Chương 43: Đại điện cứu hỏa, mọi người đều thất kinh
Chỉ chốc lát sau, Lục nương liền trở lại. Trên mặt bà mang theo cười: "Tiểu thư, lão nô vâng theo ý ngài đưa bát súp qua cho nhị di nương, nàng uống ngay trước mặt ta."
Hạ Liên Phòng ân một tiếng, che miệng ngáp khẽ, xem bộ dáng là đã mệt mỏi. Hạ Mạt Hồi nhìn thấy vội vàng đứng dậy, không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Tỷ muội hai người cáo biệt xong Hạ Liên Phòng mới xoa xoa huyệt Thái Dương, Cầm Thi thấy thế vội đi trải giường chiếu cho nàng.
Gật gật đầu: "Đông Hương xử trí xong chưa?"
"Hồi bẩm tiểu thư, đã gọi người môi giới mang đi." Sắt Từ cung kính trả lời, "Nhưng... Đức tử nên xử trí như thế nào? Vẫn cứ nhốt ở sài phòng sao ạ?"
"Ân... Trước hết để cho hắn ở trong phủ làm chút việc nặng đi, chuyện khác sau này hãy nói." Hạ Liên Phòng có chút uể oải, vẻ mặt cũng bất mãn, Cầm Thi vừa hầu hạ giúp nàng chải tóc, vừa nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lưu lại Đức tử ở trong phủ có ổn không ạ? Hắn dám ra tay với đại thiếu gia lần thứ nhất, chẳng lẽ lại không có lần thứ hai?"
"Vốn muốn đem cả Đông Hương lưu tại trong ph , chung quy không cho nhị phu nhân một cái cơ hội cài người nằm vùng cũng không tốt, thay vì cho bà ta sau này nghĩ đủ mọi cách nhét người vào chỗ ta, chi bằng ta đem Đông Hương lưu lại. Chỉ tiếc nha đầu kia là kẻ ngu xuẩn, không thể lưu nàng ở trong sân cũng đành phải lưu lại Đức tử." Có chỗ dùng hay không không biết, nhưng chỉ bằng Đức tử từng hạ độc Tiềm Nhi, Thượng Quan thị thấy bọn họ không thể tìm được chứng cớ, nhất định sẽ lại tiếp xúc với Đức tử. Đến thời cơ nếu phái Đức tử làm việc tất nhiên là tốt, nếu muốn diệt khẩu... Vô luận thế nào, có thể bắt được cái chuôi là được.
"Được rồi Cầm Thi, để tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, chớ lại quấy nhiễu nàng." Lục nương thấp giọng nói.
Cầm Thi vội vàng giúp Hạ Liên Phòng đắp chăn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, đi lại cố ý bước nhẹ, không dám quấy nhiễu Hạ Liên Phòng.
Ngày hôm sau, vì cần tham gia Hội hoa xuân Nguyên Tiêu, Hạ Liên Phòng sớm đã thức dậy trang điểm. Bởi vì nàng chưa cập kê cho nên cũng không dùng trang phục lộng lẫy tham dự, chỉ cần mặc hơi long trọng hơn ngày thường một chút là được. Nàng từ trước đến giờ yêu thích màu sắc mộc mạc, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ một bộ áo cánh vàng nhạt đơn giản, khoác áo choàng da lông chức cẩm, mũ trùm to che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, ôm một cái lò sưởi tay nhỏ. Trang sức trên đầu cũng không nhiều, chải kiểu đạo mã kế
(kiểu ngã ngựa), chugắn vài viên trân châu Lưu Tô, cắm hờ vài cây trâm cài, có vẻ phá lệ thanh nhã đoan trang.
Hôm nay phải tiến cung cho nên không thích hợp mang quá nhiều hạ nhân, Hạ Liên Phòng chỉ dẫn theo Cầm Thi tâm tư lung linh nhạy bén, Hạ phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa, Hạ Lan Tiềm đã đứng chờ, Hạ Mạt Hồi thì còn chưa đi ra.
Hội hoa xuân Nguyên Tiêu này, khuê tú các gia tộc tranh nhau khoe sắc, dù là công tử ca nhi cũng chú trọng bề ngoài hơn so với ngày thường. Hạ Lan Tiềm vốn đã sinh được phấn điêu ngọc trác, cậu còn nhỏ tuổi, cộng thêm gần đây tập võ, dưới sự hun đúc của các vị nam tử hán biểu ca ở Phủ Tĩnh quốc công càng cảm thấy nam nhi không nên câu nệ tiểu tiết, cho nên không mấy khác biệt ngày thường. Lúc thấy Hạ Liên Phòng xuất hiện vội vàng nghênh đón: "Đại tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp."
"Đệ ngược lại là có thể nói chuyện, miệng lau mật hay sao?" Hạ Liên Phòng cười vặn vặn chóp mũi đệ đệ, sau đó nắm lấy tay cậu, quả nhiên rất lạnh. Lập tức chau mày: "Tại sao không mang lò sưởi tay?" Mắt phượng thoáng nhướn lên, nhìn về phía gia đinh đứng bên cạnh cậu.
Gã sai vặt này là mới nhập phủ không bao lâu, thấy đại tiểu thư lấy ánh mắt hỏi, vội vàng quỳ xuống: "Hồi bẩm đại tiểu thư, tiểu nhân khuyên cọ rách khóe miệng đại thiếu gia cũng không chịu mang lò sưởi tay." Trong lòng thấp thỏm, không biết bản thân có bị phạt hay không.
Hạ Lan Tiềm vội nói: "Đại tỷ, đệ là nam nhân, nào có nam nhân mang lò sưởi tay chứ? Ngày ấy phụ thân tổ chức yến hội, Thanh vương gia đến quý chúng phủ cuối cùng, chỉ mặc mỗi áo choàng đấy!"
"... Đệ có thể so sánh với người ta sao?" Hạ Liên Phòng không biết nên khóc hay cười. "Thanh vương gia nay đều đã hai mươi sáu, đệ mới bao lớn, người ta tập võ nhiều năm, hàng năm đóng quân biên cương, tất nhiên không sợ lạnh. Đệ từ nhỏ ăn sung mặc sướиɠ, chẳng lẽ có thể sao với người ta sao?" Còn nhỏ tuổi, ý nghĩ kỳ lạ lại nhiều.
Hạ Lan Tiềm hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, rõ ràng khuôn mặt đã lạnh cóng đến đỏ bừng nhưng vẫn không chịu đi lấy lò sưởi tay.
Đang khi nói chuyện, Hạ Mạt Hồi cũng tới rồi, hôm nay nàng ăn mặc rất tiên diễm, một thân hồng đào rất phù hợp với tuổi tác của nàng, tuy minh diễm động lòng người nhưng lại không đến mức có vẻ quá diễm lệ mà là vừa đủ, thêm một phần hay bớt một phần cũng không được.
Dung mạo người của Hạ gia tất nhiên không cần nói nhiều, nếu trang điểm quá nổi bật, sợ là sẽ khiến quý nhân không vui.
Tỷ đệ ba người lên xe ngựa, chiếc xe ngựa này của Hạ phủ rất lớn, ước chừng có thể chứa mười người. Trong xe ngựa điểm tâm nước trà đầy đủ mọi thứ, còn có bàn cờ để tiểu thư thiếu gia gϊếŧ thời gian.
Đoạn đường từ Hạ phủ đến hoàng cung không ngắn, trên đường vừa lúc tìm chút việc để là, cũng đỡ nhàm chán.
Hạ Liên Phòng nâng bản kinh Phật, cười dịu dàng nhìn đệ muội chơi cờ, một người trong đó chơi xấu nhất định muốn hủy tử, một người khác thì cứng cổ cứng đầu không chịu, nháo túi bụi. Nàng cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách, Phật lý tinh xảo, kiếp trước nàng xem nhiều, có thể đọc làu làu. Nhưng mặc kệ xem bao nhiêu, minh bạch bao nhiêu, nàng vẫn không thể cứu người nhà khỏi vạn kiếp bất phục. Một bên, Cầm Thi cùng Ngụy Tử hai nha hoàn cũng đang thì thầm nói chuyện. Hạ Liên Phòng trong lúc vô ý nghe thấy nói sáng sớm hôm nay trên mặt nhị di nương không biết là bị làm sao, cả khuôn mặt hồng rực, tất cả đều là mụn nước, làm ầm ĩ khiến gà bay chó sủa. Không biết là bị quái bệnh gì, có lây nhiễm hay không.
Nàng nghe xong, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Đó cũng không phải là quái bệnh gì, mà là Lục nương chơi một chút tiểu xiếc mà thôi. Thượng Quan thị muốn hủy dung người khác, cuối cùng lại hủy chính mình, không biết có tính là báo ứng hay không. Nhưng mà đống mụn nước kia không ảnh hưởng toàn cục, có Trần thái y ở đây thì không có việc gì.
Đại khái đi hơn nửa giờ thì đến hoàng cung. Ba người được hậ nhân đỡ xuống xe ngựa, Hạ Liên Phòng nhìn lên cung điện kim bích huy hoàng khí thế rộng rãi trước mặt , nghĩ tới kiếp trước vì cái kia vị trí, Hạ gia cùng Lam gia bị vô tình từ bỏ, trái tim đột nhiên đau nhói một cái.
Đem thiệp mời giao do cung nhân, bọn họ dưới sự hướng dẫn của một tiểu thái giám đi về phía đại điện. Giờ phút này còn chưa tới giờ nhưng trên đại điện đã ngồi đầy người.
Dung mạo ba tỷ đệ bọn họ hết sức xuất sắc, cho dù là ở Yến Lương mĩ nhân như mây cũng là số một số hai. Cho nên vừa vào đại điện liền khiến cho mọi người chú ý. Hạ Liên Phòng lại nhìn không chớp mắt, bước sen nhẹ nhàng, làn váy không chút lay động, quả nhiên là phong cách quý phái, cao quý đoan trang. Dựa theo thân phận địa vị bất đồng, bọn họ được an bài ngồi phía dưới bên tay trái, phía trước đều là các công chúa thế tử, mỗi bàn ba người ngồi, trung gian có lỗi đi nhỏ để cung nhân đi lại. Tầm mắt Hạ Liên Phòng nhìn quanh đại điện một vòng, thấy bốn vị biểu ca Phủ Tĩnh quốc công ngồi phía đối diện, song phương sôi nổi lộ ra tươi cười. Hạ Lan Tiềm tò mò đánh giá chung quanh, nhìn thấy không ít học đường đồng học, thỉnh thoảng phất tay gật đầu chào hỏi. Hạ Mạt Hồi thì an tĩnh ngồi tại bên người Hạ Liên Phòng.
Ngồi như vậy khoảng nửa canh giờ mà vẫn không có người xuất hiện. Không ít tiểu thư thiếu gia đã chờ có chút không nhịn được, lại ngại đây là hoàng cung mà không dám làm càn. Nhưng nhìn biểu tình cùng động tác thân thể bọn họ liền có thể biết đáy lòng bọn họ có bao nhiêu khó chịu. Theo lý thuyết đã đến giờ, năm ngoái vào lúc này Hội hoa xuân Nguyên Tiêu sớm đã bắt đầu, năm nay lại không biết làm sao mà đến bây giờ chưa thấy gì. Có người đi hỏi cung nữ đứng hầu bên người, nhưng lấy đáp án được tất cả đều là an tâm một chút chớ nóng vội.
