Đáy mắt Hoa Diên thoáng hiện lên một tia dị sắc, nàng nhìn Sở Sở nói: “ Sở Sở tỷ tỷ, ngươi không thích hầu bao ( túi tiền ) này sao? Sở Sở tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân nhiều năm như vậy, thậm chí còn tận tâm tận lực chăm sóc lão phu nhân còn hơn cả đứa cháu gái này nữa. Phụ thân cùng mẫu thân đã nói vơi ta rất nhiều lần, tỷ tỷ là người rất tốt. Trong lòng Diên Nhi đã sớm xem Sở Sở tỷ tỷ như thân tỷ tỷ của mình vậy, lễ vật này tỷ tỷ không được cự tuyệt nha. Hầu bao này tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng chính là tâm ý của ta dành cho tỷ.” Hoa Diên tuy mới chín tuổi nhưng lại vô cùng xinh đẹp đáng yêu, làn da trắng nỏn, ánh mát long lanh như hai viên hắc trân chân. Thật khiến người khác không thể đành lòng cự tuyệt.
“ Vậy thì, Sở Sở cung kính không bằng tuân mệnh, Sở Sở cảm tạ nhị tiểu thư, Sở Sở nợ nhị tiểu thư một phần ân tình, ngày sau nếu có cơ hội, Sở Sở nhất định sẽ đền đáp.”
Hoa Diên nhìn hầu bao trong tay Sở Sở không chớp, hầu bao này trông rất bình thường nhưng đối với Sở Sở nó có ý nghĩa rất quan trọng.
“Sở Sở tỷ tỷ, quá khách khí rồi!” Hoa Diên không có cự tuyệt cũng không có đồng ý, gương mặt ngây thơ mang theo vài phần nghịch ngợm nhìn Sở Sở.
“ Lão phu nhân, nhị tiểu thư tới.” Sở Sở mang theo Hoa Diên vào trong hậu đường, nơi Hoa lão phu nhân tạm nghỉ ngơi sau khi tụng kinh niệm Phật xong. Đó là một tiểu viện đơn sơ, ngày thường Hoa lão phu nhân cũng sinh hoạt trong này hiếm khi bước ra ngoài.
“Diên Nhi gặp qua tổ mẫu, tổ mẫu vạn phúc.” Hoa Diên hơi khom lưng, cung kính hướng Hoa lão phu nhân hành lễ. Bất quá nàng đối với Hoa lão phu nhân chu toàn lễ nghĩa nhưng lại không có chút tình thân nào, thập phần xa cách.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Hoa lão phu nhân từ từ mở ra, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần chán ghét nhìn Hoa Diên, sau đó bà ta nhìn qua Sở Sở ánh mắt đầy thâm tình nói: “ Sở Sở, ta có mấy tấm vải, ngươi cầm đi làm hai kiện xiêm y, ngươi ở bên cạnh lão thái bà ta đã lâu cũng chưa có đi ra ngoài. Ngày mai ngươi sang phòng thu chi lấy một trăm lạng bạc đi ra ngoài dạo một chút cho thoải mái.” Hoa lão phu nhân hoàn toàn không hề để ý gì đến Hoa Diên – cháu gái ruột thịt của bà ta. Hoa lão phu nhân đối với Sở Sở thập phần từ ái hoàn toàn trái ngược với thái độ của bà ta đối với Hoa Diên.
“ Lão phu nhân, Sở Sở có rất nhiều xiêm y, tấm vẫn này vẫn nên cấp cho phu nhân làm xiêm y vẫn tốt hơn. Sở Sở cũng không có thường xuyên ra phủ, làm nhiều xiêm y vậy thật rất lãng phí.” Sở Sở nhẹ nhàng cự tuyệt Hoa lão phu nhân, nàng ta hầu hạ Hoa lão phu nhân nhiều năm như vậy tất nhiên hiểu rỏ ý tứ của Hoa lão phu nhân lúc này. Trong lòng của nàng ta rất thương cảm cho nhị tiểu thư nhưng cũng không có biểu hiện gì.
Hoa Diên vẫn đứng im như một khúc gỗ, không nói một lời nào cả.
Kiếp trước, nàng vẫn cho rằng Hoa lão phu nhân là một bà lão vô cùng từ ái, bà ta lúc nào cũng nhìn nàng vơi ánh mắt khinh thường cùng chán ghét như vậy, tại sao kiếp trước nàng lại không nhận ra?
“Phỉ Nhi, ngươi lại đây.” Hoa lão phu nhân nhìn Hoa Nguyệt Phỉ, vẫy vẫy tay với nàng ta. Hoa Nguyệt Phỉ cười nhạt, bước đến bên cạnh Hoa lão phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng tổ mẫu. Hoa lão phu nhân ý cười trên mặt càng đậm hơn.
“ Hoa gia chúng ta là đại nguyên lão tam triều. Năm đó lão tổ phụ các ngươi theo tiên đế đánh giặc bảo vệ giang sơn, lập được nhiều chiến công hãn mã. Được tiên đế rất trọng dụng, Hoa gia chúng ta được Hoàng ân che chở, phụ thân các ngươi là thừa tướng chức vị trọng yếu trong triều, có thể nói dưới một người nhưng trên vạn người. Ân đức của Hoàng thượng, con cháu Hoa gia chúng ta phải ghi tạc trong lòng, trăm triệu lần không thể phụ bạc ân đức, không được làm ô danh liệt tổ liệt tông Hoa gia chúng ta, các ngươi có biết không?”
“ Cháu gái ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo.” Hoa Nguyệt Phỉ cùng Hoa Diên gật đầu đáp lại.
Thấy các nàng ngoan ngoãn nghe lời, Hoa lão phu nhân khẽ gật đầu, sau đó bà ta nhìn Hoa Diên, lặng im một lát, mở miệng nói: “Diên Nhi, nghe nói ngươi cùng Lạc gia tiểu thư quan hệ rất tốt?”
Lạc Mộng?
Nghe Hoa lão phu nhân nhắc đến, trong đầu Hoa Diên hiện lên khuôn mặt giảo hoạt của Lạc Mộng. Bất quá, nghe Hoa lão phu nhân nhắc tới Lạc Mộng, Hoa Diên cũng đoán được sự việc sẽ phát sinh tiếp theo.
“ Lần trước, ở Vãn hoa tiểu trúc có gặp qua một lần, hôm đó Lạc Mộng tỷ tỷ cũng có mặt ở đó. Lạc Mộng tỷ tỷ là người rất tốt, đối xử với bất kỳ ai cũng rất hòa nhã, dịu dàng.” Khẽ gật đầu, Hoa Diên không có thừa nhận cũng không có phủ nhận nàng cùng Lạc Mộng có mối quan hệ tốt.
“ Vậy rất tốt. Diên Nhi ta biết ngươi cũng giống như Phỉ Nhi, là hài tử hiểu chuyện. Bất quá, mệnh của Phỉ Nhi không được tốt như ngươi. Các ngươi là thân tỷ muội, tuổi tác xấp xỉ bằng nhau không nói. Còn nhớ lần trước ngươi không cẩn thận bị ngã xuống hồ suýt nữa mất mạng Phỉ Nhi không màng đến tính mạng của mình nhảy xuống hồ cứu ngươi, ngươi còn nhớ hay không?”
“Dĩ nhiên là Diên Nhi nhớ rõ, ân tình của tỷ tỷ đối với Diên Nhi, Diên Nhi có chết cũng không quên.” Nàng nhìn Hoa Nguyệt Phỉ một cái, ánh mắt mang theo vài phần ý vị sâu xa phức tạp.
Ân tình sao? Phải nói là huyết hải thâm thù mới đúng.
Kiếp trước Hoa Nguyệt Phỉ làm hại không chỉ có một mình Hoa Diên nàng mà còn có huynh trưởng vô tội của nàng, cả nhà ngoại tổ phụ, tất cả bọn họ đều bị nữ nhân có tâm địa rắn riết kia hại chết, bọn họ vô tội biết nhường nào? Cho đến nay, nàng không thể quên được cái đêm nàng bị người hãm hại, làm mất trong sạch, cái cảm giác đau đớn này giống như bị người ta xé ra từng mãnh nhỏ, nàng vĩnh viễn không thể quên.
Huống chi…… Nàng hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống trước ngực chính mình, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Nàng từng tận mắt chứng kiến tim mình bị móc ra, máu chảy đầm đìa, còn nhìn thấy rất rỏ ràng trái tim vẫn còn đập khi rời khỏi l*иg ngực mình. Hoa Diên vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được cái cảm giác này. Cảm giác đau đến chết lặng, đau đến mất đi cảm giác đau, đau đến hít thở không thông……