Chương 95-2: Chỉ mành treo chuông (2)

Đi tới ngoại thất, Bùi Nguyên Ca rất nhanh tỉnh táo lại, lập tức ý thức được bản thân mình luống cuống giận chó đánh mèo. Chuyện này vốn không liên quan tới Vũ Hoằng Mặc, nàng càng không nên nói ra những lời này. Chỉ là lúc ấy nghe những lời nói hoàng đường nực cười, nhớ lại đủ loại bi kịch kiếp trước, nghĩ đến hồ nước nhuộm đầy ánh hoàng hôn của trời chiều hạ ngày ấy, nàng nhất thời không kiềm lại được.

May mà người nghe là Vũ Hoằng Mặc nên không đáng ngại. Nếu bị phụ thân hoặc người khác nghe được, tiếp đó tìm tòi sẽ không biết phải giải quyết thế nào?

Hít sâu, sau khi để bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, Bùi Nguyên Ca lại quay vào nội thất. Lúc này nàng đã khôi phục bộ dáng trầm tĩnh ung dung hàng ngày, áy náy nói: “Cửu điện hạ, chuyện vừa rồi thật xin lỗi.” Chỉ vì hắn sắp lập phi, có ý tốt tới hỏi cách đối đãi nữ nhân, dựa vào vị thế của hắn lại có tấm lòng này, trong số nam tử Đại Hạ vương triều đã là hiếm có, nàng thật sự không nên nổi giận với hắn.

Vũ Hoằng Mặc nhìn nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, không rõ cảm thụ trong lòng, bỗng nhiên cười nhẹ: “Ngươi thật sự cảm thấy có lỗi sao?”

“Vâng.” Bùi Nguyên Ca nói, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác. Nàng không có quên, vị tổ tông này xưa nay thích giày vò người khác, hắn không muốn bị người ta nắm chuôi, lại muốn ép buộc nàng đây?

Thấy nàng đột nhiên bày ra tư thái phòng bị, Vũ Hoằng Mặc hừ một tiếng, nói: “Nếu ngươi đồng ý pha cho ta chén hoa hồng thanh lộ, ta sẽ tha thứ ngươi!”

Bùi Nguyên Ca “xì” một tiếng bật cười, đứng dậy đi làm.

Hừ, nha đầu kia quả nhiên biết hắn sợ đắng! Vũ Hoằng Mặc nghiến răng, uống thuốc xong mới đột nhiên nghĩ đến. Tối qua hắn sốt cao mơ hồ, hôm nay đã hạ sốt, thân thể cũng khỏe lên, hiển nhiên là đã uống thuốc, mà trong trí nhớ mơ hồ tối qua hình như cũng có lưu lại vị thuốc đắng chát. Bản thân lúc thần chí không rõ có “đức hạnh” gì, Vũ Hoằng Mặc tất nhiên là biết, tối qua Nguyên Ca nhất định thấy được màn mất mặt của hắn, biết hắn chán ghét đồ đắng.

Biết rõ rành rành vẫn cố ý làm mướp đắng cho hắn ăn, chắc chắn trong thuốc cũng động tay động chân!

Bùi Nguyên Ca pha xong hoa hồng thanh lộ, bưng lại đưa cho Vũ Hoằng Mặc.

Vũ Hoằng Mặc tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thấy phủ tạng dễ chịu chút, con ngươi tăm tối nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca, ngày mai ta không cần mướp đắng nữa, còn nữa, không được thêm Hoàng Liên vào thuốc của ta, cũng không cho ngươi uống hoa hồng thanh lộ trước mặt ta mà không pha cho ta. Nếu vẫn còn... “ Hắn toét miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh. “Ta sẽ cắn ngươi!”

Sao đã bị phát hiện rồi? Bùi Nguyên Ca chột dạ lại vẫn làm bộ nói: “Cửu điện hạ, ta không biết ngài đang nói cái gì?”

