Nàng vốn cho rằng Hoa Diên không cẩn thận bị rơi vào trong hồ nước, nhưng nghe xong lời Hoa Diên nói, nàng lập tức minh bạch. Một người sợ nước như thế nào lại đến gần bờ hồ? Lại còn không cẩn thận ngã xuống, trùng hợp lúc đó lại không có nha hoàn hầu hạ bên cạnh? Hoa Nguyệt Phỉ như thế nào trùng hợp đi ngang qua, lại không màng nguy hiểm nhảy xuống hồ cứu Hoa Diên đã bất tỉnh nhân sự? Liệu có nhiều trùng hợp như vậy đến cùng lúc sao?
“ Chẳng lẽ là nàng ta? Nữ nhân chết tiệt, ngươi đừng cản ta, ta phải đi tìm nàng ta tính sổ…’’. Nếu nói Hoa Diên rơi xuống nước, chuyện này đến cùng người hưởng lợi nhiều nhất… Đỗ Kiều Mộc trong đầu hiện ra một thân ảnh, nàng lập tức dậm chân, nổi giận đùng đùng muốn đi tìm người tính sổ.
Biết rỏ tính tình Đỗ Kiều Mộc, Hoa Diên nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại. So với Đỗ Kiều Mộc phẫn nộ cùng xúc động, Hoa Diên lại thập phần bình thản, tựa như sự việc kia cùng nàng không can hệ gì. Thanh âm thanh lãnh ngọt ngào như dòng suối, Hoa Diên nhỏ giọng nói : ‘‘Kiều Mộc, ngươi bình tĩnh lại, nghe ta nói đã. Ngươi không phải muốn biết vì sao hôm nay ta lại cùng ngươi đi đến đây sao ? Vì sao cùng ngươi hồ nháo sao ? Ngươi nếu là muốn biết đáp án, liền ngoan ngoãn nghe ta nói, ta nhất định sẽ làm ngươi hả giận!” Hoa Diên cũng là vì chính nàng mà tính toán.
“Thật sự?” Đỗ Kiều Mộc biết Hoa Diên nhất định nói được thì làm được nhưng vẫn hỏi lại cho chắc chắn.
Hoa Diên gật đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: “ Đương nhiên, Vãn hương tiểu trúc không phải là nơi mà người bình thường có thể đến được, nếu hôm nay đã tới đây, chúng ta nên hảo hảo du ngoạn một phen, đợi lát nữa ta hành sự, ngươi chỉ cần phối hợp tốt là được, ta đảm bảo ngươi được xem trò hay lại còn được hả giận, như thế nào?’’
“Hảo, một lời đã định. Chúng ta hiện tại liền đi.” . Nghe Hoa Diên nói nhỏ mấy câu, Đỗ Kiều Mộc bụng đầy lửa giận đột nhiên biến mất, ánh mắt sắc bén tràn ngập ánh sáng.
Vãn quế viên, là tiên hoàng tự tay viết, tiên hoàng hậu chính miệng đặt tên, một rừng hoa quế nở rực rở lóa mắt, hương thơm thanh mát.
Trong rừng hoa quê vàng sắc, có hơn mười mấy công tử, tiểu thư xiêm y lụa là quý phái dạo bước trong đó, nổi bật nhất là một thân nữ tử xuyên váy Vân la màu đỏ tơ vàng, mày như họa, mắt sáng, mái tóc dài như mực, cài một cây trâm điệp luyến mạ vàng rất sống động, làm nàng có thêm mấy phần quý phái.
Vân Hinh quận chúa năm nay mười bốn tuổi, dung mạo nẩy nở cực kỳ xinh đẹp, da trắng hơn tuyết, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ khi ưu nhã quý phái, ôn nhu làm người khác không khỏi cảm thấy tâm sinh thương tiếc, không nhịn được phải đưa mắt ngắm nhìn, nàng giống như bước ra từ trong tranh, đẹp đến nổi làm người hít thở không thông.
