Chương 78: Vì kiếm bạc làm mất Nam Châu
Ngay lúc Trương Chính Thư vì hàn thực tán muốn chết muốn sống, Vu Hằng tuấn tú phú thương kia lại xuyên một thân xiêm y của gia đinh phổ thông vào thư phòng phủ đại học sĩ.
"Tiểu thư, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã làm theo phân phó của tiểu thư."
Hạ Liên Phòng đang ngồi trước bàn đọc sách thản nhiên liếc nhìn sổ sách nghe vậy, mỉm cười, cầm bút đỏ chỉ ra chỗ sai trên sổ sách rồi khen: "Ngươi làm rất tốt."
Diêu Quang cùng Thiên Tuyền đứng ở bên cạnh Hạ Liên Phòng đều nhìn Vu Hằng, trên mặt ẩn ẩn có vẻ kiêu ngạo.
Ngươi nói Vu Hằng này là ai?
Vu Hằng, tên thực là Ngọc Hành, hắn chính là người dưới trướng Thanh vương, sau này đổi tên là Ngọc Hành đứng thứ năm trong Bắc Đẩu ám vệ. Thanh vương mặc dù rời kinh nhưng hắn lại không chỉ đem Thiên Tuyền Diêu Quang hai người lưu lại, lệnh bài chữ Thanh có thể điều động ám vệ trong tay Hạ Liên Phòng, người chưởng quản chính là Ngọc Hành. Trước ngày Thanh vương rời kinh Ngọc Hành đã lặng lẽ thông qua Thiên Tuyền Diêu Quang để gặp Hạ Liên Phòng, vốn chuyện của Trương Chính Thư căn bản chưa cần tới hắn xuất mã, hắn lại kháng nghị không có chuyện gì làm, cứng rắn đòi đi. Ngọc Hành người này ăn nói khéo léo như rót mật, có thể đem cái chết nói thành sống, lại giỏi ngụy trang, cho nên mới có thể dùng thời gian ngắn vậy liền đem Trương Chính Thư lừa xoay quanh.
Hắn tuy không biết tiểu thư vì sao muốn đối phó một kẻ thư sinh nghèo kiết hủ lậu, nhưng lệnh bài của vương gia ở trong tay tiểu thư cho thấy vương gia rất tín nhiệm tiểu thư. Hắn thân là ám vệ, tất nhiên sẽ cùng chủ tử một lòng. "Tiểu thư, thuộc hạ nói với Trương Chính Thư là về quê lấy ngân phiếu, mấy ngày nữa sẽ quay về, ngài xem... Thuộc hạ còn cần trơr lại không?"
Hạ Liên Phòng cười liếc nhìn hắn: "Không phải ngươi muốn trở về sao?"
Ngọc Hành vốn còn muốn sĩ diện nhất thời nụ cười trên mặt cứng lại rồi, không sai, hắn là muốn trở về, bởi vì thân là ám vệ, hắn gần như rất ít khi được hoạt động quang minh chính đại, nay được tiểu thư mệnh lệnh, hắn còn chưa chơi đủ đâu! Hơn nữa Trương Chính Thư kia cũng thật sự là thú vị, lòng tràn đầy tham lam viết hết ở trên mặt, vừa muốn chiếm tiện nghi của "Vu Hằng", rồi lại vừa chướng mắt "Vu Hằng", người như vậy, hắn thật sự rất muốn lại tiếp tục quan sát. "Thuộc hạ đích thật là muốn trở về..."
Diêu Quang xì một tiếng cười ra, ngay cả hỉ nộ không hiện ra mặt như Thiên Tuyền mà đáy mắt cũng có một chút ý cười. Thời gian Ngọc Hành cùng tiểu thư tiếp xúc không dài, không thể hiểu rõ tiểu thư hơn hai người bọn họ, tiểu thư am hiểu nhất là nhìn thấu lòng người, mặc dù Ngọc Hành là kẻ lừa đảo rất xuất sắc, nhưng ở trước mặt tiểu thư, sợ là còn chưa đủ xem.