“Lại vẫn giả ngu? Nếu ngươi không biết ta ghét đắng, trước ta nói muốn một ly hoa hồng thanh lộ, ngươi nên biểu lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi chứ không phải vẻ mặt nhịn cười. Rõ ràng biết ta ghét đắng, lại cố ý ở cạnh chế giễu!” Vũ Hoằng Mặc hừ một tiếng, trầm giọng nói.

Lúc này Bùi Nguyên Ca mới thấy mình lộ sơ hở, chột dạ ho khan, ân cần nói: “Sắc trời đã khuya, Cửu điện hạ nên nghỉ tạm đi, ta để Tử Uyển tiến vào trực đêm cho ngài?”

Biết nàng nói lảng sang chuyện khác, Vũ Hoằng Mặc cũng không vạch trần, nói: “Không cần, lúc ta ngủ không thích có người khác bên cạnh.”

“A..., vậy ngài nghỉ ngơi đi, ta bên ngoài. Nếu ban đêm Cửu điện hạ có chỗ nào không khoẻ cứ việc bảo ta. Ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa!” Bùi Nguyên Ca nói xong, nhanh như chớp chạy ra ngoài, lúc này mới vỗ ngực thở nhẹ ra, không ngờ bị Vũ Hoằng Mặc phát hiện nhanh như vậy. Có điều không tồi, hắn không làm khó dễ nàng. Tính ra, đêm nay nàng đã lấy gối mềm đập hắn một trận, sau đó dùng mướp đắng và hoàng liên trêu cợt hắn, sau cùng lại vô duyên vô cớ phát giận, vậy mà vị Cửu điện hạ này vẫn không nổi giận?

Vậy xem ra, tính tình Vũ Hoằng Mặc cũng không quá xấu...

Đồ ăn Bùi phủ có lệ, các tiểu thư là bốn mặn bốn chay thêm một canh, cùng với điểm tâm mì phở. Bùi Nguyên Ca thân thể không tốt, cho nên Bùi Chư Thành đặc biệt phân phó quy định món ăn của nàng biến thành hai chay sáu mặn. Ngày thường Bùi Nguyên Ca vốn không dùng nhiều, nay thêm Vũ Hoằng Mặc nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng lượng cơm ăn của Vũ Hoằng Mặc cùng với vị thiên kim tiểu thư như nàng hoàn toàn khác nhau, nếu bị người phòng bếp phát hiện, tiểu thư dùng gấp ba bốn lần lượng cơm ngày xưa thì khó bảo đảm sẽ không sinh nghi. Do đó Sở Quỳ mang đồ ăn còn lại thưởng cho đám nha hoàn Tĩnh Xu, cứ như vậy phòng bếp sẽ không dễ dàng phát hiện dị thường.

Đợi sau khi nàng (Sở Quỳ) an bài thoả đáng việc này trở về, Bùi Nguyên Ca đã ở gian ngoài, nàng bước lên phía trước thu dọn.

Đúng lúc này, Mộc Tê xuất môn mua thuốc cũng trở về, đặt đồ vào tay Sở Quỳ, tiện đến trước mặt Bùi Nguyên Ca nói khẽ: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ ra ngoài mua thuốc, thấp thoáng nhìn thấy một người quen, hắn muốn chưởng quầy cho nợ nhưng chưởng quầy không đáp ứng nên đi luôn. Nô tỳ nhìn hình như là người bên ĐồngTrạch viện của lão gia, có điều không nhớ tên. Hỏi thăm chưởng quầy mới biết trước người đó đã tới hiệu thuốc mua nhân sâm nhiều lần, có chịu một chút, tính đến nay mua hết bốn năm trăm lượng bạc rồi.”

Người Đồng Trạch viện? Nhân sâm? Bốn năm trăm lượng bạc?

Bùi Nguyên Ca nhíu mày, Bùi phủ rộng rãi, khen thưởng cũng hậu hĩnh, hơn nữa Đồng Trạch viện là chỗ ở của phụ thân, tất cả chi phí ăn mặc lương thưởng của nô bộc đều vượt những nơi khác. Nhưng nếu Mộc Tê không biết tên mà chỉ nhìn thấy quen chứng tỏ không phải tâm phúc của phụ thân, mà người như vậy lại có thể lấy ra bốn năm trăm lượng bạc mua nhân sâm?

Trước phụ thân và mẫu thân cãi nhau, tin tức nhanh chóng đã bị truyền ra lan truyền khắp phủ. Lúc ấy nàng đã hoài nghi, hoặc Đồng Trạch viện hoặc Kiêm Gia viện, nhất định có kẻ ăn cây táo rào cây sung, truyền tin tức ra ngoài. Về sau Liễu di nương đi vào Đồng Trạch viện, vừa vặn hộ vệ trực cửa tiêu chảy, việc này thật sự quá đáng nghi, càng thêm xác định suy đoán của nàng. Chỉ là nàng không có người ở hai sân này, cũng không cách nào kết luận. Giờ nghe Mộc Tê nói như vậy, người mua nhân sâm đúng là có chút khả nghi. Không nói đến bốn năm trăm lượng bạc mua nhân sâm, quan trọng là người khó khăn khoản tiền bạc như này là dễ bị mua chuộc nhất.

Nhưng Mộc Tê không nói tên, nàng lại không thể mang Mộc Tê đến Đồng Trạch viện tra người được.

“Mộc Tê, mấy ngày này ta dẫn ngươi đi lại Đồng Trạch viện, nếu ngươi nhìn thấy người kia lập tức nói ta biết một tiếng, nhất định phải tìm ra người này!” Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói. Nói chung chuyện tin tức bị truyền ra lần trước đã khiến nàng có cảm thấy Chương Vân có động tĩnh. Tuy bà ta đang bị cấm túc nhưng sống đã lâu, nhân mạch không dễ chặt đứt, chuyện Liễu di nương nàng đã nghi ngờ thủ đoạn làm việc này dường như có bóng dáng hành sự của Chương Vân, chỉ là thủ đoạn không kín đáo cẩn thận như bà ta, quá mức nóng nảy.

Chương Vân... bị giam lỏng, vẫn không chịu hết hy vọng sao?

Đúng vậy, âm mưu nhiều năm làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác? Nhưng như vậy cũng được, nàng chỉ sợ Chương Vân tàn tâm, về sau mai danh ẩn tích, một người tâm như tro tàn, hành hạ sẽ không thú vị. Chỉ có người vẫn còn tham niệm, nhìn toàn bộ khát vọng cố gắng của mình đã có được, tựa như có thể chạm tay đến lại đột nhiên rời xa, mới cảm nhận được chật vật khổ sở, mới biết cái gì gọi là địa ngục!

Còn cả Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung...

Trước đó bị vài câu của Vũ Hoằng Mặc gợi lại hận ý, lúc này lại bắt đầu như lửa thiêu đốt dưới đáy lòng. Hôn nhân của nàng đã định, kế tiếp cũng nên đến phiên ba vị tỷ tỷ, nhất là Bùi Nguyên Dung... Nàng không tin, trải qua chuyện này, Chương Vân và Bùi Nguyên Dung sẽ không có tính toán, mà nàng cũng có thể xuất lực, quan tâm vị Tam tỷ này mới đúng...

Gian trong, hai tay Vũ Hoằng Mặc ôm đầu nằm ngửa, nhìn màn tím trên đỉnh đầu, quanh thân tràn ngập mùi hương thoang thoảng, giống như là mùi vị Bùi Nguyên Ca lưu lại. Điều này làm hắn cảm giác như muốn say, giống như đặt mình trong mộng ảo. Nếu cả đời này của hắn, đều được hơi thở của Nguyên Ca vây quanh, có thể mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thấy nàng, nghe nàng nói chuyện, nhìn từng nụ cười từng cái nhăn mày của nàng... sẽ có biết bao nhiêu là tốt!

Trong đầu bất ngờ lại hiện lên dáng vẻ luống cuống của Bùi Nguyên Ca.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Bùi Nguyên Ca luống cuống. Lần đầu tiên là ở sơn trang, khi nàng đối mặt với di nương kia, lần thứ hai là lúc nãy. Một lần là đứng bên di nương trong phủ, lần này là vì nhắc tới chuyện lương phối... Trong này có gì liên hệ sao? Hắn không nghĩ ra nhưng mơ hồ cảm thấy, đó là một nỗi oán độc phẫn hận rất mãnh liệt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì mà khiến Nguyên Ca luống cuống như vậy? Là ai, ai khiến Nguyên Ca oán hận như vậy?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, thần sắc cảnh giác rồi lập tức thả lỏng, hắn đứng dậy xuống giường, đi đến mở cửa sổ bên cạnh.

Lúc mới hạ sốt, hắn xác thực suy yếu vô lực, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi và dùng chút đồ ăn, dựa vào võ công và thân thể của hắn đã khôi phục rất nhanh, là hắn cố ý giả bộ dáng vẻ suy yếu, muốn ở lại đây lâu hơn.

Một bóng đen bừng bừng nhảy vào, quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ, người thật sự ở trong này, tốt quá!” Tối qua điện hạ rời đi sau đó không biết tung tích, làm nhóm ám vệ như hắn sợ không ít, tìm kiếm chung quanh đều không thấy. Sau cùng là Hàn Thiết nhớ tới sự kiện Bạch Y Am bị tập kích, đêm đó Cửu điện hạ khác thường, liên hệ với việc gần đây Điện hạ luôn nhìn xa hướng Bùi phủ liền suy đoán có thể ở Bùi phủ hay không, lúc này mới tìm tới.

Vũ Hoằng Mặc ngồi xuống sạp mĩ nhân, chống nghiêng đầu, khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh: “Chuyện gì?”

“Bên Hoàng hậu hình như nhận đượctin tức, biết Cửu điện hạ không có ở Xuân Dương cung, hôm nay Hoàng hậu phái người đến, nói là Nam Phương mới cống gấm vóc, tuy Cửu điện hạ bị cấm túc nhưng không thể bạc đãi người, cố ý đưa tới muốn điện hạ tạ ơn. Thuộc hạ nói Cửu điện hạ bị phạt cấm túc, không có ý chỉ của Hoàng thượng, không người nào có thể gặp, khó khăn lắm mới ứng phó xong. Nhưng nhìn bộ dáng của họ hình như sinh nghi, thuộc hạ lo lắng, nói không chừng Hoàng hậu sẽ tự thân đến xò xét.” Hàn Thiết vội vàng nói. “Mời điện hạ mau chóng theo thuộc hạ hồi cung, thuộc hạ lo lắng đêm nay Hoàng hậu sẽ đến.”

Ngũ điện hạ làm chuyện xấu ở Lâm Giang tiên, lần đầu bị Hoàng thượng quát lớn, phạt cấm túc. Dấu vết hãm hại quá rõ, nếu không Lý Tiêm Vũ không thể tiến vào phòng Ngũ điện hạ, thêm nữa lúc ấy Cửu điện hạ đồng thời cũng ở Lâm Giang tiên, thật sự quá dễ nghĩ đến Cửu điện hạ có tham dự chuyện này. Ngũ điện hạ mất thánh sủng, danh dự tổn hại, Hoàng hậu và Diệp thị trút giận lên người Cửu điện hạ. Tìm mọi cách buộc tội hãm hại, sau cùng vì Cửu điện hạ kiêu căng cuồng vọng, hành sự vô độ, kết cục cũng bị phạt cấm túc.

Nếu lúc này bị Hoàng hậu phát hiện Cửu điện hạ rời cung, đó chính là kháng chỉ bất tuân bất kính, phiền toái rất lớn!

Tuy rất không muốn rời Tĩnh Xu trai, nhưng Vũ Hoằng Mặc biết rõ nặng nhẹ. Hắn thở dài, lưu luyến nhìn khắp phòng, đang muốn rời đi bỗng nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ rồi lấy trong ngực ra một cái hà bao, lấy ra một vật đặt lên bàn rồi để lại tờ giấy, sau cùng lại lưu luyến nhìn khắp phòng, lúc này mới vươn người nhảy ra cửa sổ, nhẹ nhàng rời đi.

Thoáng nghe thấy gian trong có động tĩnh nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không để ý, mãi đến khi Thanh Đại vào đổi đèn, mới phát hiện phòng trong đã không còn bóng người.

Bùi Nguyên Ca nghe tiếng đi vào, quả nhiên thấy cửa sổ mở ra, phòng trong không có một bóng người, nhất thời có chút hoảng sợ. Sẽ không phải ai đó tiến vào từ cửa s, bắt cóc Vũ Hoằng Mặc đi chứ? Đang sầu lo, chợt thấy trên bàn có gì đó. Nàng đi qua, trên bàn có một ngọc bội trắng, phía dưới đè một tờ giấy, vết mực loằng ngoằng viết một hàng chữ: “Có việc rời đi, để lại miếng ngọc coi như tạ lễ.”

Thì ra là có việc rời đi, Bùi Nguyên Ca yên tâm, lại có chút tức giận, rõ ràng nàng ở bên ngoài, hắn nói một tiếng sẽ chết sao?

“Tiểu thư, ngọc này rất được!” Thanh Đại nói.

Đó là Dương Chi Bạch Ngọc tốt nhất, mềm mại như xốp, toàn thân tuyết trắng, vốn là mỹ ngọc hiếm có, đáng tiếc mặt trên bên trai có hai vết đen. Nhưng ngọc trạm trổ độc đáo, thuận thế biến hai vết đen kia thành hai mắt, bộ dáng trừng mắt, trợn mắt nhìn chung quanh, trông rất sống động. Chẳng những không làm giảm giá trị ngọc đi, ngược lại bởi vì cặp mắt đen kia vô cùng linh động khiến món đồ trở nên sinh động theo, trở thành tác phẩm thượng phẩm xuất sắc.

Đúng là người kỳ quái, ngọc mang bên mình cũng khác người, có ai lại khắc ngọc thành hình mắt trợn trừng chứ?

Nhưng như vậy xem ra Vũ Hoằng Mặc làm việc rất cẩn trọng, ngọc bội không phải là ngự giam khắc ra, không có chữ ngự giam, toàn thân càng không có bất luận kí hiệu gì. Như vậy trong lúc vô ý bị người nhìn thấy, cũng sẽ không phát hiện ngọc này có quan hệ với Vũ Hoằng Mặc, hẳn sẽ không mang đến phiền toái gì cho nàng, bán đi lấy tiền mặt cũng cực kỳ thuận tiện. Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, thuận miệng nói với Thanh Đại: “Nếu là ngọc thật vậy thì thu lại đi!”

Mà lúc này tại Xuân Dương cung - chỗ ở của Vũ Hoằng Mặc là một cảnh giương cung bạt kiếm.

“Bản cung quan tâm Cửu điện hạ nên cố ý đưa hoa quả tươi Nam Phương tiến cống đến ban cho hắn. Chẳng lẽ Cửu điện hạ không xuất hiện tạ ơn bản cung sao? Ít nhất cũng nên nói một câu chứ?” Dưới nghi thức hoa lệ, Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn có vẻ ung dung hoa quý, biểu cảm bình tĩnh mà thân thiết, nhưng ngữ điệu lại lộ rõ lo lắng trong lòng. “Các ngươi cản lại như vậy rốt cuộc là dụng ý gì? Hay các ngươi làm chuyện gì ức hϊếp lừa chủ, cho nên không dám để Cửu điện hạ gặp bản cung?”

Hàn Lân kính cẩn quỳ trên mặt đất, nói: “Ty chức không dám. Chỉ là Cửu điện hạ bị phạt cấm túc, Hoàng thượng có chỉ, không cho bất luận kẻ nào thăm hỏi, ty chức không dám kháng chỉ.”

