Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi

Chương 20: Lãnh Đạm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Hoa Diên rời khỏi Phật đường của Hoa lão phu nhân, nàng lập tức đến viện của Nguyên thị.

Đại phu vừa xem bệnh cho Nguyên thị xong, hiện đang khai phương thuốc cho nàng. Khi Hoa Diên vào phòng, Nguyên thị vẫn chưa tỉnh lại. Hoa Diên để Bạch Cầm ở lại hầu hạ Nguyên thị còn nàng đi tìm đại phu hỏi về tình trạng của Nguyên thị.

“ Đại phu, bệnh tình của nương ta như thế nào?” Nếu nàng nhớ không lầm, kiếp trước vào thời điểm này Nguyên thị đã hoài thai, bất quá không giữ được. Nguyên thị cũng vì chuyện này mà sức khỏe ngày càng suy yếu, bệnh tật triền miên.

“Không dối gạt Hoa tiểu thư, phu nhân có hỉ mạch. Nhưng hiện tại, sức khỏe phu nhân rất suy nhược, còn bị động thai khí, có dấu hiệu sẩy thai. Cho nên trong thời gian này cần phải điều dưỡng cho thật tốt, bằng không có thể bị sanh non.” Đại phu khai cho Nguyên thị một đơn thuốc dưỡng thai, còn cẩn thận dặn dò Hoa Diên trong khõng thời gian này phải chiếu cố Nguyên thị thật tốt. Sự việc ngày hôm nay tuyệt đối không được để phát sinh thêm lần nữa, nếu không hài tử liền không giữ được.

Vị đại phu này là Hoa Diên sai Bạch Cầm đi ra ngoài mời tới, y thuật rất tốt, danh tiếng cũng không tồi.

Hoa Diên dự tính đem việc Nguyên thị mang thai tạm thời không cho người khác biết, chờ thai nhi ổn định mới công bố ra ngoài. Nếu dùng đại phu trong phủ thì chắc chắn sẽ không che giấu được. Hoa Diên thưởng cho đại phu ít bạc, căn dặn hắn không được tiết lộ tin tức Nguyên thị có thai ra ngoài, còn nhờ hắn khai phương thuốc điều dưỡng thân thể cho Nguyên thị. Nàng công bố ra ngoài Nguyên thị thân thể yếu đuối phải ở trong phòng tịnh dưỡng, từ đó, việc Nguyên thị có thai được Hoa Diên triệt để che giấu. Ngoại trừ Hoa Diên cùng một số nha hoàn của Nguyên thị thì không ai biết được Nguyên thị mang thai, kể cả Hoa thừa tướng Hoa Diên cũng không nói.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Diên vừa cùng Nguyên thị dùng bữa sáng thì Hoa Nguyệt Phỉ cùng nha hoàn của nàng ta tiến vào. Hôm nay Hoa Nguyệt Phỉ trang điểm rất tỉ mỉ, tóc búi cao, cầm một cây trâm phỉ thúy hình bướm rất sống động, nàng ta xuyên một chiếc váy vân la có viền màu xanh lục có thêu hoa lan nhìn rất ưu nhã, bên hông đeo một hầu bao thủ công rất tinh tế, nhu nhu nhược nhược, ánh mắt long lanh. Nàng ta không khác gì mỹ nhân từ trong tranh bước ra, khiến cho mọi người nhìn không chớp mắt, khí chất nhu nhược làm cho người khác sinh lòng thương tiếc.

“Phỉ Nhi gặp qua mẫu thân.” Hoa Nguyệt Phỉ vào cửa liền hành lễ với Nguyên thị, phong thái tự nhiên hào phóng, cử chỉ rất khéo léo.

“Phỉ Nhi lại đây, ngồi đi!” Nguyên thị ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Hoa Nguyệt Phỉ, thanh âm nhàn nhạt, thái độ không nóng không lạnh giống như đang đối xử với một người xa lạ.

Hoa Diên cảm nhận rất rỏ ràng, khi Nguyên thị nhìn thấy Hoa Nguyệt Phỉ, thân người nàng hơi cương cứng một chút, đáy mắt hiện lên một mạt dị sắc.

Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân đối với Hoa Nguyệt Phỉ thật lãnh đạm nhưng chi phí ăn mặc, tiêu xài chưa từng bạc đãi nàng ta. Ngay cả phụ thân đối xử với Hoa Nguyệt Phỉ cũng không khác mẫu thân nàng. Mẫu thân không thân cận với Hoa Nguyệt Phỉ thì nàng có thể hiểu được nhưng tại sao phụ thân cũng đối xử với nàng ta như thế? Chẳng lẻ bởi vì lời tiên đoán của Tế đại sư sao?

