bị đấm một quyền, động tác hơi chậm, những người còn lại cũng không dừng tay, ngược lại dò xét khe hở, cùng nhau đánh lên. Vạn Quan Hiểu miễn cưỡng tránh được một quyền đánh trên mặt hắn, lại như thế nào cũng không thể tránh đi ba người khác, trong lúc nhất thời cánh tay, cái mông và đùi đều nóng rát đau đớn.
Trúng bốn quyền, chân Vạn Quan Hiểu đã có chút lảo đảo.
Nhưng Tề Trọng Thân không kêu ngừng, những người này cũng không dừng tay. Vạn Quan Hiểu kéo thân thể đau đớn, ra sức giao tranh, nhiều nhất chỉ có thể né tránh người này đá, cũng không né tránh được người kia đấm, lại càng không nói đến đánh trả phản kích. Mà lực đạo của người luyện võ, từng nắm đấm đều thật đau, không phải dân chúng ngày đó trước cửa Bùi phủ có thể so, không bao lâu, toàn thân Vạn Quan Hiểu bị đánh không sót chỗ nào, chỉ cảm thấy xương cốt đều muốn rời ra từng mảnh.
Ngay tại lúc Vạn Quan Hiểu nghĩ đến chính mình sẽ bị những người này gϊếŧ chết, Tề Trọng Thân rốt cục nói: "Ngừng!"
Bốn người dừng tay, đứng sang một bên. Vạn Quan Hiểu miễn cưỡng đứng lên, nhưng đầu gối một trận đau nhức, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, thân hình cực kỳ chật vật. Vạn Quan Hiểu vội vàng ổn định, giãy dụa đứng lên, trên mặt nặn ra ý cười, chắp tay với bốn người đứng chung quanh: "Bốn vị đại ca thân thủ thật tốt, tiểu đệ mặc cảm, về sau còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!"
Bị đánh thành như vậy còn có thể cười? Còn khen tặng bốn người kia?
Tề Trọng Thân cười lạnh, quả nhiên là không mặt mũi không biết xấu hổ, nói vậy chính là dựa vào da mặt dày nịnh bợ quý nhân, mới được chức vị hoàng cung thị vệ? "Nghe nói Vạn Quan Hiểu ngươi từng đứng thứ tư võ cử lần trước, theo lý thuyết thân thủ cũng không kém mới đúng, sao vừa mới mở đầu đã bị đánh nằm sấp rồi? Thoạt nhìn, cũng chỉ như thế mà thôi!"
Mẹ nó, cho ngươi một mình chọi bốn, ngươi có thể đánh thắng được sao?
Vạn Quan Hiểu âm thầm oán giận, trên mặt lại mang theo ý cười, nói: "Tiểu đệ chẳng qua là đánh bậy đánh bạ, không có bản lĩnh cao cường như Tề thiên vệ và bốn vị đại ca. Về sau tiểu đệ nhậm chức ở đây, tất nhiên phải phiền toái Tề thiên vệ và bốn vị đại ca chỉ bảo, nếu Tề thiên vệ và bốn vị đại ca có thời gian, hay là sau khi kết thúc công việc hôm nay, nể mặt tiểu đệ, cho tiểu đệ làm ông chủ đặt một bàn tiệc ở Mạnh Vân Lâu, mời Tề thiên vệ và bốn vị đại ca uống ly rượu nhạt?"
"Mạnh Vân Lâu?" Tề Trọng Thân bĩu môi, quay đầu hỏi bốn người: "Đó là chỗ nào vậy?"
Ba người còn lại đều lắc đầu nói không biết, cuối cùng Viên Càn Minh nói: "Hình như ta đã từng nghe, đó là một tửu lâu cấp thấp, chỉ sợ ngay cả hạ nhân nhà ta cũng không thèm đi! Ta nói này Vạn Quan Hiểu, ngươi muốn mời rượu, cũng phải mời đi chỗ cao cấp chút mới được chứ, ngày thường chúng ta và Tề đại ca tệ lắm cũng uống rượu ở Lâm Giang Tiên. Mạnh Vân Lâu? Mệt ngươi nói ra miệng! Chỗ tệ như vậy sao chúng ta những người này có thể đi?" Vẻ mặt bễ nghễ, lời nói hiển nhiên biểu hiện khinh thường và miệt thị Vạn Quan Hiểu.
