Chương 23: Ngu Xuẩn

Hoa Diên xụ cái miệng nhỏ xuống, giống như sắp khóc: “Tỷ tỷ thật sự không trách ta sao? Ô ô.. Tỷ tỷ ngươi thật là tốt mà. Rốt cuộc, rốt cuộc là ai đã làm tỷ tỷ ngã vào trong hồ vậy?”

Tuy hiện tại thời tiết cũng không lạnh lắm, nhưng xiêm y bị ướt đẫm hết, việc cấp bách hiện giờ không phải là đưa nàng ta đi thay một bộ xiêm y mới và thỉnh đại phu đến khám cho nàng ta sao? Hoa Nguyệt Phỉ quả thật bị chọc tức đến hít thở không thông, thật không biết muội muội ngu ngốc này bị dọa sợ nên đâm ra hồ đồ hay đang cố ý chỉnh mình nữa.

“ Hẳn là tỷ tỷ rất lạnh, trước hết phải đem tỷ tỷ vào trong phòng mới đúng. Hoa Diên thút thít nói.

Hoa Diên thật sự không có hảo tâm như vậy, nàng hận không thể làm cho kẻ hại mình nhà tan cửa nát này bị lạnh chết thì thật không cam tâm. Nhưng đây là Lăng Quốc Công phủ, nếu Hoa Nguyệt Phỉ có mệnh gì thì thanh danh của Lăng Quốc Công phủ sẽ bị ảnh hưởng.

Chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, thanh danh của Hoa Nguyệt Phỉ chắc chắn sẽ bị bôi xấu, nhưng nàng ta xãy ra chuyện ở tại Lăng Quốc Công phủ, mọi người sẽ đồn đoán Lăng Quốc Công phu nhân là loại người gì mà để cho nàng ta bị lạnh đến lâm bệnh nặng. Nên chắc chắn thanh danh của Lăng Quốc Công phủ cũng sẽ bị bôi xấu theo.

Hai nha hoàn bước đến dìu Hoa Nguyệt Phỉ đến viện gần nhất đó chính là Quỳnh Anh Các, là viện của Nguyên Vinh Châu biểu tỷ của Hoa Diên cũng chính là nhi nữ của Nguyên Hoài Châu.

Nguyên Vinh Châu năm nay mười một tuổi, thân là cháu gái của Lăng Quốc Công, nàng không là hổ danh Lăng Quốc Công phủ, rất xứng với bốn chữ tướng môn hổ nữ.

Lúc này Nguyên Vinh Châu đang ở võ diễn trường luyện bắn cung cùng đường huynh Nguyên Tĩnh Lâm. Nàng định cùng đường huynh đến gặp Hoa Diên, thì Bạch Cầm đã vội chạy đến báo: “Biểu tiểu thư, hôm nay tiểu thư không đến đay một mình mà còn dẫn theo đại tiểu thư của tướng phủ Hoa Nguyệt Phỉ. Tiểu thư dặn biểu tiểu thư đến gặp tiểu thư là được rồi, biểu thiếu gia không nên qua.”

Nguyên Vinh Châu tuổi còn nhỏ, nàng không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Bạch Cầm, nhưng bên cạnh Nguyên Vinh Châu còn có một vị ma ma đi theo. Bạch Cầm liền đem những lời này nói một lần nữa cho ma ma nghe.

Ma ma nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội nói: “ Bạch Cầm nói đúng, thiếu gia muốn gặp biểu tiểu thư thì còn có rất nhiều cơ hội, hôm nay không phải là thời điểm thích hợp.”

Khi Nguyên Vinh Châu về đến Quỳnh Anh Các, liền nhìn thấy tiểu biểu muội của mình đứng ủ rũ cạnh giường, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, trong lòng Nguyên Vinh Châu rất đau xót, nàng nhanh chân bước đến cạnh Hoa Diên, nàng nắm lấy tay Hoa Diên hỏi: “Biểu muội đã xảy ra chuyện gì?”

“Biểu tỷ, tỷ đã đến rồi.”

Nguyên Vinh Châu hướng nhìn đến giường của mình, có một người đang nằm trên giường của nàng, khuôn mặt rất xinh đẹp, nàng ta đang nhíu nhíu mày, không nói một lời, vẻ mặt cam chịu không một tia oán hận, thật làm người thương tiếc.