“Phỉ Nhi cảm tạ mẫu thân.” Hoa Nguyệt Phỉ cử chỉ ưu ngồi xuống, ánh mắt nàng ta nhìn sắc mắt tái nhợt của Nguyên thị xong liền chuyển sang nhìn Hoa Diên. Hoa Nguyệt Phỉ nhìn thấy trên cổ Hoa Diên có đeo một khối ngọc bài, ánh nàng ta liền hiện lên một tia đố kỵ.

“ Mẫu thân đã khỏe hơn chưa? Hôm qua Phỉ Nhi muốn đi vấn an mẫu thân, nhưng Diên Nhi nói mẫu thân đã sớm nghỉ ngơi. Sáng hôm nay. Phỉ Nhi liền tự mình hầm chút canh để mẫu thân bồi bổ. Mẫu thân nếm thử, xem tay nghè của Phỉ Nhi có tiến bộ hơn không?” Hoa Nguyệt Phỉ nhận chung canh từ tay nha hoàn, tự tay múc đầy hai chén cho Nguyên thị và Hoa Diên, ôn nhu cười nói: “Muội muội lần trước rơi xuống nước thân mình chưa khỏi hẳn, muội cũng nên uống chút canh tẩm bổ đi.”



“ Đa tạ tỷ tỷ, nhưng Diên Nhi đã no rồi. Mẫu thân mau sai người đem canh của tỷ tỷ mang cho Diên Nhi cất lại, buổi tối khi trở về con sẽ uống sau có được không?” Hoa Diên bĩu môi khó xử, cười tủm tỉm lôi kéo tay áo Nguyên thị làm nũng.

Nguyên thị bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch xoa đầu nàng, nói, “ Được, con thật là một con mèo nhỏ ham ăn mà.”

Nhìn thấy hai mẫu tử Hoa Diên, Hoa Nguyệt Phỉ rất đố kỵ nhưng nàng ta rất thông minh tuyệt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào ra bên ngoài.

Tại một đình viện nằm sâu trong rừng trúc, hương trà phảng phất.

Bên trong đình viện, một thân ảnh màu trắng đang ngồi trên ghế đá, dù chỉ là một bóng dáng mờ mờ ảo ảo nhưng cũng đủ làm cho chúng sinh khuynh đảo. Bạch y thoát tục, khí vũ bất phàm, nam tử đang ngồi đón từng cơn gió thổi đến, giống như thần tiên men theo cơn gió mà dến chốn phàm trần này.

Nam tử trông giống như thần tiên đó, rốt cuộc có hình dáng như thế nào? Thật làm người khác mong chờ, tim liền đập nhanh thêm vài nhịp.

“ Thuộc hạ tham kiến chủ tử.” Gió lạnh thổi qua, một thân ảnh xuyên xiêm y màu xanh lá đang quỳ một gối phia sau lưng bạch y nam tử.

“Ân.” Bạch y nam tử nhàn nhạt lên tiếng.

“Khởi bẩm chủ tử, Lạc gia đã đầu quân cho Tam hoàng tử, đem đích nữ Lạc gia Lạc Mộng gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi. Độc Cô gia cũng đã có động tỉnh, Độc Cô trưởng tử sang cầu hôn thiên kim của phủ Hoa thừa tướng, định nhờ trợ lực của Hoa phủ cùng Lăng Quốc công phủ . Hoàng hậu nương nương cố ý đem chất nữ của nàng gả cho Thất hoàng tử làm Thất hoàng tử phi nhưng bị hoàng thái hậu cản trở…”

Bạch y nam tử vươn bàn tay thon dài pha trà, giống như không hề nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, hắn không có chút phản ứng nào cả chỉ chuyên tâm pha trà.

Khi thuộc hạ đã bẩm báo xong, một lúc lâu sau, bạch y nam tử mới chậm rãi mở miệng nói: “ Ta nhớ thái tử chỉ có hai vị trắc phi, liền đem những nữ tử đó đến cho thái tử đi.”

“ Dạ, thuộc hạ cáo lui!” Sau khi nhận được mệnh lệnh, thân ảnh màu xanh lui ra phía sau vài bước rồi nhanh chóng rời đi.

Từ đầu đến cuối, bạch y nam tử không có xoay người lại, cũng không có lộ ra dụng mạo thật của hắn, chỉ có một thân ảnh màu trắng lúc ẩn lúc hiện trong gió mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »