Chương 93-2: Ban đêm cửu điện hạ vào khuê phòng, hôn! (2)

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên thấy chỗ vai của Liễu di nương dường như lộ ra một vết bẩn, màu sắc có chút không quá giống với vết máu chung quanh, vừa nói: “Thạch ngỗ tác, ngươi xem vết bẩn chỗ vai di nương kia là cái gì? Là màu vết máu sau khi khô lại sao?”

Dù sao Liễu di nương cũng là di nương của Bùi Chư Thành, Thạch ngỗ tác không dám mạo phạm, bởi vậy chỉ kiểm tra vết thương trên đầu nàng, vừa thấy sơ sơ, khắp người không có vết thương khác thì cũng không làm gì nữa, lúc này nghe Bùi Nguyên Ca nói, mới chú ý tới vết bẩn kia. Chỉ lấy tay chạm vào một chút, vân vê, đặt ở dưới mũi ngửi một chút, sau đó lại muốn một chén nước trong, để chất lỏng còn chưa hoàn toàn đọng lại vào bên trong, nhìn quầng váng tản ra màu đen lờ mờ, đáp: “Hồi tiểu thư, cái này hình như là vết mực.”

Vết mực? Sao trên vai Liễu di nương có thể có vết mực?

Đợi chút, vật cứng có góc cạnh, vết mực... Suy nghĩ của Bùi Nguyên Ca nhanh chóng xoay tròn: “Thạch ngỗ tác, với hiểu biết của ngươi, hung khí này có khả năng là nghiên mực hay không? Nếu là nghiên mực tốt cũng là rất nặng, hơn nữa góc cạnh của nghiên mực cũng là có góc sắc nhọn. Chắc là khi hung thủ đang dùng nghiên mực nện vào di nương, vết máu chảy qua nghiên mực khô lại, kết quả dính phải vết mực, theo dòng máu chảy xuôi xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chỗ trên vai.”

Thạch ngỗ tác suy nghĩ một chút, nói: “Lời tiểu thư nói có lý, có thể chính là như vậy.”

Bùi Chư Thành ở bên cạnh nghe được, trong chốc lát giữa trán nhăn càng sâu, nếu nói hung khí là nghiên mực, vậy thì không phải là người từ bên ngòai, mà rất có thể là người bên trong phủ, đáng nghi nhất là trong Phi Sương viện... . Hơn nữa, vừa rồi Ca Nhi hình như vẫn rất chú ý Tiếu di nương, chẳng lẽ nói, nàng nghi ngờ Tiếu di nương là hung thủ? Tiếu di nương và Liễu di nương coi như luôn qua lại thân thiết, vì sao nàng ta phải làm như vậy?

Đáp án dường như ngay tại bên tai, nhưng mà, Bùi Chư Thành lại khó mà tin được, Tiếu di nương luôn luôn nho nhã yếu đuối, chẳng lẽ lại vì giá họa Thư Tuyết Ngọc mà tự tay gϊếŧ chết Liễu di nương qua lại thân thiết? Nếu là thật, vậy thì không chỉ là độc ác... Quả thực là phát điên rồi!

Bùi Chư Thành nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Tiếu di nương không tự giác mang theo ba phần âm u lạnh lẽo thật chán ghét, nhưng vẫn còn sót lại một tia hy vọng, có lẽ không phải là nàng ta? Nhưng cho dù như thế nào, phải tìm ra hung khí trước. Nếu khoá chặt hung thủ là người ở bên trong phủ, ông cũng rất nhanh đã nghĩ đến, tTruyenHDđlqđ@bubble editor có lẽ hung thủ không có thời gian xử lý hung khí, tám phần là còn ở trong phòng, vì thế vẫy tay nói: “Lục soát! Phòng này với toàn bộ Phi Sương viện đều lục soát kỹ càng, xem có nghiên mực dính máu , hoặc là vật cứng có góc cạnh dính máu khác không.”

Trong lúc đám hộ vệ lục soát Phi Sương viện, Bùi Nguyên Ca đi ngoắc gọi nha hoàn bên cạnh Liễu di nương tới, nói mấy câu dặn dò nàng ta, lại ra cửa ngay, thấy Thạch Nghiễn ở cửa sau, gọi hắn lại đây, nhỏ giọng dặn dò mấy câu, Thạch Nghiễn gật đầu, nhận lệnh đi.

Rất nhanh, đám hộ vệ đã lục Phi Sương viện đến đảo ngựơc lên trời, nhưng không có tìm được nghiên mực dính máu gì đó, hay là thứ gì khác có thể là hung khí.

Nha hoàn bên cạnh Liễu di nương cũng nói nhỏ: “Tứ tiểu thư, nô tỳ đã nhìn rồi, nghiên mực của di nương đều ở đây, cũng không thiếu.”

Nếu nói hung khí không phải là nghiên mực của Liễu di nương, vậy chắc là Tiếu di nương tự mình mang nghiên mực. Bùi Nguyên Ca đợi tin tức của Thạch Nghiễn.

Chỉ chốc lát sau, Thạch Nghiễn đã chạy vào, nhỏ giọng bẩm báo nói mấy câu. Bùi Nguyên Ca nói: “Ngươi lớn tiếng chút, nói cho phụ thân.”

“Dạ.” Thạch Nghiễn lên tiếng nói, chuyển sang phía Bùi Chư Thành, cất cao giọng nói, “Hồi bẩm lão gia, nô tài theo lời tứ tiểu thư dặn dò, tìm nha hoàn đến Uyển Nguyệt viện, tìm được nha hoàn chưởng quản đồ vật của Tiếu di nương, mượn danh nghĩa đại tiểu thư, nói ở trong viện đại tiểu thư nhặt được một cái nghiên mực, không biết là của ai, nghe nói Tiếu di nương thích múa văn đùa mực, có sưu tầm vài cái nghiên mực, cho nên phái người tới hỏi hỏi, xem nghiên mực của Tiếu di nương có mất đi hay không. Nha hoàn kia đã kiểm kê qua, phát hiện thiếu một cái nghiên mực Thanh Châu. Nha hoàn đã bắt lại, đang ở nhà kề chờ lão gia tra hỏi.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tiếu di nương lập tức tái nhợt, môi run nhè nhẹ, nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.

Hung khí rất có thể là nghiên mực, mà nghiên mực của Tiếu di nương lại thiếu một cái, hung thủ là ai, đã hết sức rõ ràng.

Không nghĩ tới dự cảm trong lòng lại trở thành sự thật, Bùi Chư Thành vừa sửng sốt vừa là tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu di nương, hỏi: “Không nghĩ tới thật sự là ngươi! Tiếu di nương, trong ngày thường ngươi và Liễu di nương làm bạn với nhau, cùng ra cùng vào, ngươi cũng xuống tay được?”

“Không phải tỳ thϊếp, lão gia, không phải tỳ thϊếp!” Tiếu di nương vội vàng biện bạch nói, “Quả thật là tỳ thϊếp đã đánh mất một cái nghiên mực, nhưng chính là đã sớm đánh mất, chẳng qua tỳ thϊếp là người thấp cổ bé họng, không có lộ ra, nha hoàn kia cũng không biết! Giống như lão gia nói, quan hệ của tỳ thϊếp và liễu tỷ tỷ luôn tốt, làm sao lại có thể làm hại Liễu tỷ tỷ chứ? Nhất định là có người nhặt được nghiên mực đã mất đi của tỳ thϊếp, cố ý giá họa tỳ thϊếp! Thậm chí, nghiên mực kia vốn chính là hung thủ trộm đi! Lão gia, ngài phải tin tưởng tỳ thϊếp, tỳ thϊếp thật sự không có làm ra loại chuyện này! Lão gia!”

Nàng ta khóc đến hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu.

Bùi Chư Thành lại không để ý đến, chỉ là mặt đầy giận dữ nhìn chằm chằm nàng ta.

“Nếu không lấy ra chứng cứ chính xác, chỉ sợ Tiếu di nương ngươi cũng sẽ không chịu phục!” Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn nàng ta, bình tĩnh nói, “Tiếu di nương không cần vội vã kêu oan uổng, nếu thật sự là ngươi gϊếŧ Liễu di nương, thì hung khí này ngươi không hủy được, nếu trong phòng không có, như vậy, chắc là sẽ ở trên người của ngươi, hoặc hiện tại là ở trong gian phòng ngươi ở trước đó. Phụ thân, chỉ cần để cho người ta lục soát người Tiếu di nương, lại phái người đến tìm trong phòng nàng ở trước đó, nhất định có thể tìm ra hung khí!”

Bùi Chư Thành gật đầu, vung tay lên: “Còn sững sờ làm cái gì? Theo lời tứ tiểu thư dặn dò đi làm!”

Nghe vậy, vẻ mặt Tiếu di nương lập tức trắng bệch, tê liệt ngã xuống đất. Nàng vốn tưởng rằng mưu kế này thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), lại lo lắng tứ tiểu thư thông minh, nhìn ra sơ hở, cho nên cố ý chọn lúc nàng ta vắng mặt làm loạn, không nghĩ tới người định không bằng trời định, khi tứ tiểu thư trở về, tuy rằng chuyện đã mở màn, lão gia phu nhân quyết liệt, nàng cho rằng tứ tiểu thư cũng không có sức lực xoay chuyển trời đất, không nghĩ tới tứ tiểu thư tuy là bị chuyện doạ tới sợ ngây người, nhưng không có luống cuống tay chân, lúc này đã kêu hộ vệ trông coi mọi người lại, khiến cho nàng không có thời gian xử lý hung khí.

Ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn là thua ở trên người tứ tiểu thư!

Đám bà tử lục soát người Tiếu di nương trước, cũng không có phát hiện ra nghiên mực, nhưng rất nhanh, hộ vệ đi lục soát phòng đã trở về, quả nhiên ở trong ngăn tủ phòng Tiếu di nương, lục soát ra một cái nghiên mực thanh châu, đã được nha hoàn nhận ra, thật sự chính là cái bị mất kia của Tiếu di nương, trên nghiên mực còn để lại vết máu khô chưa từng được lau sạch.

Bùi Chư Thành giận không kiềm được, nện nghiên mực ở trước người Tiếu di nương, hỏi: “Ngươi còn có lời gì muốn nói? Ngươi còn nói là ngươi bị oan sao?”

Sự thật đều ở đây, lần này rốt cuộc Tiếu di nương không thể cãi lại, chỉ có thể cúi đầu nhận tội: “Lão gia thứ tội, lão gia thứ tội, tỳ thϊếp chỉ là trong một lúc bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể đi làm chuyện vớ vẩn như vậy! Không, lão gia, dieenddafnleequysddoon tỳ thϊếp không phải cố ý, là nàng ta, là Hỉ Thước, là nàng ta khuyến khích tỳ thϊếp, nàng ta nói chỉ cần Liễu di nương chết đi, phu nhân lại là hung thủ, lão gia sẽ chú ý tới tỳ thϊếp, sẽ cưng chiều tỳ thϊếp, đến lúc đó muốn tỳ thϊếp thăng nàng ta làm thông phòng, cho nên tỳ thϊếp mới có thể... Lão gia, tỳ thϊếp thật sự chỉ là mơ hồ trong chốc lát, lão gia minh giám!”

Nghe thấy Tiếu di nương giải thích đều đổ trách nhiệm lên trên người mình, nghiễm nhiên muốn đẩy mình ra làm người chịu tội thay, lúc này quỳ rạp xuống đất, khóc kể nói: “Lão gia, nô tỳ chỉ là một nha hoàn, toàn là hầu hạ di nương, di nương là chủ tử, nô tỳ là nô tài, chẳng lẽ nô tài có thể buộc chủ tử đi gϊếŧ người sao? Chuyện này nô tỳ hoàn toàn không biết, cũng không hiểu vì sao di nương muốn đẩy mọi chuyện cho nô tỳ. Lão gia minh giám, nô tỳ là bị oan!”

Lúc này tuyệt đối không thể nói là chính mình ra chủ ý, bằng không thì nhất định phải chết. Nếu là đều đẩy trách nhiệm cho di nương, nàng chỉ là một nô tỳ, không thể không nghe lệnh của chủ tử, còn có một chút cơ hội sống.

“Ngươi ——” Tiếu di nương không nghĩ tới vậy mà Hỉ Thước cũng trả đũa, càng thêm nóng nảy, “Đồ đĩ này, ngươi nói bậy nói bạ những gì? Chủ ý này rõ ràng là ngươi ra, là ngươi nói, trước đây nương ngươi làm người hầu ở trong viện Chương di nương, tình cờ đã nghe thấy Chương di nương nói, nói trong lúc đó lão gia và phu nhân không tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần hơi chút châm ngòi, có thể xảy ra chuyện, ra chủ ý cho ta, để cho ta xúi giục Liễu di nương đi ầm ĩ. Lúc này ngươi lại không thừa nhận hả?”

Chương Vân? Mày Bùi Chư Thành càng nhíu chặt hơn.

Hỉ Thước vội vàng bẻ lại nói: “Nô tỳ thật sự từng nói lời như vậy, nhưng bên trong gia đình giàu có thì thường có chuyện ghen tuông giở thủ đoạn nhỏ, trong tay Chương di nương cũng chưa từng gϊếŧ chết mạng người! Rõ ràng chính là di nương ngươi độc ác, muốn lấy tính mạng của Liễu di nương làm lót đường cho mình, nay lại ỷ vào đến trên người nô tỳ, muốn nô tỳ gánh lấy trách nhiệm. Nô tỳ bị oan, lão gia, nô tỳ bị oan!”

“Đều câm mồm lại cho ta!” Bùi Chư Thành thật sự không kiên nhẫn nghe các nàng tiếp tục chó cắn chó, tức giận quát, “Hai ngươi cũng không phải là thứ tốt, Thạch Nghiễn, dán miệng hai người này cho ta, đưa người đến kinh triệu phủ đi, cứ nói các nàng mưu hại di nương trong phủ, đã kiểm chứng là thật, xin Kinh Triệu Doãn xử trí theo lệ cho ta. Nhớ kỹ, xem Kinh Triệu Doãn xử trí rồi trở về, nói với hắn, nếu hắn muốn kéo dài thời hạn gì đó, sáng mai ta sẽ tìm hắn thương lượng một chút chuyện gia quyến của ta bị tập kích ở Bạch Y am, hỏi rốt cuộc khi nào thì hắn nói rõ cho ta? Thạch ngỗ tác, chuyện hôm nay ngươi cũng có mặt, ta cũng không có xử oan người, làm phiền ngươi đến Kinh Triệu Phủ thay ta làm người làm chứng đi!”

Dán miệng, chỉ là trút thuốc câm, ở đây thì người nhà giàu gặp gỡ thường xuyên nhất, dù sao người nhà giàu có nhiều bí ẩn, ai cũng không muốn loại nô tỳ di nương nói ra lời không nên nói trong nhà, khiến người chê cười.

Thạch ngỗ tác vội vàng gật đầu xác nhận.

Thạch Nghiễn dặn dò vài hộ vệ, trói gô Tiếu di nương và Hỉ Thước lại, đưa đến Kinh Triệu Phủ, khoảng chừng lúc chạng vạng tối trở về bẩm báo nói: “Hồi bẩm lão gia, sau khi Kinh Triệu Doãn nghe nói chuyện đã xảy ra, theo luật đánh ba mươi trượng, sau đó chờ sau mùa thu xử trảm. Kết quả Tiếu di nương và HỈ Thước cũng không thể sống qua ba mươi đại bản, tắt thở ngay tại chỗ. Nô tài đã cẩn thận điều tra, xác định không nghi ngờ gì lúc này mới trở về.”

Bùi Chư Thành gật đầu, vẫy tay lệnh Thạch Nghiễn đi xuống, suy nghĩ, đi tới Kiêm Gia viện.

Sau khi nói chuyện đã trải qua với Thư Tuyết Ngọc một lần, Bùi Chư Thành do dự, nhỏ giọng nói: “Chuyện lần này, là ta xử oan ngươi, ta không nghĩ tới Tiếu di nương lại mất trí như thế... Nhưng năm này, ngươi chịu không ít ủy khuất rồi? Cũng đều là khi đó ta tuổi trẻ nóng nảy, gặp chuyện chỉ nhìn mặt ngoài, không chu toàn. Thật ra, những năm gần đây, ta cũng có phát hiện, chỉ là... Trong những năm này, oan ức cho ngươi rồi!”

Không chỉ là Tiếu di nương Liễu di nương, cũng có Chương Vân, chỉ sợ không có một người bớt lo.

Thư Tuyết Ngọc không nghĩ tới, đời này kiếp này, bà còn có thể nghe được lời như vậy, trong lòng nổi lên hàng trăm vị, ánh mắt đau xót, không nhịn được rơi nước mắt xuống. Lập tức quay mặt qua chỗ khác, liền sau một hồi không tiếng động, bà mới nghẹn ngào mở miệng: “Kỳ thật, ta cũng có chỗ sai, giống như lời của Tiếu di nương, ta không tin ngươi, cho nên các nàng châm ngòi thêm chút, ta sẽ mắc mưu gây chuyện. Lần này cần là ta có thể bình tĩnh, có thể không cần đi tin Liễu di nương, không để ý tới nàng ta, cũng sẽ không có chuyện sau đó. Hơn nữa, nếu không phải trước kia ta làm việc lơ đễnh, đưa lưỡi cho người nắm thóp, ngươi cũng sẽ không. . . .”

Quen tính cách của Thư Tuyết Ngọc bám chặt không rời, Bùi Chư Thành vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe bà nói như vậy, trái lại ngẩn ra, ngược lại cảm thấy có chút không quen, cười nhẹ, nói: “Cũng tại ta, khi đó biết ngươi hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích. Lại nói tiếp, cũng là ngươi bị oan ức.”

“Không phải, là ta —— “

“Quên đi, coi như chúng ta đều có sai, về sau nhớ lần dạy dỗ này!” Chuyện lần này, thật sự làm cho Bùi Chư Thành chấn động thật sâu, không nghĩ tới Tiếu di nương thoạt nhìn văn tĩnh mềm mại dịu dàng, lại có thể xuống tay ác độc như vậy, trong lúc này trong lòng có chút phát lạnh. Lại nghĩ đến những năm gần đây, đám di nương thường có mờ ám, càng cảm thấy buồn bực, không biết là chỗ ông đã thấy người có vấn đề, hay là trên đời này thϊếp thất đều là như thế?

Loại chuyện bẩn thỉu này, thật sự làm cho người ta phiền lòng!

Hơn nữa nghĩ đến Ca Nhi đã đính hôn, tuy rằng nói hiện tại Phó Quân Thịnh thoạt nhìn tốt lắm, nhưng đàn ông nạp thϊếp là đạo lý hiển nhiên, ngay cả bản thân Thọ Xương Bá cũng có năm sáu phòng thϊếp thất, hiện tại phu nhân Thọ Xương Bá lại là thϊếp thất phù chính (nâng lên làm chính), ai biết tương lai Phó Quân Thịnh có thể cũng như vậy hay không? Tuy rằng nói Ca Nhi thông minh, chưa chắc sẽ bị đám thϊếp thất này áp chế, nhưng những thứ chuyện lộn xộn này, đã đủ làm cho bản thân người ta phiền rồi.

Nhưng mặc dù Bùi Chư Thành có đau Bùi Nguyên Ca nữa, cũng biết, loại chuyện này, chỉ cần Phó Quân Thịnh không quá giới hạn, người làm nhạc phụ như ông cũng không thể can thiệp áp đặt, dù sao con gái là phải gả đến nhà người khác. Bùi Chư Thành cau mày, cuối cùng cũng chỉ có thể hy vọng, Phó Quân Thịnh có thể đừng mơ hồ giống ông trước đây vậy, có thể thấy Ca Nhi tốt, đối xử tử tế với Ca Nhi.

Ai, có con gái, chính là không bớt lo!

※※※

Chân tướng cái chết của Liễu di nương rõ ràng; phụ thân và mẫu thân trải qua chuyện này, dường như để lộ một chút khúc mắc; bức tranh thêu của Ngụy sư Phó xong đúng hạn, thật sảng khoái dựa theo Bùi Nguyên Ca dặn dò, cũng không có cho mọi người thấy bức tranh thêu, mà là trực tiếp giao vào trong tay Ngô đại nhân, cũng tuyên dương bốn phía là vì diệu thủ (bàn tay kỳ diệu) của Giản Ninh trai, chính hắn cũng vào Hoa Tú trai làm sư phó nghệ nhân; bóng ma Giản Ninh trai xuất hiện sợi tơ giả trở thành chuyện không đâu, ngược lại nhân họa đắc phúc (trong hoạ có phúc), đã làm cho rất nhiều người tràn ngập lòng hiếu kỳ, đi vào xem này nọ, dòng người gia tăng,theo đó người mua này nọ cũng đã nhiều hơn...

Liên tiếp vài chuyện tốt, làm cho trên mặt Bùi Nguyên Ca cũng thêm vài phần ý cười.

Đêm nay, sau khi Bùi Nguyên Ca tắm rửa, thay đổi đồ ngủ, đang sắp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên phát hiện cửa sổ chưa đóng. Khi nàng ngủ không thích có người ở bên cạnh lắm, bởi vậy Thanh Đại trực đêm ngủ ở bên ngoài. Bùi Nguyên Ca cũng không kêu nàng ta đi vào nữa, tự mình đứng dậy xuống giường, đang muốn đưa tay đóng cửa sổ, đột nhiên trước mắt chợt lóe, một cái bóng đen từ giữa cửa sổ nhảy vào, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, *d&d#TruyenHD^d theo bản năng muốn gọi người, cùng lúc rút ngọc trâm trên đầu ra, lập tức thấy rõ người tới, có chút nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cửu điện hạ, sao ngài lại ở trong này?”

Lời còn chưa dứt, đã thấy một bóng mờ bao trùm xuống phía mình, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Vũ Hoằng Mặc trực tiếp áp đảo, trong hỗn loạn, chỉ cảm thấy dường như môi chạm vào một mảng da thịt lạnh như băng mà mềm mại, bản năng cảm thấy không ổn, bình tĩnh đưa mắt nhìn lại, trong đầu lập tức “Ầm” một tiếng, trở thành trống rỗng.

Đó... Lại là môi của Vũ Hoằng Mặc.