Editor: Vy Vy 1505
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà phía mặt trời lặn nơi chân trời để lại một chút hồng cuối cùng, giống như ánh lửa thiêu đốt, lại giống như gấm vóc yên tĩnh, vẽ loạn trên lá cây xanh biếc, cùng với trên nụ hoa chờ nở, trong nhiệt liệt lại mang theo một chút bi thương. Từng đợt từng đợt khói trắng tinh tế từ dưới tàng cây từ từ dâng lên, chậm rãi tỏa khắp, khiến cho chung quanh đều tràn ngập hơi thở hương khói thoang thoảng.
Hàn Lân rót ly rượu quét một vòng quanh cây, vẻ mặt bi thương.
"Ai ở bên kia đốt lửa?" Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nữ thanh nhuận mà mang chút nghiêm khắc.
Thấy có người lại đây, Hàn Lân vội vàng thu lại vẻ mặt, lại khôi phục bộ dáng trầm túc bình tĩnh thường ngày, nhìn lại chỗ phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo tơ lụa màu tím nhạt vòng qua cửa, khuôn mặt tú lệ, cử chỉ trầm ổn, đúng là nha hoàn Tử Uyển đắc lực nhất bên người Bùi Nguyên Ca.
Từ sau khi Bùi Nguyên Ca gả lại đây, toàn bộ chuyện vụ Xuân Dương cung đều do nàng quản lý, nay lại có thêm cung nữ mới đến, công việc của bốn người Tử Uyển càng thêm lu bù. Vì bảo đảm an toàn, mỗi ngày vào lúc này, Tử Uyển đều mang theo cung nữ tuần tra cả Xuân Dương cung, để ngừa có điều sơ hở. Vừa rồi đi đến gần, nhìn thấy có khói trắng bốc lên, Tử Uyển lo lắng có chuyện, liền ra tiếng dò hỏi, đồng thời đi đến, nhìn thấy là Hàn Lân, nao nao.
"Hàn Lân thị vệ." Tử Uyển phúc thân hành lễ.
Hàn Lân cũng không dám chậm trễ đại cung nữ bên người hoàng tử phi, gật đầu nói: "Tử Uyển cô nương!"
"Thực xin lỗi, ta mới tới Xuân Dương cung, còn chưa rõ lắm các nơi, không biết đây là chỗ của Hàn Lân thị vệ. Mấy ngày trước cũng không thấy sân này có người, vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy có khói trắng bốc lên, nghĩ là xảy ra chuyện gì mới tới đây xem xét. Quấy rầy Hàn Lân thị vệ, ta sẽ rời đi ngay." Tử Uyển đương nhiên biết, Hàn Lân là người đắc lực nhất bên cạnh Cửu điện hạ, cũng là ám vệ được tín nhiệm nhất, nếu là chỗ của hắn, hẳn là không có khả năng có vấn đề gì.
Huống chi mới vừa rồi ngắn ngủn thoáng qua cũng nhìn thấy tình hình dưới tàng cây, hiển nhiên là tế điện người thân, lại càng không nên hỏi nhiều.
Hàn Lân lắc đầu, nói: "Ngày thường ta rất ít ở đây, khó trách Tử Uyển cô nương không biết."
Hai người phân biệt là người được trọng dụng nhất bên cạnh Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, ba năm trước đây từng có tiếp xúc, còn từng bắt tay ngụy trang, lừa gạt tai mắt Vũ Hoàng Diệp. Nhưng mà nói lạ không lạ, nói quen thì lại không thân, nếu không có chuyện gì cũng không có bao nhiêu lời có thể nói, Tử Uyển đang muốn rời đi, do dự nói: "Có lẽ là ta nhiều chuyện, hoàng cung xưa nay kiêng kỵ việc đốt vàng mã, Hàn Lân thị vệ làm thế này, nếu bị người nhìn thấy chỉ sợ sẽ gây sóng gió. Tế điện chẳng qua chỉ là hình thức, chỉ cần thành tâm, người thân của Hàn Lân thị vệ tất nhiên có thể cảm nhận được."
Nàng mới vào hoàng cung, quy củ này đó nhớ rất rõ, để tránh mang phiền toái đến cho tiểu thư.
"Đa tạ Tử Uyển cô nương nhắc nhở, nhưng mà chuyện tế điện Cửu điện hạ cũng biết đến, cũng ngầm đồng ý." Hàn Lân biết nàng có ý tốt, giải thích nói: "Hôm nay là sinh nhật của Hàn Thiết đại ca."
Đơn giản một câu, liền giải thích tất cả nguyên nhân kết quả.
Tử Uyển cũng biết thảm kịch ba năm trước ở Lãnh Thúy cung, nghe được tên Hàn Thiết, nhất thời im lặng.
Tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến cảnh tượng huyết tinh này, nhưng nhìn tiểu thư trong thời gian đó đau kịch liệt mà túc mục, nghe nói Cửu điện hạ đóng cửa không ra, cùng với sau đó Thất điện hạ từng bước ép sát, liền cũng đoán được phần thảm thiết và khẩn trương kia. Qua ba năm, tiểu thư và Cửu điện hạ đã thành thân, có vẻ tất cả mọi chuyện đã khôi phục quỹ đạo, nhưng mà, những người đã chết lúc đó rốt cuộc không thể sống lại, chỉ còn lại đau xót không thể xóa nhòa cho người còn sống, giống như Hàn Lân trước mắt ...
Ba năm trước, tính tình Hàn Lân thị vệ còn có chút khiêu thoát, ba năm sau gặp lại, cũng đã trầm ổn như núi.
Trước sau biến hóa, đủ để thuyết minh tất cả.
"Thực xin lỗi."
Hàn Lân lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không sao, một ngày nào đó, ta sẽ báo thù cho Hàn Thiết đại ca!"
Một câu thật bình tĩnh, lại mang theo thù hận ấp ủ ba năm, trở nên càng nồng đậm, trong ánh mắt sáng ngời tuổi trẻ bắn ra tia sáng lạnh như lưỡi dao sắc bén. Cửu điện hạ từng đáp ứng hắn, đến lúc đó sẽ giao hung thủ sát hại Hàn Thiết đại ca cho hắn tự tay xử trí, bởi vậy, ba năm này hắn khổ học võ kỹ, không ngừng tôi luyện chính mình, vì có một ngày, không cần mượn tay người khác, tự tay đâm lưỡi kiếm báo thù vào ngực kẻ thù!
Giống như Cửu điện hạ nhất định sẽ báo thù cho Vương mỹ nhân, hắn cũng nhất định sẽ báo thù cho Hàn Thiết đại ca!
"Ừm, nhất định sẽ như thế!" Tử Uyển nhẹ giọng nói, không biết còn có thể lại nói gì.
Nhìn ra được, Hàn Lân thị vệ có cảm tình rất sâu với Hàn Thiết thị vệ.
Trầm mặc một lát, Tử Uyển cảm thấy lúc này hiển nhiên không thích hợp quấy rầy Hàn Lân, xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên ánh mắt dừng trên lá xanh và nụ hoa chưa nở trên cây, hơi do dự hỏi: "Cây này là... cây trúc đào sao?"
"Ừ, quê nhà của ta và Hàn Thiết đại ca có rất nhiều loại cây này, lúc rời quê mang theo một ít, khó khăn lắm mới nuôi sống một gốc cây này." Hàn Lân nhìn lá cây trúc đào dài nhỏ xanh biếc, giọng nói có chút hoài niệm.
"Ta muốn nói... Nếu quê hương của Hàn Lân thị vệ có cây trúc đào, Hàn Lân thị vệ có lẽ biết, không cần ta lắm miệng. Nhưng mà, tuy rằng màu sắc hoa và cây trúc đào rất đẹp, thích hợp thưởng thức, nhưng mà hoa, lá, quả đều có độc, không cẩn thận ăn nhầm sẽ trúng độc. Cho nên, tốt nhất là Hàn Lân thị vệ đừng uống rượu hoặc là uống trà dưới tàng cây, cũng coi chừng cẩn thận cửa sổ gần cây trúc đào, không cần mở ra, miễn cho lá cây và đóa hoa bay xuống thức ăn." Tử Uyển thấy dưới tàng cây có ghế đá, mà cửa sổ ở mặt sau cây trúc đào cũng nửa rộng mở, liền nhắc nhở.
"Là như thế sao? Khó trách ta thấy ở quê, cây trúc đào rất ít được trồng trong vườn nhà, đều là mọc dại ở ven đường. Khó trách lần đó, ta và Hàn Thiết đại ca uống rượu dưới tàng cây, sau đó cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngủ suốt một ngày. Còn tưởng rằng tửu lượng hai ta không tốt, thì ra là bởi vì cây này có độc." Vẻ mặt Hàn Lân kinh ngạc.
Hắn nhưng thật ra một chút cũng không biết điều ấy.
Lúc còn rất nhỏ, hắn và Hàn Thiết đã chạy nạn khỏi quê nhà, chỉ nhớ rõ quê nhà có cây trúc đào khá đẹp, bởi vì nhớ nhà mà trồng cây trúc đào này, hoàn toàn không biết cây trúc đào còn có độc. May mắn bình thường hắn đều đi theo Cửu điện hạ bôn tẩu khắp nơi, cực ít ở lại chỗ này, mà sau lần đó uống rượu với Hàn Thiết, nghĩ là tửu lượng chính mình không tốt, cũng cơ bản không uống rượu, cho nên mới không có chuyện.
"Nếu không cẩn thận trúng độc, phải súc miệng bằng nước muối ấm, lại dùng đậu xanh cam thảo hầm thành canh, cũng có thể giải độc, nếu nghiêm trọng hơn phải mau chóng tìm đại phu!" Tử Uyển không nghĩ tới Hàn Lân thị vệ thế nhưng không biết cây này có độc, ở trước cửa sổ trồng một cây như vậy, đến bây giờ còn có thể không có việc gì, cũng thật sự là may mắn. Nhưng mà, nhìn bộ dáng hắn sơ ý, vì để ngừa lỡ như, Tử Uyển vẫn nói những cách sơ cứu sau khi trúng độc cây trúc đào cho hắn biết.
Hàn Lân còn thật sự nhớ kỹ: "Đa tạ Tử Uyển cô nương nhắc nhở."
Tử Uyển gật gật đầu, mỉm cười, liền xoay người rời đi. Tiểu thư muốn để ý toàn bộ Xuân Dương cung, vốn đã vất vả, Liễu quý phi lại đưa tới một đám cung nữ, trong đó khẳng định sẽ có cơ sở ngầm của Liễu quý phi, nàng cũng cần lưu ý nhiều hơn hành vi của những cung nữ đó, nếu có gì không ổn cũng có thể nhanh chóng phát hiện. Bởi vậy, vì sự vụ bận rộn, rất nhanh Tử Uyển đã ném tiểu nhạc đệm này ra sau đầu.
Trong nháy mắt, đã đến ngày mừng thọ Liễu lão phu nhân.
Hiện nay trong hậu cung, phân vị của Liễu quý phi là tôn quý nhất, lại có quyền thống ngự lục cung, mà trong số các hoàng tử, nổi bật nhất là kinh thành song kiệt, Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp là con ruột của Liễu quý phi, Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc là Liễu quý phi nuôi nấng lớn lên, tình cảm thâm hậu, mà còn lại mẫu phi của Lục hoàng tử đã sớm qua đời, mẫu tộc suy bại, hoàn toàn không thể so sánh với hai vị hoàng tử, tuy rằng còn có một vị thập nhị hoàng tử, nhưng còn nhỏ tuổi, mẫu tộc lại tầm thường, ngay cả Lục hoàng tử cũng không bằng.
Hoàng thượng dần dần lớn tuổi, việc lập thái tử tổng yếu phải làm ra quyết định.
Mà với tình hình trước mắt, thái tử vị hiển nhiên là cuộc đấu giữa Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử, nhưng bất luận cuối cùng ai đi lên đế vị, Liễu quý phi cũng tuyệt đối sẽ là Thái hậu, an hưởng quyền vinh phú quý, mà Liễu thị cũng sẽ bởi vậy càng thêm hưng thịnh. Về điểm ấy, văn võ bá quan đều có thể thấy rõ, tất nhiên muốn tìm cơ hội leo lên Liễu thị, hiện tại gặp được việc trọng đại như mừng thọ Liễu lão phu nhân, tự nhiên đều muốn đến tham gia náo nhiệt, bởi vậy rất nhiều người không nhận được thiệp mời cũng đều nghĩ biện pháp đi cửa sau, dựa vào quan hệ, nghĩ nát óc muốn tới tham gia tiệc mừng thọ này.
Bởi vậy, đến ngày yến tiệc mừng thọ, trước cửa Liễu phủ ngựa xe như nước, dòng người như thoi đưa, náo nhiệt phi phàm.
Vũ Hoàng Mặc cưỡi ngựa siêu tuyệt, từng được Hoàng đế cho phép, có thể cưỡi ngựa ở bất cứ nơi nào của kinh thành, bao gồm hoàng cung, bởi vậy trong ngày thường lui tới gần như đều là cưỡi tuấn mã thay đi bộ. Chỉ là, sau khi thành thân với Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc thực tủy biết vị (ăn qua một lần nhớ mãi không quên), hận không thể giờ giờ khắc khắc dính cùng một chỗ với Nguyên Ca, bởi vậy lần này đến Liễu phủ mừng thọ, vì muốn cùng ở với Nguyên Ca nên buông tha bạch mã, ngồi cùng xe ngựa với Nguyên Ca.
Nhưng mà, lần này Nguyên Ca từng ăn mệt nên thái độ kiên quyết, tuyệt không cho Vũ Hoàng Mặc nửa điểm sắc mặt hoà nhã.
Lúc trước ngẫu nhiên mất mặt thì cũng thôi, dầu gì cũng là trong phòng ngủ ở Xuân Dương cung, lần này nhưng là đi tham gia tiệc mừng thọ Liễu lão phu nhân, nếu có sai lầm gì, bị người nhìn ra manh mối, nàng còn như thế nào làm người? Tuyệt đối chống lại Vũ Hoàng Mặc!
Rơi vào đường cùng, Vũ Hoàng Mặc cũng chỉ phải bỏ qua, giảng giải cho Bùi Nguyên Ca tình hình Liễu thị, miễn cho đến lúc đó Nguyên Ca không nhận biết người.
Hai người thân là hoàng tử và hoàng tử phi, tất nhiên được người Liễu phủ long trọng nghênh đón vào, theo quy củ Vũ Hoàng Mặc đến tiền viện chào hỏi mọi người, nhìn chung quanh bốn phía nhưng không tìm được Vũ Hoàng Diệp, liền hỏi hạ nhân Liễu phủ ở bên cạnh: "Thất hoàng huynh còn chưa tới sao?"
"Thất điện hạ đã đến, mới vừa rồi còn ở trong sân, lúc này có lẽ đã đi chào ba vị lão gia?" Hạ nhân cung kính nói.
Ân oán giữa Liễu quý phi và Vũ Hoàng Mặc chỉ có chính bọn họ rõ ràng, ngay cả cha anh Liễu quý phi cũng không biết nội tình, hạ nhân Liễu phủ tất nhiên càng không biết, chỉ xem Vũ Hoàng Mặc vẫn là con nuôi của Liễu quý phi. Trước khi tìm được Vũ Hoàng Diệp, Vũ Hoàng Mặc và Liễu thị cũng thường xuyên lui tới, vô cùng quen thuộc người Liễu phủ, bởi vậy hạ nhân thập phần ân cần: "Hay là nô tài sai người giúp ngài tìm Thất điện hạ?"
"Không cần, ngươi đi làm việc đi!" Vũ Hoàng Mặc cười yếu ớt nói.
Nhưng mà, đợi cho hạ nhân rời đi, tươi cười của Vũ Hoàng Mặc liền chậm rãi biến mất, trở thành một mảnh yên lặng. Với cách làm người của Vũ Hoàng Diệp, tuyệt đối sẽ không bởi vì Nguyên Ca gả cho hắn mà đoạn tuyệt tâm tư, nói không chừng ngược lại sẽ bởi vậy làm ra chuyện cực đoan gì. Vũ Hoàng Mặc hoàn toàn không quan tâm gì đến an nguy của Vũ Hoàng Diệp, nhưng mà, hắn tuyệt đối không cho phép Nguyên Ca bởi vì Vũ Hoàng Diệp lỗ mãng hành động mà bị liên lụy. Hiện tại, Lý Tiêm Nhu và Nguyên Ca đồng thời ở nội viện Liễu phủ, hắn lại không thể ở bên cạnh Nguyên Ca, Vũ Hoàng Diệp lại đột nhiên biến mất, tổng cảm thấy có chút bất an.
Bất luận như thế nào, vẫn là để Vũ Hoàng Diệp ở dưới mí mắt chính mình mới có vẻ an tâm!