Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Truyện Ký

Chương 13: Lòng tràn đầy oán hận, đặt chữ 'nhẫn' lên đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 13: Lòng tràn đầy oán hận, đặt chữ 'nhẫn' lên đầu

Hạ Mạt Hồi, Hạ Lan Tiềm đều cúi đầu không nói nữa, Hạ Liên Phòng biết thay đổi một người không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, ngay cả chính mình, lúc đó chẳng phải sau khi làm quỷ mới hiểu được những đạo lý này sao? Vì thế nàng đem lò sưởi tay trong ngực giao cho Lục nương, sau đó mỗi tay cầm một tay đệ muội: "Được rồi, đại tỷ nói mấy cái đó chỉ là hi vọng sau này các muội gặp phải chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh một chút, không phải là trách cứ hù dọa các muội. Xem các muội xem, lộ ra vẻ mặt như thế, nếu để người khác thấy, còn tưởng rằng đại tỷ ta vừa ra khỏi Phật đường liền bắt nạt đệ muội mình đâu!"

Lục nương cũng nói: "Đúng nha, đại thiếu gia, nhị tiểu thư, sau này các ngài không thể lỗ mãng giống như trước nữa, như mới nãy, nếu hai người và đại tiểu thư cùng nhau cầu tình giúp hai vị kia, lão phu nhân nói không chừng còn sẽ phạt càng nặng hơn!"

"Đại tỷ cầu tình giúp thứ xuất, là bởi vì tính tình tỷ vốn lương thiện tâm nhuyễn, nhưng muội và Tiềm Nhi cùng thứ xuất từ trước đến giờ đều thủy hỏa bất dung, chắc tổ mẫu cũng biết, nếu muội và Tiềm Nhi cũng cầu tình, tổ mẫu chắc chắn cho rằng chúng ta e ngại thứ xuất, bình thường bị đối xử tệ, đáy lòng bà ta sẽ càng bực bội, đại tỷ, có phải như vậy hay không?" Hạ Mạt Hồi cũng rất thông minh lanh lợi, chỉ là nàng làm người từ trước đến giờ quang minh chính đại, chuyện thấy người đáng ghét còn phải tươi cười kia, nàng không làm được.

Hạ Liên Phòng gật đầu: "Muội hiểu được là tốt, sau này không thiếu còn phải giao phong, không cần để ở trong lòng."

Trong quá trình tán gẫu, liền đã đến Hạm Đạm trúc, Hạ Liên Phòng nghĩ nghĩ, kêu Lục nương phân phó phòng bếp trong viện làm bữa tối bưng lên, tỷ đệ ba người hưởng thụ quãng thời gian khó được thân mật, theo hầu ở trong phòng chỉ có nha hoàn cùng bà tử bên người, không còn người khác.

Tuy nói phòng bếp nhỏ trong sân mình làm bữa tối, nhưng cũng là thập phần thịnh soạn. Tám món ăn mặn là triền hoa thịt, thủy long tử, sườn om dấm, đại sao kinh phiến, thịt muối tuyết, chân giò hầm, thịt hươu nướng, bánh bao nhân các loại thịt lợn, gà, trâu, hươu..., cách làm tinh tế, tuy đều là thịt, nhưng kết hợp lại đặc biệt dễ nhìn. Tám món thức ăn chay thì là: tương hoàng mầm hành lá, thanh duẩn kẹp đào nhân, măng khô, thiêu cầu gỗ củ cải, ô rau cải tâm, rau cúc xào, rau diếp trộn cùng tạc kim châm, gia vị lấy Gia Hưng làm nước ép, ngửi thôi đã muốn động đũa. Điểm tâm cũng là tám loại, chia làm tô, bính, quyển, cao, phấn đẳng năm loại, ở giữa trung gian bày một tô cơm, trước mặt tỷ đệ ba người đặt ba bát cháo.