"Là lỗi của tiểu đệ, một khi đã như vậy, vậy đến Lâm Giang Tiên đi. Còn thỉnh Tề thiên vệ và chư vị đại ca nể mặt!" Vạn Quan Hiểu gượng cười nói.
Nhưng trong lòng hắn lại đang nhỏ máu, Lâm Giang Tiên cao cấp, tùy tiện chọn rượu và thức ăn đều phải trên trăm lượng. Hắn vốn là đệ tử nhà nghèo, gia cảnh không giàu có, sau khi quen biết Bùi Chư Thành mới chuyển biến tốt một chút, sau đó lại cưới Bùi Nguyên Dung, có đồ cưới nhiều, cuộc sống mới xem như dư dả. Nhưng mấy năm nay vì mưu một chức quan cho hắn, nơi nơi bôn tẩu, tiền bạc đã dùng không ít, đối với hắn mà nói lần này mời rượu ở Lâm Giang vẫn là có chút trầm trọng.
Nhưng mà, muốn xuất đầu, nhất định phải có quan hệ tốt với vài vị trước mắt, lui tới với những người này ắt không thể thiếu việc dùng tiền!
"Đến lúc đó rồi nói sau!" Tề Trọng Thân không chút để ý nói, lật xem công văn trong tay, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, cũng không dám phân chỗ quan trọng cho ngươi, ở Lâm Tuyền cung còn thiếu người, ngươi tạm thời trực ở đó đi! Triệu Lương, dẫn hắn đi qua, nói quy củ cho hắn nghe, đừng để hắn gây ra chuyện gì, liên lụy toàn bộ thị vệ sở chúng ta!"
Triệu Lương lên tiếng ứng, liền dẫn đường cho Vạn Quan Hiểu đi qua.
Đợi sau khi hắn rời đi, Tề Trọng Thân mới nhíu mày nói: "Đã hỏi thăm được lai lịch của Vạn Quan Hiểu chưa?"
"Đã hỏi thăm, chỉ là đệ tử nhà nghèo, lúc trước võ cử đứng thứ tư, vốn nhậm chức ở kinh cấm vệ, sau đó bị cắt chức, vẫn không có nhiệm vụ gì đến tận bây giờ, bản thân hắn không có bối cảnh gì. Nhưng thê tử của hắn Bùi Nguyên Dung là thứ nữ của Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành." Viên Càn Minh nói, lập tức tiếp tục: "Nhưng mà thuộc hạ nghe nói, Vạn Quan Hiểu từng hối hôn, khiến Bùi thượng thư tức giận đến không nhẹ, đã sớm nháo cương, chỉ sợ Bùi thượng thư sẽ không giúp hắn mưu chức vị."
"Nói như thế, không phải Bùi Thượng thư giúp hắn mưu chức vị này?" Chu Tiền Học nói, vẻ mặt nghi hoặc.
"Liên đại ca chính là Trung Nam Hầu thế tử, giao tình giữa Liên bá phụ và Mạc chính vệ lại tốt, nghe nói còn nhờ vả thống lĩnh thị vệ, lúc này mới giúp Liên đại ca mưu được chức vị này. Hôm nay lại bị Vạn Quan Hiểu vô danh tiểu tốt nửa đường đoạt mất, nếu sau lưng hắn không có người giúp đỡ, điều này sao có thể? Nhưng nếu là Bùi Thượng thư, với nhân mạch của ông ấy trong hoàng cung thị vệ, làm sao có thể không báo trước cho chúng ta một tiếng?" Viên Càn Minh cũng nghĩ không thông thấu, ngược lại hỏi Tề Trọng Thân: "Tề đại ca, huynh cũng không biết Vạn Quan Hiểu là ai nhét vào sao?"
"Vô nghĩa! Nếu ta biết còn phái ngươi đi tra xét làm gì?" Tề Trọng Thân tức giận ném một cái trừng mắt.
Mấy người bọn hắn đều là con em thế gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nâng đỡ lẫn nhau, duy chỉ có Trung Nam Hầu Liên thế tử bởi vì giữ đạo hiếu cho Trung Nam Hầu phu nhân, làm lỡ thời gian, cho nên mới không thể cùng bọn họ vào cung làm thị vệ. Vốn dĩ lần này mấy người bọn hắn cùng với Trung Nam Hầu mọi nơi bôn tẩu, thật vất vả mới mưu được chức cho Liên đại ca, ai biết ngày trước đã định, mới ngày hôm sau liền thay đổi, không giải thích được bị một Vạn Quan Hiểu chen vào, làm sao mấy người này không nổi giận?
Nhất là nghĩ đến vẻ mặt buồn bực của Liên đại ca ngày hôm qua, mấy người càng cảm thấy khó có thể chịu đựng.
"Ai thèm quản hắn vào bằng cách nào? Dám cướp chức của Liên đại ca, huynh đệ chúng ta không thể để hắn sống khá giả!" Chu Tiền Học bướng bỉnh nói: "Vì sao mới vừa rồi bị chúng ta đánh thành như vậy, ngay cả thở hắn cũng không dám thở mạnh, cúi đầu khom lưng đối đãi chúng ta, còn muốn mời chúng ta uống rượu? Nếu như hắn thật có núi dựa đã sớm trở mặt, nói ra người sau lưng hắn rồi! Lại nói, dù cho chúng ta muốn sửa chữa hắn, chỉ cần có lý do đầy đủ hợp lý, bề ngoài không cho người khác bắt nhược điểm là được, nếu hắn thật dám nháo, chúng ta vừa lúc nói hắn không an phận, nhân dịp đá hắn ra đi!"
Viên Càn Minh gật đầu: "Ta cảm thấy Chu đại ca nói rất có lý!"
Sau khi cân nhắc, Tề Trọng Thân cũng nhè nhẹ gật đầu, nói: "Vậy thì thu thập tiểu tử này thật tốt, không mài hắn mất mấy lớp da, ta liền có lỗi với Liên đại ca!" Nói xong, nhỏ giọng dặn dò hai người vài câu, hai người liên tục gật đầu.
Triệu Lương đưa Vạn Quan Hiểu tới Lâm Tuyền cung, dặn dò quy củ rồi rời đi.
Lâm Tuyền cung là cung điện u tĩnh, hiện tại thậm chí không có người ở, chỉ ngẫu nhiên có người vẩy nước quét nhà lại đây quét tước, trong viện gieo vài giá hoa tường vi, nghe nói đây là hoa ở quê nhà của một vị từng là sủng phi ở cung này, mất rất nhiều công sức mang từ phía nam tới trồng. Hôm nay Lâm Tuyền cung phồn hoa đã sớm mất đi, nhưng mấy giá hoa tường vi lại vẫn tươi tốt, hiện giờ đang tươi sáng nở rộ. Chỉ là cũng không phải chủng loại quý báu gì, cho nên mặc dù mở sáng lạn, cũng không hấp dẫn được quý nhân trong cung. Nói cách khác, Lâm Tuyền cung là một cung điện triệt triệt để để vắng vẻ.
Mới trở thành tam đẳng thị vệ, Vạn Quan Hiểu cũng không trông cậy vừa bắt đầu đã có thể phân đến cung điện tốt, tuy rằng thất vọng, ngược lại cũng không có câu oán hận.
Nhưng bây giờ đã là giữa tháng năm, thời tiết đầu hè, mặt trời đã bắt đầu tản ra nóng bức của mùa hè, hôm nay khí trời lại đặc biệt tốt, ánh nắng mãnh liệt đến chói mắt. Mà chỗ Vạn Quan Hiểu đứng lại vừa lúc đón nắng, không có tí bóng râm che đậy. Ánh mặt trời không kiêng nể gì mà chiếu trên người hắn, quần áo thị vệ lại kín không kẽ hở, rất nhanh Vạn Quan Hiểu đã ra một thân mồ hôi.
Nếu ở ngày thường, Vạn Quan Hiểu cũng có thể chấp nhận phần này khổ cực.
Nhưng hôm nay hắn vừa mới bị bốn thị vệ "đánh giá", những người đó xuống tay không lưu tình, tuy rằng không rõ ràng da tróc thịt bong, nhưng máu ứ đọng trầy da là khó tránh khỏi, toàn thân đều không ít vết thương nhỏ, bị mồ hôi muối chảy vào, đau rát. Vạn Quan Hiểu cưỡng chế chịu đựng, cũng không dám di động mảy may, lại không dám lười biếng.
Vừa rồi Triệu Lương nói rất rõ ràng, trong thời gian trực không thể tùy tiện đi lại, càng không thể tranh thủ thời gian dùng mánh lới, bị phát hiện sẽ bị xử phạt.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tề Trọng Thân và bốn thị vệ, Vạn Quan Hiểu tin tưởng, những người này sẽ không tha hắn ở đây muốn gì làm nấy, nhất định sẽ tìm cơ hội đến kiểm tra, nếu như phát hiện hắn lười biếng dùng mánh lới, tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha hắn!
Bởi vậy, mặc dù cả người đều đau muốn chết, Vạn Quan Hiểu vẫn chịu đựng không động, cũng may ca trực cuối cùng cũng kết thúc.
Về đến nhà, Vạn Quan Hiểu thân thể cứng ngắc muốn cởϊ áσ trong mới phát hiện bởi vì mấy vết thương trầy da ứ máu lại bị ướt đẫm mồ hôi, cho nên có nhiều chỗ đã bị chảy mủ, sau khi khô lại dính quần áo vào da thịt, muốn hoàn hảo không tổn hao cởϊ áσ ra là chuyện không thể nào, chỉ có thể nghiến răng, dằn lòng hung hăng kéo áo xuống mang theo cả da lẫn thịt, đau đến mức Vạn Quan Hiểu méo miệng. Sau khi lộ ra miệng vết thương, phải lấy rượu tiêu độc, lại là một trận đau đớn, cũng chỉ có thể chịu đựng, thoa kim sang dược, quấn băng vải, hy vọng vết thương có thể mau lành.
Bởi vì cả người đều có vết thương, vẫn mơ hồ làm đau, không cẩn thận sẽ đυ.ng phải, chính là một hồi đau nhức kịch liệt, cho nên mặc dù Vạn Quan Hiểu đã mệt mỏi vạn phần, nhưng bởi vì thường xuyên xoay người đυ.ng tới vết thương, đau đến mức tỉnh lại từ trong mộng, cho đến nửa đêm cũng không thể ngủ ngon.
Hắn lại không phải người ngu, đương nhiên có thể nhìn ra, những người này cố ý nhằm vào hắn.
Nhưng mà Vạn Quan Hiểu cũng không thấy ngoài ý muốn, năm người này rõ ràng là con em thế gia hoặc là huân tước quý phủ, từ xưa đến nay, quan hệ giữa đệ tử quyền quý và đệ tử nhà nghèo như nước với lửa, đệ tử nhà nghèo coi thường những người này ngồi không ăn bám, ỷ vào tổ tiên che chở hoành hành ngang ngược; mà con nhà quyền quý lại cho rằng đệ tử nhà nghèo thân phận hèn mọn, không xứng cùng bọn họ nhậm chức cùng nơi, cho nên đối với đệ tử nhà nghèo có mãnh liệt địch ý.
Mà đa số võ tướng đều là tính tình tương đối thẳng thắn, không giống quan văn dối trá khách sáo, cho nên loại này phân tranh càng thêm trực tiếp kịch liệt.
Tình hình hiện tại, hiển nhiên hắn bị phân đến một thị vệ sở đầy con nhà thế gia, cho nên tạm thời bị bọn họ xa lánh cũng rất bình thường. Chỉ cần hắn chịu dụng tâm kinh doanh, xử lý tốt quan hệ với đám con em thế gia, không những có thể mưu cầu tiền đồ tại thị vệ sở, mà còn có thể kinh doanh nhân mạch vì con đường tương lai lên chức, đối với con đường làm quan sau này của hắn có lợi không hại.
Vạn Quan Hiểu suy nghĩ, chậm rãi ngủ, sau đó bởi vì đυ.ng tới vết thương lần nữa bị đau tỉnh, lại chầm chậm ngủ, lại đau tỉnh.
Cứ như vậy, mơ mơ màng màng ngủ một đêm thức dậy, vẻ mặt Vạn Quan Hiểu mất tinh thần, dưới mắt có quầng thâm thật sâu.
Những ngày sau đó, Vạn Quan Hiểu dốc hết toàn lực đi lấy lòng mọi người trong thị vệ sở, nhưng mà, dần dần hắn lại phát hiện, những người này đều toàn bộ tiếp thu hắn lấy lòng xu nịnh, thỉnh thoảng hiếu kính, mở tiệc chiêu đãi ở tửu lâu, không hề khách khí, nhưng thái độ của bọn họ khi ở thị vệ sở lại không vì vậy mà hòa hoãn hơn chút nào. Hắn được phân công nhiệm vụ vẫn là cung điện lầu các kém nhất, cho dù là mưa xối xả hay là mặt trời chói chang, đều không có bất kỳ chỗ trú ẩn, lại càng không có quý nhân đi qua; trong ngày thường vẫn bị mọi người châm chọc cạnh khóe không ngừng, lại thêm thường thường lấy cớ luận bàn võ công đánh đến nỗi cả người hắn đều bị thương, không giống trong cổ ngữ nói ‘ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn’ (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn; tương đương câu ‘ăn cơm chùa phải quét lá đa’ trong tiếng Việt). . . .
Một đoạn thời gian liên tục như vậy, ngay cả tính tình như Vạn Quan Hiểu cũng tức giận.
Mặc dù hắn có chuẩn bị tâm lý, nhưng thế này thật quá đáng mà!
Dù cho con nhà thế gia có thành kiến với đệ tử nhà nghèo, nhưng hắn đã giả bộ đáng thương, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khắp nơi xu nịnh lấy lòng những người này, coi bọn họ như tổ tông mà cung kính, vì sao bọn họ không những không đổi mới thái độ, trái lại càng ngày càng tệ hơn? Mỗi ngày nhận công việc khổ cực không nói, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, mỗi ngày mệt mỏi như chó (nguyên văn của tác giả nhé), ngay cả mỹ thϊếp trong nhà cũng không có thời gian thân thiết. . . . Đã như vậy, bọn khốn kiếp kia lại còn không hài lòng? Mỗi ngày lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui!
Chỉ tiếc, hắn không biết hắc y nhân giúp đỡ mình rốt cuộc là ai, cũng không có cách nào tìm hắn, bản thân lại không có bối cảnh núi dựa, cũng chỉ có thể chịu đựng! Có lẽ người ở thị vệ sở chỉ là nhất thời nhìn mình không thuận mắt, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần cải biếи ŧɦái độ với mình thôi! Vạn Quan Hiểu nghĩ như thế, thoạt nhìn, những ngày nước sôi lửa bỏng còn phải kiên trì một đoạn thời gian nữa.
Nhưng mà, Vạn Quan Hiểu thật không biết, đám người Tề Trọng Thân chán ghét hắn, căn bản không phải bởi vì phân tranh giữa con em quyền quý và đệ tử nhà nghèo, mà bởi vì chức vị tam đẳng thị vệ của Vạn Quan Hiểu là cướp từ Trung Nam Hầu thế tử thân như huynh đệ với bọn họ, nên mới thay Trung Nam Hầu thế tử trút giận. Tuy nhiên sau mấy ngày sửa trị Vạn Quan Hiểu, cũng không thấy núi dựa sau lưng hắn ra mặt, vậy nên kế tiếp, bọn họ càng thêm phóng túng bắt nạt Vạn Quan Hiểu.
Không nói đến Vạn Quan Hiểu ở thị vệ sở trôi qua nước sôi lửa bỏng, bên Xuân Dương cung nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn. . . .
Cửu điện hạ Vũ Hoàng Mặc mang vẻ mặt ‘muốn gϊếŧ người’ tròn năm ngày, khắp nơi trong Xuân Dương cung đều là áp suất thấp, ngay cả nói chuyện mọi người cũng không dám lớn tiếng, e sợ trêu chọc Cửu điện hạ, đưa tới mầm tai vạ. Cho đến sáng sớm hôm nay, Cửu điện hạ thần thanh khí sảng từ chính viện đi ra, trên mặt cuối cùng phủ lên ý cười như ngày thường, mà Cửu hoàng tử phi lại ngoài ý muốn thức dậy muộn, ngay cả thời gian thỉnh an Liễu quý phi cũng bỏ lỡ, trong Xuân Dương cung rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng.
Đương nhiên, đoán được Nguyên Ca sẽ thức dậy muộn, Hoàng Mặc sớm đã phái người đến cung Liễu quý phi xin phép, nói Nguyên Ca không thoải mái, không thể đi thỉnh an.
Bởi vậy Bùi Nguyên Ca ngược lại không kinh hoảng bỏ lỡ canh giờ thỉnh an, chỉ là càng thêm nhận thức rõ và oán thầm thể lực của người nào đó quá tốt. Dù sao nàng cũng đã ‘bệnh’, đơn giản ngủ nhiều một lúc. Ai biết còn chưa nhắm mắt lại, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Nghe nói Nguyên Ca muội muội thân thể không thoải mái, ta cố ý đến thăm!" Nói xong, cũng không để ý đám người Tử Uyển ngăn cản, cố ý xông vào.
"Thất hoàng tử phi, nô tì đã nói hoàng tử phi nhà ta không thoải mái, đang nghỉ ngơi, hiện tại ngài đã tin chưa?" Tử Uyển tức giận nói.
Ngày đó ở Liễu phủ, nàng nghe rõ ràng rành mạch đối thoại giữa tiểu thư và Lý Tiêm Nhu, biết Lý Tiêm Nhu muốn hãm hại tiểu thư, trong lòng đã sớm thống hận Lý Tiêm Nhu vô cùng. Lúc trước tình cảnh Lý Tiêm Nhu ở kinh thành thê thảm như vậy, lúc thu săn cùng với lễ thêm trang của Ôn tiểu thư đều là tiểu thư giúp nàng giải vây, ba năm qua lại thường thường viết thư chỉ điểm nàng, thậm chí còn nhờ Trịnh phu nhân ở Quan Châu vì nàng tìm một mối hôn sự ổn thỏa, mặc dù Lý Tiêm Nhu gả cho Thất điện hạ, tiểu thư vẫn tận tâm tận lực giúp nàng như cũ . . . . Kết quả Lý Tiêm Nhu lại lấy oán trả ơn, phản bội tiểu thư, bán đứng tiểu thư!
Thấy nàng đã tiến vào, rõ ràng ồn ào ầm ĩ như vậy, Bùi Nguyên Ca vẫn nhắm mắt, giống như không phản ứng chút nào, trong lòng Lý Tiêm Nhu âm thầm nổi nóng.
Với sự nhạy bén của Bùi Nguyên Ca, mới nghe được tiếng động chỉ sợ cũng đã giật mình tỉnh lại, hiện giờ cố ý giả bộ ngủ như vậy hiển nhiên là làm cho nàng xem! Nhưng mà, sau khi hít sâu một hơi, Lý Tiêm Nhu vẫn bình tĩnh lại. Yến tiệc ở Liễu phủ, tâm tư của nàng bại lộ, hoàn toàn quyết liệt với Bùi Nguyên Ca, Thất điện hạ lúc đó đánh một tát kia không phải nhẹ, khiến nửa gương mặt nàng đều sưng đỏ, khóe miệng vỡ tan, căn bản không có phương pháp gặp người, sau cùng chỉ phải công bố thân thể đột nhiên không khỏe, vội vàng chạy về Đức Chiêu cung, cho tới hôm nay khỏi hẳn không nhìn ra vết tích gì mới dám ra ngoài.
Bây giờ, đối với Thất điện hạ mà nói, nàng đã mất đi đại bộ phận giá trị lợi dụng, cho nên ngoại trừ nhu thuận nghe lời, nàng không thể làm gì khác.
Vì vậy, nàng chỉ có thể nghe theo Thất điện hạ dặn dò, không có lựa chọn nào khác.
"Thất hoàng tử phi, hoàng tử phi nhà ta cần nghỉ ngơi, không thích hợp gặp khách, mời ngài về trước đi thôi!" Tử Uyển lạnh mặt nói.
Lý Tiêm Nhu lại dịu dàng cười nói: "Không sao, ta ở đây chờ cũng được. Ta và Nguyên Ca tình như tỷ muội, hôm nay đi thỉnh an mẫu phi, nghe nói thân thể nàng không thoải mái, thực sự không yên lòng, cho nên nhịn không được tới thăm một lát, tổng yếu nên chờ Nguyên Ca muội muội tỉnh lại, nói vài lời với nàng, nghe nàng không sao mới có thể an tâm. Ngươi yên tâm, ta sẽ im lặng, sẽ không đánh nhiễu Nguyên Ca muội muội."
