Chương 25: Cá cùng tay gấu, sao có thể đều giữ
Hạ Liên Phòng lại cúi người, xoay người lại hỏi Kỳ Ngọc Hà: "Thế tử kiến thức rộng rãi, có thể báo cho biết, biệt danh của hoa sen là gì hay không?"
Kỳ Ngọc Hà cười tủm tỉm nhìn nàng, nhiệt tình nói: "Hạm Đạm, hoa sen, khê khách, bích vòng, phù dung, thủy hoa."
"Thế tử quả nhiên bác học." Hạ Liên Phòng gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, ánh mắt nhìn về phía cây trâm trong tay Thượng Quan Ngộ đang giơ lên thật cao kia. "Nếu Thượng Quan thiếu gia nói cây trâm kia là của ta, như vậy, không ngại xem một chút khắc trên cây trâm, là cái chữ gì."
Nghe vậy, Thượng Quan Ngộ theo bản năng đem cây trâm lăn qua lộn lại tìm một lần, Kỳ Hoài Húc đứng bên cạnh hắn cũng đưa đầu qua xem, hắn tập trung nhìn vào, theo sau lớn tiếng nói: "Là hai chữ phù dung."
"Thượng Quan thiếu gia vừa biết khuê danh ta là Liên, chỗ ở sân viện lại gọi là Hạm Đạm trúc, nhưng trên cây trâm này, tại sao phải khắc hai chữ phù dung? Cầm Thi, đem cây trâm trên đầu ta lấy xuống."
Cầm Thi theo lời lấy xuống, hai tay trình lên. Kỳ Hoài Húc lại đi tới xem, nhướn mày nói: "Là chữ Liên."
"Nếu chư vị không tin, đều kiểm tra một chút, xem trong hộp trang sức của tiểu nữ tử, có phải đều chỉ khắc lại một cái chữ Liên hay không." Hạ Liên Phòng ý bảo Cầm Thi đem cây trâm gài lại lên mãi tóc như mây của nàn, lại chậm rãi hỏi: " Cây trâm liên trong tay hoa Thượng Quan thiếu gia, khắc hai chữ phù dung, liền muốn vu khống đó là thứ của ta sao? Chẳng lẽ trên thế gian này, chỉ cần có cái chữ Liên, liền đều là đồ của ta hay sao?"
Thượng Quan Ngộ vừa nghe, lập tức sốt ruột nhìn về phía Thượng Quan thị, cây trâm này là bà ta phái hầu gái đưa cho hắn nha, sao, sao lại không phải đồ của Hạ Liên Phòng chứ? ! Trong lòng Thượng Quan thị lại cũng không sốt ruột, cây trâm kia đích xác là bà ta mệnh lệnh tỳ nữ trong Hạm Đạm trúc lén lấy ra, Hạ Liên Phòng bất quá là xảo ngôn quỷ biện mà thôi! Nhưng việc đã đến nước này, nếu hắn không kiên trì, Hạ Lịch sao có thể bỏ qua hắn! "Liên nhi, đây đích xác là đồ của nàng, sao nàng có thể không nhận chứ? Ta biết nàng là chê ta quá vô năng, cho nên chướng mắt ta cũng là việc bình thường, nhưng nàng không thể nói xấu tình ý của ta đối với nàng như thế nha!" Câu câu tiếng tiếng, một bộ Hạ Liên Phòng thật sự cùng hắn có tư tình, cũng là thật sự lẳиɠ ɭơ ong bướm bạc tình thiện biến.
Quả nhiên là chưa tới phút cuối chưa thôi.
Ngay khi Hạ Lan Tiềm nhịn không được phải lên tiếng ra sức mắng cái này cái gọi là "Cứu mạng ân nhân" thì một đạo thanh âm già cỗi mà uy nghiêm đột nhiên truyền tới: "Cái gì tình ý, tâm địa ác độc kia của ngươi, lấy đâu ra mặt mũi dám đặt điều!"
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng, đều nhường ra một con đường, chính là lão phu nhân Từ thị của phủ đại học sĩ. Giờ phút này bà được Ngụy nương đỡ chậm rãi đi tới, đi theo phía sau có hơn mười nha hoàn. Bà ta thân mặc áo váy màu vàng trầm, đỉnh đầu cài kim trâm cùng hơi đung đưa theo nhịp bước, cả người quả nhiên là đại khí từ ái, uy nghi vạn phần.
"Mẫu thân, tại sao ngài cũng tới?" Hạ Lịch vội vàng đi lên nghênh đón.
"Nếu ta không phải lại đây, làm sao biết lại có người bại hoại thanh danh cháu gái ta như vậy!" Quải trượng trong tay Từ thị phẫn nộ gõ xuống đất, bà ta trừng Thượng Quan Ngộ, âm thanh lạnh lùng nói: "Cây trâm trong tay ngươi, là đồ của ta! Đó là trang sức vài ngày trước ta sai người ở bên ngoài đặt làm, hai chữ phù dung trên kia, là đích thân ta khắc lên, thu thập đủ năm loại trâm hoa sen, phân biệt khắc lên từng loại tên như vậy, chuẩn bị tặng cho Liên nhi! Cây trâm là dùng giao châu biển Đông hải khắc, chính là đương kim Thánh Thượng ban thưởng cho đại học sĩ Thể Nhân các, vẫn đặt trong khố phòng, hôm trước mới sai người lấy ra! Ta đang cảm thấy kỳ quái, ây trâm hôm qua mới vừa đưa đến trong tay ta, còn chưa kịp tặng liền không cánh mà bay! Thượng Quan thiếu gia ngược lại là có ánh mắt tốt, cái khác không lấy, chuyên trộm đồ quý trọng !"
Bà ta tức giận đến mức ngực phập phồng, năm cây trâm kia đích xác là bà ta tự khắc, vì muốn bồi thường cháu gái ở Phật đường cầu phúc thủ hiếu ba năm này, kết quả còn chưa kịp tặng, liền phát hiện thiếu mất một cây! Nếu không phải bà mệnh lệnh Ngụy nương đặt riêng từng cây trâm ra, nói không chừng mấy cây còn dư lại cũng không giữ được ! "Cái gì ân nhân cứu mạng, sợ là ngươi cố ý chờ cơ hội Tiềm Nhi trúng độc, lẻn vào trong phủ tưởng tìm bảo bối đi? Như thế nào, chẳng lẽ là phủ hàn lâm đại nhân không đủ bổng lộc, mới khiến cho Thượng Quan thiếu gia thấy chút thứ tốt liền tưởng chiếm làm của riêng ? !"
Cây trâm đích thật là của Hạ Liên Phòng, nhưng cũng không phải của Hạ Liên Phòng ! Thượng Quan thị sắc mặt đại biến, rõ ràng là cây trâm trộm đi bên gối Hạ Liên Phòng , tại sao lại thành còn chưa tới kịp tặng trong miệng lão phu nhân? !
Sao bà ta có thể biết, chuyện Từ thị làm trang sức cho Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng đã biết. Cho nên nàng sớm đã sai Kiều nương đi lấy một cây ra, cố ý ỏ trước mặt hạ nhân trong Hạm Đạm trúc ra vẻ vô cùng bảo bối, ngủ cũng đặt ở bên gối, người của Thượng Quan thị không xem kỹ thấy, thật sự cho rằng đó là bảo bối riêng của Hạ Liên Phòng, lén lấy trộm sau đó thấy nàng cũng không làm rùm beng, càng tin tưởng hơn. Nơi nào biết cây trâm này, căn bản còn chưa được tính là đồ của nàng chứ?
"Tổ mẫu, cầu ngài giúp cháu gái làm chủ!" Hạ Liên Phòng đột nhiên quỳ xuống, "Nếu không thể rửa sạch oan khuất như thế, cháu gái nguyện trở về Phật đường, cắt tóc làm ni, từ đó làm vạn Thanh Đăng Cổ Phật cả đời, phụng dưỡng Phật tổ, vì tổ mẫu phụ thân cùng với đệ muội cầu phúc!" Nói xong, lạy xuống thật sâu.
Từ thị nơi nào bỏ được lại để cho nàng nhập Phật đường? Vội vàng để Ngụy nương đỡ nàng đứng lên, thương tiếc nhìn nàng: "Ai dám khi dễ nói xấu cháu gái của ta, lão thái bà ta dù chết , cũng không chịu để hắn yên!"
"Tổ mẫu! Tổ mẫu mau cứu ta! Lục Ý là vô tội , cầu tổ mẫu thương xót!" Hạ Lục Ý rốt cuộc ý thức được sự tình nghiêm trọng như thế nào, lúc trước nàng ta cho rằng hết thảy đều sẽ bị đẩy đến trên người Hạ Liên Phòng, mới không nói một tiếng, hi vọng có thể cho mọi người lưu lại một hình tượng vô tội nhu thuận. Nhưng theo tình thế phát triển, Hạ Liên Phòng chẳng những không có việc gì, ngược lại thắng được tất cả mọi người tán thưởng, nay tổ mẫu cũng muốn bảo vệ danh dự của nàng. Vậy mình đâu? Danh dự của mình phải làm thế nào? ! "Đây hết thảy đều là đại tỷ hãm hại ta mà! Lục Ý xưa nay nghe lời của ngài, sao có thể ở đây tư hội với biểu ca? Nhất định là đại tỷ! Đại tỷ sợ bị người khác phát hiện, liền bắt ta làm người chịu tội thay! Ta vốn muốn đi thư phòng tìm phụ thân, trên đường bị người đánh ngất xỉu, nhất định là đại tỷ phái người đến! Nhất định là đại tỷ!" Nàng gắt gao cắn chặt Hạ Liên Phòng không buông, quyết tâm muốn đem nàng xuống nước.
Hạ Liên Phòng nhìn về phía Hạ Lục Ý, đáy mắt lóe qua một mạt trào phúng. Loại bao cỏ như Hạ Lục Ý, sợ là vĩnh viễn đều không thể lý giải Từ thị. Từ thị đối với nàng, tình cảm tổ tôn cũng không phải đặc biệt thâm hậu, nhưng Hạ Liên Phòng nàng là đích trưởng nữ Hạ phủ, cháu ngoại nữ Phủ Tĩnh quốc công, đại diện cho hai cái phủ đệ, đích trưởng nữ nhà ai 12 tuổi đã tư định chung thân với người khác? Truyền đi, Hạ gia còn muốn làm người hay không? Ngày sau phụ thân ở trong triều đình còn có thể ngẩng đầu lên hay không? Cho nên chuyện hôm nay, một khi Từ thị biết được, căn bản không cần phải nghĩ . Đừng nói nàng cùng Thượng Quan Ngộ không hề tư tình, dù có là thật sự, Từ thị cũng sẽ giúp nàng phủi sạch sẽ!
Mà Hạ Lục Ý, cái thứ nữ này, liền chỉ có thể trở thành vật hy sinh danh dự. Nếu không phải chính nàng muốn đi tiền sảnh gây chú ý, cho nên muốn đi thư phòng tìm phụ thân cầu tình, thì sẽ không bởi vì trải qua Hạm Đạm trúc mà bị đánh ngất xỉu khiêng đi. Dù sao mình cái gì đều chưa làm qua, nếu thật muốn trách, cũng chỉ có thể trách mẫu thân Thượng Quan thị một lòng muốn trí đích xuất vào chỗ chết kia. Nghĩ ra độc kế này là Thượng Quan thị, phái người đi là Thượng Quan thị, hạ độc Hạ Lan Tiềm là Thượng Quan thị, để Thượng Quan Ngộ vào phủ cũng là Thượng Quan thị, từng vụ từng kiện, tất cả đều là từ tay Thượng Quan thị, không quan hệ gì đến mình.
"Im miệng!" Từ thị gầm lên một tiếng. "Làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, còn vọng tưởng đem chậu nước bẩn này hắt lên người đại tỷ ngươi! Sáng sớm hôm nay lúc nó đến thỉnh an ta đã nói muốn đến U Lan các chăm sóc Tiềm Nhi, tiền sảnh yến khách, nó sẽ đợi đến khi khách khứa ra về mới trở lại sân viện của mình! Đến tận khi chuyện cẩu thả của các ngươi bị phát hiện, nó đều còn ở U Lan các chưa từng rời đi, ngươi ngược lại là nói cho ta nghe một chút, nó phái người đánh ngươi ngất xỉu như thế nào, rồi lại đem ngươi nhét vào Hạm Đạm trúc, tự gây phiền toái lớn như vậy cho mình!"
"Lục Ý muội muội, đại tỷ chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, đi theo bên người là Cầm Sắt nhị tỳ cùng với Lục nương, đều là nữ tử, làm gì có khí lực ở trên đường đến thư phòng đánh ngươi ngất xỉu, rồi đem ngươi kéo vào Hạm Đạm trúc mà không bị ai phát hiện?" Hạ Mạt Hồi rốt cuộc hiểu rõ đạo lý trong đó, nàng nhìn Hạ Liên Phòng liếc mắt một cái, trong ánh mắt tỷ muội hai người liền hiểu ý nhau.
Hạ Lan Tiềm cũng nói: "Đúng vậy, biết sai có thể sửa, Lục Ý, ngươi đã làm sai, hẳn là thỉnh cầu phụ thân cùng tổ mẫu tha thứ, mà không phải là ở đây liên tiếp loạn cắn! Từ đầu đến giờ, đại tỷ cũng không nói xấu ngươi một câu! Nàng khắp nơi suy nghĩ vì ngươi, thay ngươi lo lắng, ngay cả áo choàng trên người ngươi cũng là của đại tỷ , ngươi lại nhẫn tâm đem tội danh đẩy đến trên người nàng như vậy? Nếu ngươi thích biểu ca ngươi, nói một câu với nhị phu nhân là được, tại sao muốn đến sân viện của đại tỷ tư hội, làm cho người khác hiểu lầm đại tỷ?"
Xong xong, hoàn toàn xong rồi! Sắc mặt Thượng Quan thị trắng bệch, tuyệt vọng đến cực điểm. Vốn kế hoạch là dưới sự dẫn dắt của Hồng Trang, mọi người sẽ thấy một màn Hạ Liên Phòng cùng Thượng Quan Ngộ quần áo xốc xếch, do đó khiến cho lão gia giúp hai người định ra hôn ước, sau đó thanh danh của Hạ Liên Phòng sẽ mất hết, nhưng sự tình sao lại hoàn toàn khác trong tưởng tượng của bà ta? ! Vì sao bị hủy thanh danh lại là Lục Ý của bà ta? ! Nay lão phu nhân vừa mở miệng, Hạ Liên Phòng dễ dàng phủi sạch hiềm nghi, hai cái tiểu tạp chủng đích xuất kia lại khắp nơi hướng về nàng, mình nơi nào còn có phần thắng? !
"Hạ thiếu gia nói đúng, bản thế tử từ đầu đến cuối, chưa từng nghe qua Hạ đại tiểu thư nói một câu chỉ trích nào, càng chưa hề nhìn thấy nàng có bất kỳ chỗ thất lễ. Không hổ là đích xuất thiên kim của Hạ đại nhân, khí độ phong nhã như thế, thật là khiến bản thế tử khâm phục." Kỳ Ngọc Hà cười tủm tỉm chắp tay với Hạ Lịch.
Hạ Lịch lãnh đạm nói: "Thế tử quá khen ."
"Ngộ nhi!" Thượng Quan thị lại đột nhiên làm khó dễ, chỉ vào mũi Thượng Quan Ngộ, lạnh lùng nói: "Ngươi tại sao lại hồ đồ như thế! Dù trong lòng ngươi ngưỡng mộ Liên nhi, cũng không thể muốn làm hỏng thanh danh của nàng! Càng không nên ăn cắp lễ vật lão phu nhân chuẩn bị cho Liên nhi, còn dối xưng là cái gì tín vật đính ước! Cô cô xưa nay đãi ngươi không tệ, ngươi sao lại lấy oán trả ơn như thế? Chẳng lẽ bởi vì ngươi cứu Tiềm Nhi, thì có thể muốn làm gì thì làm hay sao!"
Thượng Quan Ngộ rõ rệt sửng sốt, muốn bác bỏ, Thượng Quan thị nơi nào cho hắn cơ hội này. Cháu đích xác quan trọng, nhưng so với nữ nhi lại coi là cái gì? Thượng Quan Ngộ là nam tử, ngày sau chỉ cần phụ thân cùng huynh trưởng thăng quan, hắn nhất định có thể lấy được thê tử tốt, nhưng Lục Ý một cái nữ nhân gia, danh tiết một khi bị hủy, đời này coi như xong rồi! "Ngươi trộm cây trâm của lão phu nhân, trộm vào Hạm Đạm trúc ý đồ làm bẩn danh tiết Liên nhi, ngay cả biểu muội của ngươi cũng không buông tha, lương tâm của ngươi đâu rồi, trong lòng ngươi còn có cô cô này không?"
Vừa dứt lời, liền có một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Tại sao tiền sảnh không có ai, nơi này lại náo nhiệt như vậy?"
Mia: Nam chính lên sàn tìm chút cảm giác tồn tại :D