“Vân Hinh quận chúa, bộ trang sức hôm nay của người thật tinh xảo, cây trâm điệp luyến mạ vàng thật sống động, cực kỳ đẹp, có phải là trang sức của Lưu Vân trai không?’’
Phụ thân Lý Như Lan giữ chức Binh bộ thị lang, chức vị không coi là cao nhưng cũng không tính là thấp, hơn nữa nàng là một tiểu thư xinh đẹp, nhu thuận, qua lại với rất nhiều người có thân phận tôn quý. Nàng vừa mới cập kê lại chưa đính hôn cùng người trong Vương phủ có mối quan hệ thân thiết, cũng là một nữ nhân có dã tâm.
“ Lý tiểu thư nhãn lực thật không tồi, cây trâm mạ vàng này đúng là do Lưu Vân công tử tặng ta, thế gian chỉ có duy nhất một cái, được Lưu Vân công tử hậu ái, ta thật cảm thấy có chút hổ thẹn.” Vân Hinh quận chúa tuy ngoài mặt nói cảm thấy hổ thẹn, những nội tâm khó kiềm chế được có chút đắc ý, nhìn về phía Lý Như Lan ánh mắt có thêm vài phần nhu hòa.
Phụ thân Vân Hinh quận chúa là Thận Vương gia, từ nhỏ cùng đương kim Hoàng Thượng lớn lên hơn nữa lại còn từng cứu mạng Hoàng Thượng. Vân Hinh quận chúa rất được Hoàng Thượng yêu thích, năm nàng năm tuổi đã được mang vào trong cung nuôi dưỡng, được phong hào Quận Chúa, được sủng ái hơn cả các vị Công Chúa, tính tình nàng đương nhiên sẽ có thêm vài phần kiêu ngạo.
“Vân Hinh quận chúa quá khiêm nhượng. Quận chúa dung mạo khuynh thành, tính tình dịu dàng, thân phận cao quý, chỉ có Lưu Vân trai Lưu Vân công tử đích thân thiết kế trang sức thì mới xứng với thân phận tôn quý của Quận Chúa.”
Lý Như Lan tươi cười mang theo vài phần nịnh hót, biểu tình lại rất tự nhiên. Vân Hinh quận chúa thích nhất là người khác nói nàng có thân phận tôn quý. Lời nói của Lý Như Lan đương nhiên làm nàng cảm thấy hài lòng, nở nụ cười tươi, trong lòng đã đem Lý Như Lan thành người một nhà.
Đê tiện ——
Trong lúc Lý Như Lan cùng Vân Hinh quận chúa trò chuyện, một đạo ánh mắt chứa đầy oán niệm nhìn chằm chằm vào Lý Như Lan.
“Đó là đương nhiên, trong thiên hạ ai lại không biết Vân Hinh quận chúa thân phận tôn quý? Được Hoàng Thượng ân sủng không phải ai cũng có được.”
“Vân Hinh quận chúa mỹ mạo vô song, tài hoa hơn người, thiên hạ này cũng chỉ có Thái Tử mới có thể xứng đôi Quận Chúa tôn quý……”
Tất cả mọi người đều biết Vân Hinh quận chúa ái mộ Thái Tử Quân Ngự Giác. Trong số những người này, có người thật tâm xem trọng nàng, nhưng cũng không ít người ngoài miệng cười nói khen ngợi trong lòng ghen tức nguyền rủa không thôi.
Thấy mọi người nhìn mình ngưỡng mộ cùng ghen tức, tâm tình Vân Hinh quận chúa cực tốt.
Nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, được Hoàng Thượng sủng ái hơn cả Công Chúa. Phụ vương nàng Thận Vương gia cùng mẫu phi nàng Thận Vương phi thập phần cưng chiều, đối với nàng muốn gì có đó nên nàng đương nhiên rất kiêu căng.