Chương 29: Tri nhân tri diện bất tri tâm
Trong lúc trầm tư, thấy Lỗ vương thế tử nâng rượu đứng dậy: "Không hổ là nhi tử của Hạ đại nhân, mới mười tuổi đã linh hoạt sáng tạo như vậy, thật là khiến người ta được mở mang tầm mắt." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Hạ Lịch lễ phép cười nói: "Thế tử quá khen, bất quá là đánh bậy đánh bạ mà thôi."
Bởi vì đôi câu đối này, không khí trong sảnh liền lại lần nữa sôi động lên, Hạ Liên Phòng nhìn náo nhiệt như vậy, liền ngoắc tay gọi Cầm Thi lại đây, đến truyền tin cho Hạ Lịch. Chỉ thấy Hạ Lịch nghe xong lời Cầm Thi nói, thỉnh thoảng quan tâm nhìn qua, nàng đều hồi lấy tươi cười, một lát sau, Hạ Lịch gật đầu, Cầm Thi trở về nói: "Tiểu thư, lão gia kêu ngài mang theo nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia trở về nghỉ ngơi trước."
Hạ Liên Phòng ân một tiếng, tỷ đệ ba người tay chân rón rén đứng dậy, khi không ai chú ý lặng lẽ rời đi. Phụ thân sẽ giúp bọn họ giải thích, huống chi bọn họ đều là tiểu bối, mọi người trong sảnh cũng đều đang cao hứng, tùy tiện đi cáo lui cũng sợ quấy rầy nhã hứng của các quý khách.
Đi trên đường nhỏ bằng đá xanh, Hạ Lan Tiềm vẫn hưng phấn không thôi. Cậu nâng thanh Từ phu nhân kia, đầy mặt vui mừng nói: "Đại tỷ nhị tỷ, các tỷ biết không? Đây chính là chủy thủ Thanh vương điện hạ đưa cho đệ a! Thanh vương điện hạ! Đại anh hùng, đại hào kiệt người người khen ngợi kính ngưỡng! Tương lai đệ cũng muốn làm tướng quân, giống như vương gia, ra trận gϊếŧ địch, kiến công lập nghiệp!"
Hạ Liên Phòng nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười: "Đệ không muôn đọc sách đi thi giành công danh sao? Nhà chúng ta còn cần đệ đến kế thừa, chẳng lẽ đệ thật sự muốn bỏ văn theo võ hay sao?"
"... Tổ mẫu chắc chắn sẽ không đồng ý." Hạ Lan Tiềm bắt đầu ủ rũ. "Nhưng đại cữu phụ cùng mấy vị biểu ca đều là văn võ song toàn, chẳng lẽ đệ lại không được sao?"
"Nếu đệ muốn học, tất nhiên có thể, nhưng với tính tình không chịu được khổ của đệ, thường ngày viết mấy cái chữ đã như muốn chết muốn sống, dù mời võ sư tốt về cho đệ, sợ đệ cũng không học được thứ gì." Hạ Mạt Hồi không chút lưu tình vạch trần cậu. "Vẫn là hảo hảo đọc sách của đệ đi, sách còn đọc không tốt, liền miễn bàn học võ gì. Chủy thủ này đặt ở trong tay Thanh vương gia người ta, là vật tẫn kỳ dùng*, ở trong tay đệ ấy à, mười phần lãng phí!"
(*vật dùng đúng chỗ, dùng hết khả năng) "Đại tỷ! Tỷ xem nhị tỷ, nàng lại nói đệ như vậy!" Hạ Lan Tiềm tức giận quyết miệng, níu chặt tay áo Hạ Liên Phòng liền muốn đòi lấy lại công đạo.
Hạ Mạt Hồi không hề sợ hãi: "Như thế nào, chẳng lẽ ta nói sai sao? Vừa nãy nãy nếu không phải đại tỷ giúp đệ giải vây, trước mặt nhiều đại thần như vậy, đệ có nhiều khó coi a, thanh danh Hạ gia chúng ta cũng không cần nữa! Xem đệ còn không phục, Thanh vương gia người ta mặc dù là võ tướng, nhưng cũng là tài trí hơn người thông minh tuyệt luân, bằng không làm sao có thể bách chiến bách thắng, có uy danh hiển hách như hôm nay? Đệ ngay cả sách còn đọc chưa xong, sau này dù có thể lên chiến trường, sợ cùng lắm là được làm tiên phong, nếu muốn đạt tới địa vị như Thanh vương gia, đừng hòng mơ tưởng."
Nhớ tới một màn ở phía tiền sảnh lúc trước, Hạ Lan Tiềm tức giận liền phai nhạt đi. "Nhưng đệ chính là không thích đọc sách nha! Hơn nữa người ta lại chưa nói muốn hơn Thanh vương điện hạ, chỉ cần có thể sáng ngang với ngài ấy ta liền rất vui vẻ!"
Nghe xong lời này, Hạ Mạt Hồi xì một tiếng cười ra, trên mặt bọn nha hoàn bà tử cũng đều là vẻ buồn cười, ngay cả Hạ Liên Phòng cũng giương lên khóe môi. Thấy Hạ Lan Tiềm suýt nữa thẹn quá thành giận: "Người ta là nghiêm túc, các ngươi cười cái gì!" Cậu thực nghiêm chỉnh được không?
"Tiềm Nhi, vị Thanh vương gia kia, cũng không phải vừa sinh ra liền lên chiến trường, hắn cũng là do Thái Phó dạy nên, đọc từng quyển tứ thư ngũ kinh binh thư quốc sách mà ra! Nào có ai trời sinh chính là tướng tài?" Hạ Liên Phòng thần sắc ôn nhu. "Nếu đệ muốn học võ, có thể, đợi ngày mai ta liền nói với phụ thân cùng tổ mẫu, chỉ là việc học của đệ cũng không thể bỏ mặc, khoa cử năm nay đệ không kịp thi, nhưng thi xuân ba năm sau, đệ phải đáp ứng ta, chí ít phải thi vào tam Giáp mới được. Thế nào, làm được không?"
"A?" Hạ Lan Tiềm vừa nghe, miệng há thật to, nháy mắt sầu mi khổ kiể. "Vậy đệ tham gia thi Võ không được sao?"
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói, Hạ Mạt Hồi lại không khách khí chút nào nói: "Với cái công phu mèo quào kia của đệ, dù ba năm sau đi tham gia thi Võ, chỉ sợ vừa đi liền bị đánh hạ. Vẫn là hảo hảo an tâm đọc sách của đệ đi, đại tỷ chịu đi giúp đệ nói với phụ thân đã là rất tốt rồi, nhưng đệ chớ có thân ở trong phúc mà không biết phúc đấy." Nói xong trạc trạc đầu Hạ Lan Tiềm.
"Đệ muốn học võ, vậy liền đi học đi, chỉ cần đệ thích là tốt. Chỉ là không cần được voi đòi tiên, quá mức lòng tham. Thanh vương điện hạ kia là hạng người gì, ngay cả ngài ấy cũng không thể nắm được cả cá cùng tay gấu, huống chi là đệ? Đệ hiện tại còn nhỏ tuổi, có sở thích của mình cũng thực bình thường, nhưng sẽ có một ngày đệ phải làm ra một cái lựa chọn, theo văn hay theo võ, đệ vẫn nên tự mình suy nghĩ một chút đi. Được rồi, đã đến U Lan các, đệ đi về nghỉ ngơi đi."
Hạ Lan Tiềm vẫn tính trẻ con quyết miệng, cậu dạ một tiếng, đi theo phía sau Kiều nương về sân viện của mình.
Đợi đến khi thân ảnh Hạ Lan Tiềm biến mất, Hạ Mạt Hồi mới cười nói: "Đại tỷ, hôm nay chúng ta có thể xem như hóa hiểm thành không đi! Nếu không phải đại tỷ thông minh, sớm đã bị nhị phu nhân hãm hại. Bà ta đúng là tâm tư ác độc, ngay cả loại biện pháp hủy hoại danh tiết này mà cũng nghĩ ra được! Nói vậy bà ta vốn định bày mưu đặt kế để Hạ Hồng Trang lôi kéo mọi người đến, hừ, cũng không xem thử xem mình có thân phận gì, chẳng lẽ bà ta còn muốn để thứ nữ gả vào hoàng thất hay sao?" Nói đến mấy câu sau đã mang theo sự chán ghét cùng khinh thường.
Hạ Mạt Hồi tuy chán ghét Thượng Quan thị cùng hai thứ muội, nhưng lại không phải là có ý kiến chuyện trưởng - thứ, nếu thứ nữ nhà khác muốn gả cho thế tử hay hoàng tử thì nàng đều không thèm để ý, nhưng nếu là Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý thì chính là tuyệt đối không được! "Nhưng mà may mắn đại tỷ thông minh, lần này nhị phu nhân đúng là tiền mất tật mang, không chỉ ném đi một nữ nhi, còn đem đại quyền quản sự đều đánh mất. Giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta không cần lo lắng bà ta sẽ hại chúng ta, chỉ cần cấm túc bà ta, đoạt quyền của bà ta, chờ Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý cập kê, để phụ thân chọn cho một nhà chồng tốt gả ra ngoài, trong phủ sẽ cũng không ai có thể tạo thành uy hϊếp cho Tiềm Nhi nữa!"
Hạ Liên Phòng lại không lạc quan như nàng, chỉ là thấy muội muội cao hứng như thế, nàng cũng không muốn tạt gáo nước lạnh cho muội muội. Việc này trôi qua, Thượng Quan thị vẫn là di nương phủ đại học sĩ, Từ thị còn một lòng muốn cho phù chính, tình cảm qua nhiều năm như vậy, sao có thể đơn giản chỉ một chuyện này mà trừ khử? Tổ mẫu đối thứ xuất tuy có hiềm khích, nhưng cảm tình vẫn còn. Thượng Quan thị thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này? Sợ là không bao lâu, bà ta liền có thể một lần nữa hãnh diện.
Cừu hận trong lòng vẫn chưa bởi vậy có chút nào giảm bớt, chỉ là bị nàng đặt tại góc thật sâu nào đó, chờ đợi thời cơ, từng chút thả ra ngoài. Nhìn thần tình đệ muội ngây thơ, Hạ Liên Phòng rõ ràng, bọn họ không phải bọn họ của kiếp trước, cho nên Hạ Mạt Hồi vẫn có thể thiện lương như thế, còn muốn giúp thứ muội tìm cái nhà chồng tốt. Đáng tiếc, đối phương vĩnh viễn đều sẽ không cảm kích.
"Hồi nhi, muội cảm thấy... Nhị điện hạ thế nào?" Hạ Liên Phòng nói sang chuyện khác, đột nhiên hỏi.
Điều này làm cho Hạ Mạt Hồi sửng sốt, lập tức nhớ tới dung mạo tuấn mỹ làm người ta khó quên của Kỳ Vấn Sơn, mặt nhỏ đỏ lên, lúng túng nói: "... Rất, rất tốt a..."
Hạ Liên Phòng hồi hộp trong lòng một chút, "Vậy... So với hai vị thế tử, muội có phải hay không... Đối với hắn có nhiều hơn một chút hảo cảm?"
"Đại tỷ! Tỷ đang hỏi cái gì vậy! Người ta còn chưa cập kê, đâu nghĩ đến mấy chuyện này nha!" Hạ Mạt Hồi đỏ bừng mặt, vừa vặn cũng đi đến Mạt Lỵ uyển, nàng hô nhỏ nói: "Ai nha, không nói chuyện với đại tỷ nữa, người ta trở về đây!" Dứt lời, nhấc lên làn váy liền chạy, Chu nương cùng Diêu Hoàng Ngụy Tử sau khi cúi người hành lễ cũng đuổi theo.
Trên đường về Hạm Đạm trúc, Lục nương tò mò hỏi: "Tiểu thư, vừa nãy vì sao ngài hỏi nhị tiểu thư như vậy?"
Bà là nhìn Hạ Liên Phòng lớn lên, tình nghĩa giữa hai người cùng mẫu nữ cũng kém không bao nhiêu, cho nên mới dám hỏi như vậy, nếu đổi thành Cầm Sắt nhị tỳ thì vô luận thế nào cũng đều không dám. Các nàng vốn là nô tỳ, sau khi Hạ Liên Phòng ra khỏi Phật đường tính tình tuy nói không sai biệt lắm so với trước đây, nhưng lại tựa hồ có chỗ bất đồng, loại trầm ổn cao nhã kia, càng khiến các nàng kính sợ có thêm, nơi nào dám hỏi thẳng như Lục nương?
"Lục nương cảm thấy sao? Nhị điện hạ cùng hai vị thế tử, bà cảm thấy bọn họ thế nào?"
Lục nương cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Liên Phòng, thấy không có gì dị thường, mới nói: "Lão nô thấy vị nhị điện hạ kia, không chỉ dung mạo anh tuấn, cả người cũng là cao quý bất phàm, giữa mi mày liền không giống vật trong ao. Lỗ vương thế tử mặt như quan ngọc, lại tao nhã, cách nói năng khéo léo hào phóng, chỉ có Tề vương thế tử kém cỏi một chút, lão nô cảm thấy hắn thoạt nhìn quá mức đơn thuần, quả thực không giống như là người trong hoàng thất. Tề vương gia ở Yến Lương, năm đó là người nổi danh có tính tình nóng nảy, ai biết lại dưỡng ra một đứa con như vậy? Bất quá muốn luận khí độ năng lực, vẫn là Thanh vương điện hạ càng tốt hơn a, bất quá ngài ấy có bối phận cao hơn hẳn thế tử cùng hoàng tử, ưu tú như thế cũng không kỳ quái."
Đúng vậy, nhị điện hạ cao quý bất phàm, không giống vật trong ao. Lỗ vương thế tử tao nhã, cách nói năng không tầm thường, Tề vương thế tử đơn thuần ân cần, hòa ái dịu ngoan... Đây chẳng phải là ấn tượng bọn họ cho thế nhân thấy sao? Nhưng lại có ai biết, nhị điện hạ cao quý bất phàm, là kẻ phụ tình bội ước bội tín, mà Tề Lỗ hai vị thế tử, lại là biếи ŧɦái có sở thích bạo ngược nam đồng nữ đồng? Vị Thanh vương gia thoạt nhìn quang minh vô song kia, không biết sau lưng lại là dạng nhân vật gì đâu?
Hạ Liên Phòng mỉm cười, không đáp lời.
Mia: Thanh Vương said: ta chỉ là có chút "nhớn tuổi" hơn nàng thôi mà!!!