Bên ngoài Phật đường
Hoa Diên nôn nóng chạy vào sân viện của Hoa lão phu nhân, từ xa nàng nhìn thấy một thân ảnh ốm yếu quỳ gối bên ngoài Phật đường, thân ảnh lung lay như sắp ngã xuống, giống như một con dao sắt bén cắm sâu vào lòng Hoa Diên.
“Nương…… Người không sao chứ?” Nàng bước tới trước Nguyên thị, nhìn thấy sắc mặt mẫu thân nàng tái nhợt, hai mắt Hoa Diên đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra.
“Diên Nhi…… Đừng khóc, nương… Khụ khụ… Khụ khụ khụ… Nương không có việc gì.” Nguyên thị là một từ mẫu, nàng yêu thương hai hài tử của mình hơn cả mạng sống của nàng, tuyệt không để cho hài từ chịu bất kỳ ủy khuất nào. Hiện tại nhìn thấy Hoa Diên vì mình mà hai mắt đỏ bừng, nàng liền nhanh chóng trấn an Hoa Diên, mặc dù lúc Nguyên thị cảm thấy mình như sắp ngục ngã.
“ Nương, người đừng quỳ nữa, thân thể người vốn không tốt, người quỳ thế này làm sao chịu nổi, người mau đứng lên trước đi.” Nói xong, Hoa Diên liền đưa tay nâng Nguyên thị đứng lên.
Nguyên thị vẫy vẫy tay, cự tuyệt Hoa Diên: ““Diên Nhi, nương biết con lo lắng cho nương, con có tấm lòng như vậy nương rất vui. Việc này con không nên xen vào, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Nương sẽ xử lý ổn thỏa tuyệt không để cho Diên Nhi mang thanh danh độc ác.” Người làm mẫu thân rồi tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ, Nguyên thị xưa nay ôn nhu mềm yếu, chỉ cần sụ tình có liên hệ với hài tử của mình, nàng tuyệt khong nhượng bộ.
Nghĩ đến lời nói của Hoa lão phu nhân, thâm tâm nàng liền lạnh băng. Phỉ Nhi là cháu gái bà ta, chẳng lẽ Diên Nhi liền không phải sao? Muốn bảo toàn Phỉ Nhi bà ta liền bắt nàng phải hy sinh Diên Nhi sao? Không, nàng không thể chấp nhận chuyện đó được.
“Nương……” Hoa Diên nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, nàng không biết phải nói với mẫu thân nàng như thế nào nữa, sự việc phát sinh trên người nàng thật khó làm người khác tin tưởng nỗi. Huống hồ, nàng cũng không có ý định nói mọi chuyên cho mẫu thân nàng biết, nếu nói ra sẽ khiến cho mẫu thân nàng càng thêm lo lắng.
“Diên Nhi ngoan, nghe lời mẫu thân, con sang phủ của ngoại tổ phụ ở mấy ngày đi, cữu cữu cùng cô mẫu thường xuyên nhắc tới con, nói con đã lâu không đến thăm bọn họ. Con về phòng, thu thập vài bộ xiêm y, rồi sang bồi ngoại tổ phụ đi, ngoại tổ phụ lúc nào cũng thương Diên Nhi nhất.” Có phụ thân cùng huynh trưởng che chở cho Hoa Diên, Nguyên thị cảm thấy trong lòng yên tâm được một phần.
“Nương, chuyện này liền giao cho nữ nhi xử lý đi, có được không?” Được Nguyên thị hết lòng lo lắng cho mình, Hoa Diên cảm thấy trong lòng thất ấm áp, có người thương yêu mình cảm giác thật sự rất tốt.
“Diên Nhi, con vẫn là một hài tử……”
“Nương, tin tưởng con, con có thể làm được.” Hoa Diên ngắt lời Nguyên thị, sắc mặt nghiêm túc cùng ngừng trọng xưa nay chưa từng có.
Nguyên thị sửng sốt, trong nháy mắt nàng có cảm giác nữ nhi mình đã thay đổi, giống như biến thành một người khác vậy.
“Nương, nữ nhi trưởng thành, không còn là tiểu hài tử ngây thơ không hiểu chuyện suốt ngày chỉ biết vui đùa nữa. Nữ nhi cần phải có chút trách nhiệm với mọi người. Nương, người có tin tưởng nữ nhi không?” Hoa Diên ánh mắt kiên định nói với Nguyên thị.
Sống lại một đời, Hoa Diên không nghĩ nàng sẽ hồ đồ u mê giống như kiếp trước nữa. Dục hỏa trùng sinh, nàng muốn thay đổi tất cả, bảo vệ thật người thân của mình. Tất nhiên, sẽ không để người khác phát hiện ra nàng có bất kỳ cái gì khác thường, chính vì vậy nàng đã nói với Nguyên thị như thế.
Trầm mặc hồi lâu, Nguyên thị kinh ngạc nhìn Hoa Diên chằm chằm, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt Nguyên thị hơi ươi ướt: " Nương tin con". Chỉ ba từ thôi, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều ý tứ.
Rất lâu về sau, Hoa Diên mới hiểu được ý nghĩ sâu xa câu nói này của Nguyên thị.
" Nương, cảm tạ người."
" Đứa nhỏ ngốc này, ta là nương con, đương nhiên là phải tin con rồi." Nguyên thị khẽ cười.
Đột nhiên, Nguyên thị cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người vô lực ngã xuống đất.
" Nương, người sao vậy? Nương, người mau tỉnh lại đi.... Nương...." Hoa Diên tràn đầy lo lắng, tay chân luống cuống đỡ lấy Nguyên thị. Nhìn thấy sắc mặt Nguyên thị trắng bệch, trong lòng nàng sợ hãi cùng bất an.
" Ầm ỉ như thế còn ra thể thống gì? Đây là nơi Phật môn thanh tịnh, là nơi ở của lão thân, các ngươi định đem nơi này biến thành nơi nào? Đều cút hết cho lão thân..." Hoa lão phu nhân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hoa Diên thân hình nho nhỏ đang cố nâng Nguyên thị miệng kêu lên hoảng loạn, trong lòng bà ta dâng lên một cổ tức giận, thét lên một tiếng chói tai.
Sở Sở khẽ cau mày nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
" Quấy nhiễu tổ mẫu thanh tịnh đây là lỗi của cháu gái. Cháu gái sẽ nhanh chóng mang thân nương rời khỏi đây ngay." Nhịn! Nhịn! Nhịn! Hoa Diên không ngừng tự nhủ với chính mình, nàng phải nhịn. Đây chưa phải là lúc để nàng cùng Hoa lão phu nhân trở mặt, mặc dù lúc này, nàng tức giận vô cùng.
Nói xong, Hoa Diên cắn răng, dùng hết sức lực của mình nâng Nguyên thị lên, ánh mắt nàng thật quật cường.
Hoa lão phu nhân ngẩn người, bà ta không nghĩ tới Hoa Diên sẽ quật cuòng như thế. Bà ta cho rằng Hoa Diên vốn được nuông chiều từ nhỏ khẳng định sẽ nổi giận với bà, bà ta sẽ nhân cơ hội mà trừng phạt luôn cả Hoa Diên và bà ta sẽ đe dọa cùng dụ dỗ nàng đáp ứng đi làm việc kia.
Nguyên thị ngất xỉu đối với bà ta là một cơ hội tốt, nhưng bà ta trăm triệu lần không nghĩ tới Hoa Diên sẽ có hành động như vậy