Nguyên Vinh Châu mặc kệ nàng ta có đáng thương như thế, nhưng nàng ta nằm trên giường của nàng, mặc xiêm y của nàng, vô luận thế nào thì Nguyên Vinh Châu cũng không thể ưa nổi.

Thật ra, Nguyên Vinh Châu không phải là một tiểu thư đanh đá, không hiểu chuyện, nhưng chính là người của Nguyên gia luôn có mang trong mình khí chất chính trực, nên đối với lọai có người tâm tư xấu xa liền không thể ưa nổi. Huống chi, Nguyên gia luôn có tật xấu khắc cốt ghi tâm đó chính là luôn bênh vực người thân của mình.

Hoa Nguyệt Phỉ đang nằm trên giường cũng mở mắt, nhìn thấy Nguyên Vinh Châu liền nhu nhược nói: “Biểu tỷ, lần này là muội muội quấy rầy. Đều là muội muội không phải.”

Nguyên Vinh Châu là hòn ngọc quý trên tay của Lăng Quốc Công phủ, nên nàng hành sự có chút tùy hứng. Tuy rằng vừa rồi nàng không hiểu Bạch Cầm muốn ám chỉ điều gì nhưng qua một thời gian suy nghĩ kỹ càng, hiện tại nàng cũng đã thấu hiểu. Nên bây giờ nàng còn cho Hoa Nguyệt Phỉ sắc mặt tốt thì đó mới là kỳ quái.

Nguyên Vinh Châu kéo Hoa Diên sang một bên rồi ngồi xuống, thanh âm mang theo vài phần lạnh nhạt hỏi: “ Ta chỉ có Hoa Diên là biểu muội, còn ngươi chỉ là khách. Ngươi ở trong phủ của ta xãy ra chuyện ngoài ý muốn, về tình hay về lý thì ta cũng phải hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Lời nàng không thể không rỏ ràng hơn được, Hoa Nguyệt Phỉ chỉ là khách, đừng có mặt dày nhận thân thích lung tung.

Hoa Nguyệt Phỉ không nghĩ tới mình đã rất đáng thương lại bị người khác không chút khách khí vạch trần như thế, đáy mắt toát lên một mạt dữ tợn nhưng rất nhanh biến mất, nhu nhược cười nói: “ Là muội nói sai, thỉnh tỷ tỷ bỏ qua cho.”

Nguyên Vinh Châu không để ý đến lời Hoa Nguyệt Phỉ nói, nhưng nhìn nàng ta nhu nhược nhíu mày giống như bị đại ủy khuất, guyên Vinh Châu lại hỏi: “ Ta vẫn thấy có chút kỳ quái, hồ sen đó tột cùng là có cái gì hấp dẫn ngươi mà lần đầu tiên ngươi theo biểu muội ta đến đây lại một mình lén lút đi ra đó?”

Lời này rỏ ràng có chút ý tứ, Hoa Nguyệt Phỉ đang nằm trên giường sắc mặt liền trắng bệch, nhưng Nguyên Vinh Châu tuyệt không thèm để ý đến.

Hoa Diên bỗng nhiên cảm thấy, nàng đối với kẻ hại mình nhà tan cửa nát này vẫn còn có chút nhân từ.

Hoa Nguyệt Phỉ dù cho có hận ý đến ngập trời thì Nguyên Vinh Châu đã hỏi đến thì buộc lòng phải trả lời. Liền nhìn thấy nàng ta nghẹn ngào rơi lệ, nước mắt thấm ướt đôi mi cong dài. Một bộ dáng như thế, tin chắc rằng bất kỳ nam tử nào nhìn thấy đều phải mềm lòng, hận không thể bước đến bên cạnh ôm vào trong lòng ngực mà hảo hảo an ủi một phen.

Nàng ta cắn cắn môi, giống như đang bị người khác nhục nhã, chậm rãi mở miệng nói: “Tỷ tỷ cần gì phải nói ta như vậy? Ta ở trong Hoa phủ như thế nào muội muội cũng đều biết rỏ. Muội muội chịu dẫn ta đến đây là ta đã rất cảm kích muội muội, nên khi ta nhìn thấy hồ sen rất xinh đẹp tuy biết rằng nước rất sâu, nhưng vẫn cầm lòng không được bước đến ngắn nhìn một chút. Ai biết —— ai biết ——”



Nói đến chỗ này, nàng ta giống như muốn bật khóc, làm người khác nghĩ đến nàng ta đã chịu ủy khuất rất lớn lao.

Trong lòng Hoa Diên bỗng có dự cảm không tốt, nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Nguyệt Phỉ, Hoa Diên tin rằng với tâm cơ của Hoa Nguyệt Phỉ, nàng ta nhất định sẽ đổi trắng thay đen vu khống Hoa Diên nàng. Nhưng Hoa Diên lại cho rằng tại Lăng Quốc Công phủ Hoa Nguyệt Phỉ chắc sẽ không dám trắng trợn vu khống nàng, nhưng vừa nghe những lời nàng ta nói trong lòng Hoa Diên dâng lên một cổ ngột ngạt khó tả.

Quả nhiên, liền nghe được Hoa Nguyệt Phỉ nói: “Tổ mẫu muốn muội dẫn ta ra ngoài để mở mang tầm mắt, nên tỷ mới đi theo muội đến đây, nhưng không nghĩ đến ở tại nhà ngoại của muội lại mất thể diện như thế, sau này tỷ vẫn không nên đi theo muội mới tốt, miễn cho muội phải bị mất mặt.”

Hoa Diên sửng sốt trong chốc lát, hiện tại nàng ta trở về nói cùng với tổ mẫu – kẻ xem nàng nhủ kẻ thù kia như vậy, thì những ngày tháng sau này nàng cùng mẫu thân nàng sống tại Hoa phủ thật không dễ chịu đi.

Nguyên Vinh Châu cau mày, lại nghe Hoa Nguyệt Phỉ tiếp tục nói: “Muội muội, tỷ tỷ biết trên dưới Lăng Quốc Công phủ đều rất yêu thương ngươi, tỷ tỷ mặt dày theo ngươi tới đây, cũng chỉ là muốn cảm nhận được cảm giác có nhà ngoại yêu thương mà thôi. Tỷ tỷ cũng không sợ muội muội ngươi chê cười, tỷ tỷ nghĩ nếu ta có nhà ngoại yêu thương như thế thì thật quá tốt.”

Vừa nói Hoa Nguyệt Phỉ vừa ngẩng đầu lên nhìn Hoa Diên, trong mắt là một mạt đau thương khủng khϊếp: “Chỉ là muội muội không muốn cho tỷ tỷ có được cảm thụ nhỏ nhoi này thì ngươi liền nói với tỷ tỷ. Tỷ tỷ sẽ như thế nào theo ngươi tới đây? Ngươi ngoài mặt đáp ứng đưa tỷ tỷ tới, xoay người một cái liền sai Bạch Cầm mang một nam nhân xa lạ đến bờ hồ sen, làm như thế thì thanh danh của tỷ tỷ phải làm sao?”

Chờ đến Hoa Nguyệt Phỉ diễn xong, trong lòng Hoa Diên dâng lên một cổ tức giận không sao tả được. Nếu như là kiếp trước, nàng sẽ cho rằng Lăng Quốc Công phủ sẽ không thích Hoa Diên nàng, còn cho rằng Bạch Cầm thông đồng với người ngoài ám hại nàng.

Diễn xuất vụng về như thế nhưng kiếp trước tới khi chết nàng mới hiểu được. Nàng bỗng nhiên có chút tự giễu nghĩ đến, đời trước khi nàng chết đi, thì trong mắt bọn họ, nàng chết chính là do quá ngu xuẩn đi?

Chỉ một lát sau, đại phu đã được mời đến.

Nhìn bộ dáng của lão đại phu râu trắng phiêu phiêu có cảm giác như cao nhân ngoại thế.

Lăng Quốc Công phu nhân bước đến, ôm Hoa Diên vào lòng nói: “ Tiểu Diên Nhi của ta bị dọa sợ rồi sao?”

Hoa Diên lắc đầu, “Không có đâu ngoại tổ mẫu, tỷ tỷ như thế nào rồi?”

Lúc này lão đại phu cũng vừa vặn bắt mạch xong, nói: “Không có gì trở ngại, uống một chén canh gừng cho ra mồ hôi thì không có gì đáng ngại cả.”