Đột nhiên, thái giám kinh hoảng kêu lên: "Đi lấy nước mau! Đi lấy nước mau! Người đâu mau tới, người đâu mau tới! Mau lấy lước đến đại điện!"
Đại điện... Chẳng phải là chỗ của bọn họ hay sao? !
Đông đảo thiên kim đều là khuê các nữ tử, vừa nghe đi lấy nước, nhất tề sợ tới mức hoa dung thất sắc, đại điện nháy mắt loạn cả lên, tiếng kêu của thái giám càng cao, trong đó còn hỗn loạn tiếng cung nữ thét chói tai, một mảnh ồn ào, có thể thấy tình huống có bao nhiêu nghiêm trọng. "Chạy mau, chạy mau nha! Mau đi ra! Mau đi ra! Đừng ngăn cản đường nha!"
"A! Đừng dẫm ta, đừng dẫm ta!"
"Ta muốn đi ra ngoài! Nhanh để ta đi ra ngoài! !"
"Cứu mạng a! Cứu mạng!"
...
Bị thanh âm tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi này kí©h thí©ɧ, một ít tiểu thư nhát gan đã đứng dậy chạy ra ngoài dưới sự trợ giúp của nha hoàn bên người, một số công tử cũng chịu đựng không nổi. Vừa có người đi đầu chạy trốn, người phía sau liền đều đi theo, bên trong đại điện nhất thời càng loạn thêm, người phía sau đi chen lên phía trước, người trước mặt loạn thành một đoàn, đặc biệt Hội hoa xuân Nguyên Tiêu này chỉ cần là tử nữ của quan từ tứ phẩm trơe lên đều được tham gia, đại điện tuy lớn, giờ phút này cửa điện lại chen làm một đoàn, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nữ tử tiếng kêu: "Chớ đẩy ta, chớ đẩy ta!" "Ai nha! Khăn tay của ta!" "Thoa cài của ta!" "Ngọc bội của ta!"
Những người bao gồm cả công chúa quận chúa hoàng tử thế tử, người trong hoàng thất bọn họ càng sợ chết hơn người thường, vì thế cũng vọt qua, cố tình bình thường đại điện có bốn cánh cửa ra vào nhưng hôm nay tất cả đều khóa lại, chỉ mở một đạo cửa chính. Nhiều người như vậy nhét chung một chỗ, ai đều không chạy ra được.
Chỉ nghe bên tai là tiếng nữ tử thét chói tai nam tử hô hoán, cộng thêm loại thanh âm chói tai âm nhu của thái giám, không ít bàn bị lật đổ, rượu nước trái cây đều rải đầy trên mặt đất, hiện trường thập phần không chịu nổi.
Hạ Lan Tiềm cũng đứng lên, một tay cầm Hạ Mạt Hồi một tay cầm Hạ Liên Phòng: "Tỷ, chúng ta chạy mau!" Nói xong liền muốn đem các nàng nhấc lên.
Hạ Liên Phòng lại lù lù bất động, lãnh đạm nói: "Không cần phải lo lắng, không có việc gì .
"Như thế nào không có việc gì? Đều đã đi lấy nước nha! Tỷ xem nhiều người như vậy đều đang trốn đấy!" Hạ Lan Tiềm nóng nảy.
Hạ Mạt Hồi cũng không rõ vì sao đại tỷ bình tĩnh như thế: "Đại tỷ, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau!" Nói xong liền cùng Hạ Lan Tiềm kéo nàng. Hạ Liên Phòng bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Hai người chỉ cần ngồi xuống là được, chớ làm mất thể hiện hai nhà Hạ Lam." Nói xong ý bảo bọn họ nhìn về phía mấy biểu ca đối diện: "Hai người xem các biểu ca đều không trốn, chúng ta gấp cái gì?"
"Nhưng mà..."
"Yên tâm đi, căn bản là không có hỏa hoạn." Ngay cả khói cũng không có, hỏa hoạn cái gì?