Trong lòng nhị tỳ đối với Hạ Liên Phòng là vừa kính vừa sợ, cũng không thiếu nghi vấn "Tiểu thư thiên kim khuê các như vậy tại sao lại ổn trọng sắc bén như thế", chỉ là Hạ Liên Phòng không nói, các nàng liền không hỏi, đem Hạ Liên Phòng trở thành chủ tử để đối đãi. Nên biết Ngọc Hành lưỡi xán hoa sen, là người nga cả hoàng đế cũng từng dám lừa dối, nhưng đến trước mặt Hạ Liên Phòng, mặc kệ nói dối gì đều bị liếc mắt nhìn thấu. Ngay cả bản thân Ngọc Hành cũng có chút sợ hãi cảm thán, hóa ra trên đời trừ bỏ vương gia còn có người có thể nhìn thấu mánh khoé bịp người của hắn! Cũng là hắn ngốc, không biết đã bị tiểu thư chọc thủng qua bao nhiêu lần mà vẫn chết tâm không thay đổi muốn lừa một lần thử xem.
May mà Hạ Liên Phòng đối nhân xử thế khoan hậu, bằng không nếu là Thanh vương, Ngọc Hành đâu dám nói dối hắn? Cũng chính là nhìn Hạ Liên Phòng dễ nói chuyện, nguyện ý bồi hắn chơi mới đánh bạo nói mấy lời ba phải cái nào cũng được điên đảo trắng đen để dò xét, nhìn lại mình tới cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, vì sao vương gia cùng tiểu thư đều có thể dễ dàng nhìn thấu như thế. Chẳng lẽ... Đây chính là nguyên nhân vương gia sở dĩ coi trọng tiểu thư như thế?
Sao Ngọc Hành có thể biết, thiếu nữ thần sắc trầm tĩnh mắt phượng uy nghi ngồi trước mặt hắn kỳ thật là một lệ quỷ chứ? Nàng đã thấy được rất nhiều dối trá, lừa gạt, phản bội, gϊếŧ chóc, cho nên phá lệ mẫn cảm với lòng người. Nếu không phải phát hiện Ngọc Hành người này chỉ là có ý chơi đùa thì Hạ Liên Phòng sẽ không tùy ý kêu gọi ám vệ tiến đến.
Chỉ là trước mắt xem ra, Ngọc Hành vẫn cảm thấy chơi chưa đủ.
"Ngươi muốn trở về liền trở về, chỉ là lần này trở về cũng không thể lại là phú thương Vu Hằng." Hạ Liên Phòng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Ngọc Hành là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu ý của Hạ Liên Phòng, hắn lộ ra nụ cười hưng phấn, hành lễ với Hạ Liên Phòng xong rồi lại như lúc đến lặng lẽ rời đi. Mà từ đầu đến cuối, không ai phát hiện tên gia đinh này không phải người phủ đại học sĩ.
Rời khỏi phủ đại học sĩ, Ngọc Hành lau ngụy trang trên mặt đi, rồi lại cầm son phấn ra vẽ loạn xạ, nháy mắt gã sai vặt trong gương đồng liền biến thành phú thương Vu Hằng —— chẳng qua là Vu Hằng có chút lôi thôi chật vật không chịu nổi. Hắn lại tìm đến một bộ trường bào màu đỏ đã bị giặt đến phai màu, búi tóc hơi loạn, đôi hài trên chân còn bị rách một lỗ, toàn thân trên cơ bản có thể dùng một từ để hình dung ... nghèo túng.
Hắn lại đến Thiên Nhiên cư, tiểu nhị nhận thức hắn, vẫn ân cần tựa như lúc trước đem hắn nghênh lên nhã gian lầu hai, chân chó nói cho hắn biết dạo này Trương thiếu gia thường xuyên tới tìm hắn, mỗi lần tìm không thấy liền sẽ trở nên thực thất vọng. Nhưng mấy ngày gần đây Trương thiếu gia đến ít đi, hơn nữa mỗi lần tới đều là nét mặt toả sáng, cũng chỉ là thuận miệng hỏi hắn có ở hay không, nếu không ở liền đứng dậy hồi phủ.