Thực sự vô liêm sỉ! Tử Uyển thầm nghĩ, rồi lại không thể đuổi nàng đi, chỉ có thể ngầm sinh hờn dỗi.
Dù sao, Lý Tiêm Nhu được mang theo cung nữ Đức Chiêu cung, mà Xuân Dương cung lại mới tới một nhóm cung nữ, miệng là của bọn họ, nếu như Lý Tiêm Nhu "có lòng tốt" đến thăm bệnh, lại "ăn nói khép nép", nếu các nàng còn đuổi người, chắc chắn sẽ có người nói tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo, không tôn trọng Thất Hoàng tẩu, bất đắc dĩ những chuyện xấu xa Lý Tiêm Nhu làm lại không thể công khai, bằng không ngược lại sẽ ảnh hưởng danh dự của tiểu thư. Bởi vậy, mặc dù Lý Tiêm Nhu làm ra chuyện như vậy, bề ngoài mọi người vẫn phải duy trì hoà thuận giả dối.
Lý Tiêm Nhu tất nhiên là nhìn trúng điểm ấy, mới cố ý làm như vậy.
Bùi Nguyên Ca cũng không có ý kiến gì, Lý Tiêm Nhu đã có kiên nhẫn ngồi chờ, vậy cứ từ từ chờ đi. Dù sao tối hôm qua nàng hầu như không ngủ, bị tên cầm thú nghẹn năm ngày Vũ Hoàng Mặc lăn lộn cả đêm, đến sau cùng thật sự chịu đựng không nổi mê man, tên cầm thú kia mới bỏ qua! Dù sao có đám người Tử Uyển nhìn, cũng sẽ không khiến Lý Tiêm Nhu động tay động chân gì, nàng vừa lúc nhân dịp ngủ bù.
Tối hôm qua thực sự quá mệt mỏi, Bùi Nguyên Ca rất nhanh liền ngủ thật say, tỉnh lại lần nữa, đã qua buổi trưa.
Lý Tiêm Nhu vẫn như cũ chờ ở gian ngoài, nghe nói Bùi Nguyên Ca thức dậy, vội vàng đứng lên cười nói: "Nguyên Ca muội muội, thân thể muội đã khỏe hơn chút nào chưa?" Dáng điệu vô cùng ôn nhu hoà thuận, giống như một màn quyết liệt xé rách da mặt với Bùi Nguyên Ca chưa từng xảy ra.
Muốn giả bộ đúng không? Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc! Bùi Nguyên Ca vội vàng cười đứng dậy, nói: "Đa tạ Thất hoàng tẩu mong nhớ, thân thể ta vốn có chút yếu, cộng thêm mấy ngày nay thời tiết thay đổi đột ngột nên có chút không khỏe, thật là làm phiền Thất hoàng tẩu sang thăm ta. Thất hoàng tẩu tới bao lâu rồi? Tử Uyển, Thất hoàng tẩu đã đến đây, tại sao ngươi không gọi ta dậy, lại để Thất hoàng tẩu chờ đợi?" Dáng điệu cũng mười phần tình ý chân thành.
Nhạy cảm nhìn thấy dấu hôn trên cổ Bùi Nguyên Ca, Lý Tiêm Nhu liền biết vì sao nàng "không thoải mái", trong lòng chua xót vô cùng.
Có thể đoán được, Cửu điện hạ và Bùi Nguyên Ca nhất định vô cùng ân ái, nhưng chính nàng thì sao? Trừ lần đó bị Liễu quý phi cảnh cáo, Thất điện hạ miễn cưỡng cùng nàng viên phòng, đến nay ngay cả chạm Thất điện hạ cũng không thèm chạm vào nàng, ngược lại thường xuyên đi Thần Phương Các của Viên Hoa Vũ, để nàng mỗi ngày vườn không nhà trống. Nghĩ, trong lòng lại càng bất bình, rõ ràng đều là tình cảnh tương tự, tại sao Bùi Nguyên Ca có thể trôi qua phong cảnh như thế, nàng lại nghèo túng như vậy?
Nếu nàng không sống tốt, Bùi Nguyên Ca cũng đừng mơ tưởng sống khá giả, huống chi đó cũng là ý của Thất điện hạ!