Hạ Liên Phòng từ trước đến giờ đều ăn chay, nàng đối với mấy món ăn mặn kia coi như là không nhìn thấy, nếu không phải đệ muội cùng dùng bữa, nàng không cho phép bày món ăn mặn lên bàn ."Nhanh ăn đi, ở chỗ tổ mẫu đời một thời gian, ta cũng đói bụng rồi." Nói xong liền cầm lấy thìa.

Quy củ dùng bữa trong thế gia Đại Tụng nhiều như lông trâu, mặc dù là giữa tỷ đệ với nhau, nhưng cũng cần tuân thủ, trong lúc nhất thời không nghe thấy bất cứ tiếng vang gì, thậm chí ngay cả tiếng cốc chén cũng không có, đám tỳ nữ cung kính hầu hạ ba vị chủ tử dùng bữa, nhưng ăn được một nửa Hạ Liên Phòng liền cho các tất cả nàng đi xuống, "Lục nương, bà mang theo các nàng đi xuống dùng bữa tối đi, nơi này không cần hầu hạ ."

Biết đại tiểu thư là có chuyện muốn nói với nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia, Lục nương vội vàng đáp ứng, mang theo đám nha hoàn bà mụ cùng đi ra ngoài, nhất thời phòng khách lớn như vậy liền chỉ còn lại tỷ đệ ba người.

Sức ăn của Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi đều nhỏ, ăn một chút liền đặt đũa xuống, còn Hạ Lan Tiềm đang trong giai đoạn phát triển thân thể, hai tỷ muội nhìn đệ đệ ăn, nhìn nhau cười. Chờ Hạ Lan Tiềm ăn no, Hạ Liên Phòng mới nói: "Vừa nãy bà tử nha hoàn đều ở đây, có chút lời tỷ không tiện nói, hiện tại chỉ còn tỷ đệ ba người chúng ta, không cần che giấu nữa. Tiềm Nhi, đệ bình thường đến học đường đọc sách, nhưng có từng biết, vị Kim đại thiện nhân kia vì sao trước nay không biện giải cho mình một câu?"

"Đại tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao, vị Kim đại thiện nhân này, cột sống là rất cứng rắn, người có cốt khí như vậy, tất nhiên gặp được chuyện gì cũng sẽ cắn chặt răng tự mình gánh vác." Hạ Lan Tiềm nói một cách đương nhiên.

Thấy thế, Hạ Liên Phòng nhịn không được đưa tay gõ trán cậu một cái, thấy cậu ôm đầu kêu đau, mỉm cười nói: "Hài tử ngốc này, trên đời này nào có ai cam tâm mình làm chuyện tốt lại bị bêu xấu? Kim đại thiện nhân có cốt khí là không giả, nhưng đệ suy nghĩ một chút, ông thân là đệ nhất cự phú tiền triều, có ai dám ở bên ngoài nói ông ta hà khắc keo kiệt? Trừ bỏ Hoàng Đế trên Kim Loan điện, còn có ai dám?"

Hạ Lan Tiềm có chút ngây ngẩn cả người: "Hoàng Đế vì sao muốn làm như vậy?"

"Nếu đệ là Hoàng Đế, đệ sẽ trơ mắt nhìn một cái thương nhân mà bạc trong nhà còn nhiều hơn trong quốc khố sao?" Hạ Liên Phòng thản nhiên hỏi. "Tuy rằng sử sách không ghi lại, nhưng suy nghĩ một chút liền biết, ngoại trừ đế vương, ai có thể động vào Tiền gia?"

"Hoàng Đế làm sao có thể làm như vậy? !" Hạ Lan Tiềm tức giận bất bình, "Trách không được hắn bị vong quốc, bị Hoàng Đế khai quốc của Đại Tụng ta thôn tính!"

"Hoàng Đế đã làm cái gì?" Hạ Liên Phòng hỏi lại. "Hắn giáng tội cho Tiền gia, hay là ngăn chặn chuyện làm ăn của Tiền gia ? Không, hắn cái gì cũng không làm, hắn chỉ bày mưu đặt kế cho một số người truyền lời ra ngoài mà thôi. Mà Kim Bách Vạn biết lai lịch mấy lời đồn này, cho nên mới không dám biện giải. Cũng chính nhờ như thế, Kim gia mới có thể vào lúc quốc khố trống không không chút do dự nộp bạc trắng lên trên, bởi vì nếu không nộp bạc, sợ là tính mạng cả nhà của ông ta sẽ không còn!"