Vu Hằng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó coi như không thấy tiểu nhị đứng bên ngóng trông chờ được thưởng ngân lượng. Tiểu nhị vốn còn tưởng rằng có thể vớt được ít bạc, chung quy vị Vu công tử này là nổi danh khẳng khái, tiểu nhị trng Thiên Nhiên cư đều muốn đến tiếp đón hắn, hắn đúng là chen phá đầu mới thắng được cơ hội hôm nay!
Chờ trái chờ phải không đợi được phần thưởng, lại sợ chưởng quỹ trách cứ, tiểu nhị chạy bàn liền lắc lắc khăn lông trên vai đi xuống lầu, vừa đi còn vừa nói thầm: "Hôm nay Vu thiếu gia này là bị sao thế không biết, tại sao đợi nửa ngày mà ngay cả mấy đồng cũng không cho?! Người ấy mà, quả nhiên là càng có tiền lại càng ki bo..." Một đường hùng hùng hổ hổ.
Vu Hằng ở trong nhã gian tất nhiên là nghe được, hắn làm ám vệ, võ nghệ vốn siêu quần, thính lực tất nhiên cũng là nhất đẳng, mấy câu nói của tiểu nhị đó sao có thể thoát khỏi lỗ tai hắn? Chắc không cần đợi lâu, toàn bộ Thiên Nhiên cư đều sẽ biết Vu đại thiếu gia hắn thành quỷ nghèo túng, ngay cả tiền thưởng cũng không cho nổi. Ngày xưa những "Hồ bằng cẩu hữu" kia vì che dấu tai mắt người khác mới kết giao nên tất nhiên cũng không cần hắn nhiều lời liền sẽ chủ động tránh xa hắn.
May mắn Trương Chính Thư không khiến hắn phải đợi bao lâu. Vu Hằng chỉ ở nhã gian ngồi có nửa canh giờ liền từ cửa sổ nhìn thấy Trương Chính vội vàng chạy tới bên này. Hắn thu hồi nụ cười trên mặt, trong nháy mắt khi Trương Chính Thư đẩy cửa ra, thành công biểu hiện giống kẻ nghèo kiết hủ lậu gia đạo sa sút, trên người không có đồng nào, trong một đêm gặp biến đổi lớn.
Trương Chính Thư cũng không vội mà là trước tiên quan sát Vu Hằng một phen từ trên xuống dưới, chắc cũng là vì ở dưới lầu đã nghe được đồn đãi "Vu công tử" không có tiền. Hắn cứ tưởng rằng Vu Hằng lần này trở về sẽ mang theo một đống tiền lớn, nhưng hiện tại xem ra, chẳng những không có, ngược lại còn nghèo hơn trước khi rời kinh ấy chứ! "Vu thiếu gia, ngươi đây là..."
Hắn ngay cả "Vu huynh" cũng không gọi, trực tiếp gọi một cách xa lạ nhất là "Vu thiếu gia".
Nghe được thanh âm của Trương Chính Thư, Vu Hằng vội cầm lấy tay hắn, bi thiết nói: "Hiền đệ! Trong nhà vi huynh xảy ra chuyện, cho nên dạo trước lúc ở Yến Lương mới không đổi được ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân, hiền đệ, vi huynh biết lúc ngươi ở Trừ Châu cũng là nhà phú quý, sản nghiệp Vu gia ta rách nát đã là sự thật, nay vi huynh chỉ muốn bảo vệ căn nhà mà tổ tiên để lại, nhưng tìm người quen không ai có ý muốn giúp đỡ, vi huynh nghĩ mãi cũng chỉ có hiền đệ ngươi có thể giúp vi huynh lần này!"
Trương Chính Thư vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn không rời được hàn thực tán, cố tình Vu Hằng lại không ở trong kinh, hắn đành lén vào phòng Đại Từ thị, trộm đi nhân phiếu Đại Từ thị đặt dưới đầu giường gạch. Đại Từ thị không biết, còn tưởng rằng người cháu này đột nhiên trở nên đặc biệt hiếu kính bản thân, lớn lên nên hiểu chuyện, gặp người liền khen, còn thường xuyên lấy Trương Chính Thư ra làm ví dụ giáo dục thanh danh đã hư hỏng Trương Linh Chi cùng chưa xuất giá Trương Tử Tô. "Chuyện này... Vu thiếu gia, ngươi không phải không biết, lúc trước ta đã nói với ngươi, nhà ta nhìn thì phong quang, kỳ thật lại không có nhiều gia tài, đu ta muốn giúp ngươi thì cũng là có tâm vô lực a!" Nói xong, làm ra một bộ hổ thẹn lại bất an, bởi vì hắn biết rõ, Vu Hằng làm người mềm lòng khẳng khái, bản thân nói như vậy, đối phương nhất định sẽ không lại dây dưa.
Quả nhiên, Vu Hằng nghe vậy cũng chỉ là thở dài, nói: "Cũng là vận mệnh đã như vậy, chỉ là đống bảo bối trong từ đường nhà ta còn chưa kịp cầm ra, tòa nhà liền bị lấy mất, ta vốn nghĩ mượn bạc mua lại tòa nhà, nay chỉ sợ cũng... Ai! Ta thấy thẹn với gia liệt tổ liệt tông a!"
Trương Chính Thư không nghe thấy Vu Hằng nói những lời khác, nhưng câu "đống bảo bối trong từ đường nhà ta còn chưa kịp cầm ra" kia thì hắn lại nghe được rất rõ. Hắn nổi lòng tham, nhưng lại sợ Vu Hằng cảm thấy bản thân tham tài, liền làm ra vẻ khó xử nhưng vì bằng hữu lại không tiếc cả mạng: "Vu huynh, ngươi sao có thể tự coi thường bản thân như thế? Tổ trạch sao có thể nói bán liền bán chứ?"
"Haiz, cũng không phải vi huynh muốn bán, chỉ là trong nhà mắc nợ quá nhiều, quan phủ đến tịch thu tòa nhà đấy chứ!" Vu Hằng mặt lộ vẻ bi thương, "Nếu có thể, ai nguyện ý bán đi tổ trạch nhà mình chứ? Vi huynh nhiều năm qua vẫn ra ngoài buôn bán, ai ngờ trong một đêm liền bị hủy hoại! Năm nay tơ tằm thiếu thốn, ta liền dốc hết gia sản thu mua, ai biết một vụ cháy lớn, tất cả đều bị đốt sạch! Gia tài bạc triệu nháy mắt hóa thành số lẻ!"
"Vu huynh, nếu ngươi không ghét bỏ, tại hạ nguyện ý góp một tay hỗ trợ, chỉ là... Không biết toà nhà cũ đó cần bao nhiêu ngân lượng?"
Vu Hằng suy nghĩ một chút, phun ra một con số: "Mười vạn lượng."
Mười vạn lượng? !
Trương Chính Thư trợn tròn mắt, nhiều bạc như vậy, hắn lấy đâu ra?
"Hiền đệ, không gạt gì ngươi, Vu gia chúng ta coi như là kinh thương thế gia, tất cả vàng bạc châu báu đâu chỉ mấy con số này! Chỉ là nhà cũ bị tịch thu, gia nhân của ta chưa kịp đào bảo bối trong từ đường ra, bằng không ta đâu thèm để ý chút tiền bạc này?" Vu Hằng không cầm được than thở, sắc mặt cũng tiều tụy rất nhiều, Trương Chính Thư thấy thế mới cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn có vẻ tiều tụy, so với khi mới quen ý khí phong phát quả thực tưởng như hai người, có thể thấy được chuyện gàn đây đả kích hắn rất lớn.
Nhưng Trương Chính Thư lại cảm thấy, cơ hội Vu Hằng xoay người đặc biệt lớn. Quen biết Vu Hằng một thời gian, tuy rằng người này coi tiền như rác, nhưng tài ăn nói lại đều là nhất lưu, Trương Chính Thư cảm thấy, chỉ cần cho Vu Hằng cơ hội khẳng định hắn có thể Đông Sơn tái khởi. Đến lúc đó, thân là ân nhân của hắn chẳng lẽ lại không lấy được chỗ tốt càng nhiều hơn bây giờ sao? Nếu trở mặt với Vu Hằng, sau này vạn nhất Vu Hằng lần nữa đắc thế thì bản thân chẳng phải là uổng làm tiểu nhân rồi? Tục ngữ nói rất hay, phú quý hiểm trung cầu, chi bằng đánh cược một phen.
Nghĩ như vậy, Trương Chính Thư liền cắn răng nói: "Vu huynh! Mười vạn cũng không phải số lượng nhỏ, có thể cho ta thời gian mấy ngày để chuẩn bị hay không?"
Vu Hằng nghe vậy, tất nhiên là đại hỉ: "Vậy đa tạ Trương huynh! Nếu Vu mỗ ta có thể thu hồi gia nghiệp phát dương quang đại, Trương huynh ngươi nhất định sẽ là ân nhân lớn của ta!"
Vu Hằng người này vô cùng coi trọng đạo đức nghĩa khí, là người một lời nói đáng giá ngàn vàng. Trương Chính Thư rất tin tưởng hắn, nay được hắn hứa hẹn, tất nhiên liền sẽ chân tâm thành ý vì hắn làm việc.
Kỳ thật Trương Chính Thư cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn làm người đa nghi lại cẩn thận, có thể dễ dàng thủ tín với hắn như thế cũng đủ để thấy bản lãnh của cái miệng kia của Vu Hằng.
Sau khi hai người cáo từ Trương Chính Thư liền về nhà nghĩ biện pháp. Mười vạn lượng, nếu thời kỳ Trương gia bọn họ cường thịnh thì không tính là cái gì, nhưng hiện tại Trương gia xuống dốc, tất cả ngân lượng trong nhà đều ở trong tay Đại Từ thị, tuy rằng bị hắn trộm đi mua hàn thực tán, nhưng cũng xa xa không đến mười vạn lượng. Ở trong lòng Trương Chính Thư, hắn là nam đinh duy nhất của Trương gia, tài sản của Trương gia đều thuộc về hắn, cho nên Đại Từ thị giấu nhưng thứ đó, từ trên căn bản mà nói cũng là của hắn. Nếu là vật của hắn, vậy sử dụng như thế nào thì không phải là quyền lợi của hắn sao?
Bởi vậy, đừng nói là cảm giác áy náy vì đem tất cả ngân phiếu trong nhà lấy đi hết, Trương Chính Thư căn bản là cảm thấy số bạc đó còn xa xa không đủ! Hắn thậm chí còn có oán khí với Đại Từ thị, cảm thấy nếu không phải Đại Từ thị quá mức cường hãn, tổ phụ sẽ không bị tức chết, bây giờ Trương gia khả năng vẫn là thủ phủ Trừ Châu, bản thân sao sẽ bởi vì mười vạn lượng lượng bạc này sứt đầu mẻ trán chứ?
Nhưng mà... ngân phiếu đào lên từ dưới đầu giường gạch của Đại Từ thị, hắn còn muốn lưu trữ mua hàn thực tán để dùng, hơn nữa, dù tính lấy hết ra sợ là cũng không thể dủ mười vạn lượng a...
Đột nhiên, Trương Chính Thư linh quang chợt lóe, mắt sáng lên, hình như là nhớ ra cái gì đó.
Hắn nhớ ra rồi, trong tay Đại Từ thị có một viên Nam Châu vô giá. Nam Châu kia nghe nói là từ nước mắt giao nhân Nam Hải biến thành, đông ấm hè mát, ban đêm còn có thể phát sáng, nhan sắc ôn nhuận, thật sự là bảo vật vô giá khó gặp. Nếu viên Nam Châu này bán đi chắc là có thể chuộc về nhà cũ Vu gia? Chỉ là, viên Nam Châu này không biết bị Đại Từ thị giấu ở đâu rồi, ngay cả Trương Chính Thư độc đinh của Trương gia cũng chỉ may mắn nhìn thấy qua một lần lúc bé. Nghe nói viên Nam Châu này chỉ có một viên duy nhất trên đời, là năm đó lúc Đại Từ thị chưa gả tình cờ lấy được.
Mà sự tồn tại của viên Nam Châu này, Hạ Liên Phòng cũng biết. Kiếp trước sở dĩ Trương Chính Thư có thể cưới được Hạ Mạt Hồi, một là bởi vì có Hạ Hồng Trang ở phía sau lửa cháy thêm dầu, về phương diện khác, cũng là bởi vì Đại Từ thị dâng viên Nam Châu này cho tân đế, đổi được địa vị quyền quý của Trương Chính Thư, tân đế đại hỉ mới thuận miệng dưới sự xúi bẩy của Hạ Hồng Trang ban hôn cho Trương Chính Thư cùng Hạ Mạt Hồi.
Viên Nam Châu này, bọn họ đều nói là vật hiếm có, Hạ Liên Phòng lại khinh thường nhất cố. Thứ này có giá trị thế nào, ở trong mắt nàng cũng chỉ là cái vật chết sinh không mang đến chết không thể mang theo.
Chẳng qua, nàng cũng không nghĩ tới Trương Chính Thư thế nhưng thật sự có bản lĩnh lấy trộm viên Nam Châu từ trong tay Đại Từ thị trọng, đưa đến hiệu cầm đồ —— lại là cửa hàng trên danh nghĩa của tam ca Lam Tịch.
Thu được lời nhắn của Lam Tịch mời nàng đến cửa tiệm gặp, Hạ Liên Phòng liền thu thập đi ra cửa, khi nhìn thấy viên Nam Châu kia thì nháy mắt liền nhớ tới kiếp trước.
Trương Chính Thư si mê dung mạo của Hạ Mạt Hồi, trăm loại tính kế rốt cuộc khiến tân đế nhả ra đem nàng cưới về nhà, kết quả lại cùng Hạ Lục Ý châu thai ám kết, thậm chí vì Hạ Lục Ý mê hoặc lại siết cổ gϊếŧ chết Hạ Mạt Hồi cùng hài nhi chưa xuất thế trong bụng nàng. Từ một khắc khi đầu thai làm người Hạ Liên Phòng liền một giây cũng không có lơi lỏng! Nàng biết hai tỷ muội kia rắp tâm hại người như thế nào, biết người Trương gia này là lang tâm cẩu phế cỡ nào, giống như đám người Kỳ Vấn Sơn cùng hại chết đệ muội cùng các biểu ca của nàng!
Lam Tịch cẩn thận quan sát thần sắc muội muội, một lát sau nói: "Ta thấy Trương Chính Thư cần bạc liền đổi cho hắn ngân phiếu, chỉ là đem giá cả áp xuống tám vạn hai. Hắn chắc chắn là thật sự rất cần tiền gấp, ta đem giá tiền áp đến thấp như vậy mà hắn cũng chỉ là khẽ cắn môi rồi đồng ý. Chỉ là hắn nói rõ, ba tháng sau sẽ đến chuộc đi, cho nên chỉ có thể là cầm cố, không chịu bãn hẳn."
Hạ Liên Phòng cười: "Hắn là rất gấp." Sau này đợi cho Vu Hằng phát đạt, Trương Chính Thư chính là ân nhân lớn nhất, đến lúc đó hắn muốn cái gì mà không được?
Tính toán ngược lại là đánh vang dội, nhưng không biết hắn có biết hay không cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
"Tịch ca, huynh cứ cất viên Nam Châu này đi."
Lam Tịch nhíu mi lại, hỏi: "Liên nhi, có phải là muội có chuyện gì gạt ta hay không?"
Vị tam biểu ca này, mặc dù là vị biểu ca có thành tựu thấp nhất Phủ Tĩnh quốc công, thoạt nhìn vô dụng nhất, người tự hạ thân phận làm buôn bán, nhưng Hạ Liên Phòng biết, nếu nói trong bốn vị biểu ca ai khó chơi nhất, vậy thì không ai ngoài Lam Tịch. Từ lúc người Trương gia vừa đến Yến Lương, sau khi tỷ đệ ba người bọn họ phải gọi Trương Chính Thư kia là biểu ca, liền đều sửa lại xưng hô với bốn vị ca ca Phủ Tĩnh quốc công, lấy một chữ độc nhất trong tên bọn họ, giảm đi chữ "Biểu" ."Tịch ca, muội có thể có chuyện gì gạt huynh nha? Muội cả ngày ở trong phủ, ra cửa còn khó, làm sao có thể có việc gạt huynh chứ?"
Lam Tịch nghe xong, cảm thấy cũng đúng liền gật gật đầu, dặn dò nói: "Nếu có chuyện gì chớ nên tự mình gánh vác, thương lượng với ta còn có đại ca nhị ca, nhớ hay chưa?" Mặc kệ Hạ Liên Phòng biểu hiện thành thục cỡ nào thông minh cỡ nào, ở trong mắt Lam Tịch, nàng vĩnh viễn đều là tiểu muội muội ngồi ở trên đầu gối cô cô cười vui, kéo góc áo hắn đi theo hắn chạy khắp nơi, hắn đến tuổi tác đi học vỡ lòng lại ôm lấy hắn khóc lớn nháo không cho hắn đi. Tổ phụ phụ thân cùng với tứ đệ không ở trong kinh, bảo hộ thân nhân Phủ Tĩnh quốc công cùng với phủ đại học sĩ chính là trách nhiệm của hắn cùng hai vị huynh trưởng. Lúc trước người Trương gia nhập kinh hắn liền biết được, chỉ là Hạ Liên Phòng sai người truyền tin tới kêu hắn chớ vọng động, bằng không Lam Tịch đâu có thể khoan dung để Trương gia đám con kiến này đem nước bẩn hắt lên trên người Hạ Liên Phòng?
Đối với chuyện lần Hạ Liên Phòng đến Phủ Tĩnh quốc công lại ở trên đường cái bị ngăn lại Lam Tịch cũng có nghe thấy. Hắn càng nhíu mày hơn: "Trương Chính Thư kia, ta thấy ánh mắt hắn gian xảo, tâm thuật bất chính, lường trước không phải người tốt, về sau nếu hắn còn dám dây dưa với muội, muôi có ngăn cản như thế nào ta cũng sẽ đi đánh hắn !"
Hạ Liên Phòng cười khẽ: "Sẽ không , Tịch ca. Muội cam đoan, về sau lại thấy người như vậy quyết không nương tay, sẽ làm cho hạ nhân đem hắn đuổi đi ra ngoài."
Trương Chính Thư đã tự tìm đường chết, nàng cần gì tự làm bẩn tay mình? Cũng không biết hắn còn có thể sống qua mùa đông này hay không, nhưng trước đó cũng phải khiến hắn nếm thử cái gì gọi là đau thấu tâm can, Hạ Liên Phòng đã có chút không thể chờ đợi, nàng đợi không kịp muốn nhìn cảnh Trương Chính Thư thống khổ, táng gia bại sản, hai bàn tay trắng.
Mia: Mấy hôm nay bận quá, có ai nhớ ta hông???