“Đã là ý chỉ của hoàng thượng, bọn hắn đích thực không thể vi phạm. Là bọn hắn vô tích sự, Hoàng hậu nương nương xin hãy tha lỗi.” Liễu quý phi nghe tin cũng tới, sau khi chào hỏi tiện ôn nhu nói. “Cũng khó trách họ, thϊếp thân rất nhớ đứa nhỏ Mặc nhi này, mấy ngày nay qua Xuân Dương cung vài lần đều bị ngăn lại. Nếu là ý tứ của Hoàng thượng, thϊếp thân đành phải vâng theo, mỗi lần chỉ đứng ở cửa cung nhìn mà thôi, dù sao không thể cãi lời thánh ý.”

Lời này giống như cầu tình cho những thứ ám vệ. Ý là nói, nàng vâng theo ý chỉ của Hoàng thượng, mà Hoàng hậu cố ý đi vào tức là kháng chỉ bất tuân.

Hoàng hậu không thể không biết tầng quan hệ này, nhưng nàng quả thật nhận được tin tức Vũ Hoằng Mặc vốn không có ở Xuân Dương cung. Đây là cán chuôi hiếm có, miễn là bắt được thì một tội danh kháng chỉ bất tuân có là gì. Tuy không thể vặn ngã Vũ Hoằng Mặc nhưng ít nhất có thể trút giận thay Triết nhi. Chỉ là có thánh chỉ phía trước, nàng không thể xông vào, trong lòng vô cùng lo âu, sao người nàng mời còn chưa tới?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo: “Thái hậu nương nương giá lâm.”

Trong lòng Liễu quý phi cả kinh, vội vàng cùng Hoàng hậu nghênh đón.

Nhìn thấy hai người, Thái hậu ngẩn ra, lập tức cười nói: “Hoàng hậu và Quý phi cũng ở đây sao? Có phải nhận được tin tức không? Không biết là ai lanh mồm lanh miệng như vậy?” Nói xong, đỡ tay mama tâm phúc cười phúc hậu. “Ai gia già rồi, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến tôn nhi, lần này Hoàng thượng nổi giận lôi đình giáng tội Triết nhi và Mặc nhi. Mấy ngày không gặp, trong lòng ai gia giống như trống rống. Vừa rồi đã đến trước mặt Hoàng đế cầu tình giải trừ cấm túc cho hai đứa, vội vả tới đây xem tôn nhi của ai gia đây? Mặc nhi ở đâu, mau dẫn qua chỗ ai gia để ai gia nhìn xem gầy không?”

Trong lòng Liễu quý phi cùng Hàn lân đều trầm xuống, quả nhiên gừng càng già càng cay!

Hoàng hậu muốn xông vào, bọn hắn còn có thể dùng ý chỉ của Hoàng thượng cản lại, sau cùng nói Hoàng hậu bất kính. Nhưng Thái hậu lấy danh nghĩa thương nhớ cháu, trực tiếp đến chỗ Hoàng thượng cầu tình giải trừ cấm túc sau đó mới tới thăm, cho dù ai cũng nói một câu Thái hậu từ ái. Cứ như vậy, nếu Cửu điện hạ không nghênh viễn (tiếp đón từ xa), ngược lại là hắn bị gắn tội danh bất hiếu.

Hàn Lân cắn răng, ý đồ kéo dài chút thời gian: “Vậy thuộc hạ vào thông báo, Cửu điện hạ tắm rửa thay quần áo xong sẽ ra nghênh đón Thái hậu cùng hai vị nương nương.”

“Người trong nhà, khách sáo như vậy làm gì? Đứa nhỏ Mặc nhi này xưa nay thích nhảy nhót lung tung, cấm túc mấy ngày nhất định buồn bức đến gầy đi rồi, ai gia tự mình vào xem hắn là được.” Thái hậu hòa ái nói, không hề để ý tới ám vệ, đi thẳng vào.