Hạ Lan Tiềm chớp chớp mắt, lúng túng nói: "Đệ, đệ đều không nghĩ tới..."

"Đây cũng chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc đã là sự thật." Hạ Liên Phòng mỉm cười, cầm tay cậu, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ nói mấy chuyện này với đệ, không phải là muốn đệ chỉ trích chuyện này cái gì, cũng không phải muốn hỏi cái nhìn của đệ, đại tỷ chỉ muốn ngươi hiểu, thanh danh, đối với một người mà nói trọng yếu như thế nào. Chẳng lẽ đệ quên nhị phu nhân được gả vào trong phủ thế nào? Nếu không phải do tổ mẫu thiết kế cho bà ta cùng phụ thân có phu thê chi thực, làm cho chuyện bà ta bị phụ thân hủy trong sạch trở thành sự thực, đệ cho rằng phụ thân vô cùng thâm tình với mẫu thân sẽ nghe lời của tổ mẫu, đem nhị phu nhân nạp thϊếp?" Trong mắt hai người vợ chồng bọn họ không chứa được một hạt cát, cho dù biết phụ thân không phải cố ý, nhưng bọn họ cũng không có khả năng khôi phục lại quan hệ trước đây.

Giọng điệu của Hạ Lan Tiềm lập tức có chút uể oải: "Đệ minh bạch ý tứ đại tỷ."

"Tiềm Nhi, bất cứ việc gì đều cần bình tĩnh, vấn đề này đệ hiểu chưa?"

Hạ Lan Tiềm dùng sức gật đầu: "Đệ đã nhớ kỹ, đại tỷ!"

Hạ Liên Phòng mỉm cười, buông tay cậu ra, muốn để đệ muội minh bạch việc này nói dễ hơn làm, người chưa từng mất đi, vĩnh viễn đều không biết cái gì gọi là biết vậy chẳng làm. Ngay như bản thân mình, kiếp trước chẳng lẽ chính là kẻ ngu dốt? Cũng không phải, vậy vì sao kiếp trước lại chết thảm như vậy, thua không chịu nổi như vậy? Nói đến cùng, đều là do mềm lòng gây họa. Nếu mình có thể sớm chút minh bạch, chỉ lo thân mình cũng không thể khiến những kẻ có ý quấy rối kia buông tha, như vậy nàng sẽ giận dữ chống cự, cho dù cuối cùng ngọc đá cùng vỡ cũng tốt hơn khoanh tay chịu chết. Đáng tiếc kiếp trước mình chỉ biết một lòng hướng Phật, không tranh không đoạt, muốn đoạn tuyệt thất tình lục dục, bây giờ nghĩ lại cũng thật là buồn cười, một người đang yên đang lành đoạn cái gì tình tuyệt cái gì dục? Ngay cả gia nhân cũng không bảo hộ được, lấy Phật tổ làm cái cớ, chẳng qua là bản thân nàng yếu đuối mà thôi!

Nhưng không sao, giờ phút này, hết thảy kiếp trước đều chưa phát sinh, nàng có đầy đủ thời gian phòng họa hoạn chưa xảy ra, cũng có đầy đủ thời gian chỉ bảo đệ muội. "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, các muội nên trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai, Tiềm Nhi đi học đường, Hồi nhi đến chỗ ta, đều đừng quên." Phất tay gọi bọn nha hoàn bà mụ sau khi dùng cơm nước xong liền canh giữ ở ngoài cửa tiến vào, giao phó nói: "Sau này chuyện ăn, mặc ở, đi lại của nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đầu do các ngươi chuẩn bị, cần phải nhất mực cẩn thận, chớ để kẻ khác bắt được thóp. Đều nghe được sao?"

Chu nương, Kiều nương, còn có Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Yên Nhiên, Y Nhân tứ tỳ, đều là từ Phủ Tĩnh quốc công mang đến, các nàng trung tâm ra sao Hạ Liên Phòng không hề hoài nghi, kiếp trước khi mọi người đều bỏ mặc Hồi nhi cùng Tiềm Nhi, chỉ có mấy trung bộc này, chí tử vẫn nghĩ muốn cứu bọn họ. Nhưng Hạ Liên Phòng cũng biết, nay nguy hiểm chưa đến, địch nhân của bọn họ chỉ có một Thượng Quan thị, ngay cả như vậy, cũng không cho phép các nàng thả lỏng.

Mọi người nhất nhất nghe theo, trong lòng đều có chút kỳ quái. Chu nương, Kiều nương cùng Lục nương một dạng, đều là nhìn Hạ Liên Phòng lớn lên, cho dù Hạ Liên Phòng trời sinh tínhtình ôn nhu thiện lương không tranh đoạt với ai, chưa từng ra vẻ đại tiểu thư, trong lòng các nàng cũng chưa từng có chút bất kính. Nay thấy đại tiểu thư trước mắt vẫn là đại tiểu thư, nhưng lại loáng thoáng có chút không giống nhau. Nàng nói chuyện giọng điệu ôn hòa mềm mại như cũ, nhưng lại khiến người ta theo bản năng trong lòng run lên.

Đến khi đệ muội rời đi, Hạ Liên Phòng cũng cảm thấy cả người mỏi mệt, nàng muốn tắm rửa tịnh thân, tẩy đi một thân mùi bụi đất này. Trong hơi nước ấm, nàng ghé vào thùng tắm, nhắm mắt lại, Cầm Thi cẩn thận xoa Chư linh phấn lên mái tóc đen mượt của nàng, rồi dùng nước trong xả sạch, xoa dầu bôi tóc phù dung, như vậy, sau khi tóc khô không chỉ trở nên vừa đen vừa bóng, còn có lưu giữ hương thơm.

Mà Sắt Từ thì dùng khăn vải vốc nước kỳ lưng cho Hạ Liên Phòng, da thịt dưới tay trắng như tuyết, Sắt Từ thậm chí không dám quá dùng sức, sợ lưu lại dấu vết khó coi gì trên làn da bạch ngọc kia.

Tắm rửa xong thay tẩm y, thân thể rõ ràng mệt mỏi, nhưng Hạ Liên Phòng lại không có chút buồn ngủ nào. Nàng nhìn biểu tình của hai nha hoàn kia, các nàng đều mệt mỏi, lại cố chống giữ ở nơi đó. "Hai người các ngươi đi xuống ngủ đi, hôm nay là ai gác đêm?"

"Bẩm tiểu thư, là Sắt Từ."

"Vậy Cầm Thi trở về phòng đi, Sắt Từ, sai người đem thùng tắm mang ra sau đó ngươi cũng đi ra tiểu gian ngoài nghỉ tạm, không được phiền nhiễu ta."

"Dạ, nô tỳ cáo lui."

Hai nha hoàn rón rén lui ra ngoài, Hạ Liên Phòng nhắm mắt lại, trước mắt lại vẫn là một màn khiến nàng tuyệt vọng tức giận trước kia. Thù hận trong l*иg ngực nàng không có lúc nào là không đang hành hạ nàng, muốn nàng đi đem gia tộc Thượng Quan thị ra bằm thây vạn đoạn! Nhưng nàng không thể xúc động như vậy, nàng phải nhẫn nại, nhất định phải bảo đảm chắc chắn không có sơ hở mới có thể cho đối phương một kích trí mệnh! Người sau lưng Thượng Quan thị còn chưa xuất hiện, nếu hiện tại loại bỏ bà ta, về sau không biết sẽ rước lấy cái phiền toái càng lớn hơn nữa gì, nàng sẽ nhịn, nàng có thể nhịn, vì Mạt Hồi cùng Lan Tiềm, nàng cái gì cũng có thể làm được!

Mia: Đừng ai hỏi về tên mấy món ăn nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »