Vốn rất thông minh, khi nghe Nguyên thị cùng tổ mẫu nói chuyện, Hoa Nguyệt Phỉ mơ hồ biết được nguyên nhân tại sao nương nàng ta chết.
Hoa Nguyệt Phỉ khẳng định nương nàng ta chết không phải do nàng ta khi một tuổi đã dùng trâm đâm vào tim nương nàng ta như lời đồn đại bên ngoài, nàng ta khẳng định bên trong nhất định còn có ẩn tình.
Có lẽ, bí mật này liên quan đến rất nhiều người nên mới không thể để cho người khác biết được.
Nhớ lại đoạn đối thoại giữa tổ mẫu và Nguyên thị, các nàng khi nói chuyện tâm trạng rất kích động, Hoa Nguyệt Phỉ càng khẳng định bí mật kia chắc chắn phải là chuyện rất kinh thiên động địa.
Có lẽ, đây là một cơ hội tốt! Tim Hoa Nguyệt Phỉ đập nhanh, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng.
“Câm miệng! Việc này từ nay về sau không được nhắc tới nữa. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, những thứ thuộc về ngươi, tổ mẫu sẽ giúp ngươi đòi lại cho bằng hết, không người nào chiếm được bất kỳ cái gì thuộc về ngươi. Ngươi không cần tự cho mình thông minh, đi làm những việc vớ vẫn. Có những việc ngươi không cần phải biết. Không biết không thấy mới là chuyện tốt.” Hoa lão phu nhân ánh mặt sắc bén như nhìn thấu rõ nội tâm của Hoa Nguyệt Phỉ, lên tiếng cảnh cáo nàng ta, làm cho Hoa Nguyệt Phỉ đang chìm đắm trong ảo tưởng liền choàng tỉnh lại.
“…… Dạ, Phỉ Nhi đã biết. Tổ mẫu yên tâm, Phỉ Nhi biết nên làm như thế nào.” Nghe Hoa lão phu nhân nói xong, toàn thân Hoa Nguyệt Phỉ liền ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Suýt nữa thì nàng ta đã phạm một sai lầm lớn.
Người cường thế như Hoa lão phu nhân cũng không dám đề cập đến sự tình của năm đó, hiển nhiên là có liên quan đến rất nhiều người, thậm chí có thể liên quan đến người trong hoàng cung. Huống hồ, sự tình năm đó, Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta một chút cũng không biết, nếu tùy tiện đi điều tra, lỡ truyền đến tai người có tâm thì mạng nhỏ của nàng ta còn giữ được sao?
Nghĩ đến mình suýt chút nữa vì lợi ích nhỏ trước mắt mà tự đi tìm chết, Hoa Nguyệt Phỉ cảm thấy run sợ, toàn thân lạnh toát.
“ Biết thì tốt. Lần trước ngươi đã cứu Hoa Diên, nàng ta đối với ngươi rất cảm kích, ngươi hãy tận dụng tốt cơ hội này, kế hoạch để ngươi xuất hiện trước mặt mọi người tuyệt không để phạm bất cứ sai sót nào, ngươi đã rỏ chưa?” Khi nhắc đến Hoa Diên, trong mắt Hoa lão phu nhân nổi lên một tia hận ý nồng đậm.
“Tổ mẫu yên tâm, con hết thảy đều đã an bài tốt.” Hoa Nguyệt Phỉ đáy mắt đỏ ngầu, lóe lên một tia câm phẫn.
Hoa Diên, lần trước ngươi ngã xuống hồ không chết, lần này ta sẽ không thủ hạ lưu tình!
Mà giờ phút này, Hoa Diên cũng đã tới viện của Hoa lão phu nhân, nàng cũng không biết rằng Hoa Nguyệt Phỉ đang giăng bẫy chờ nàng nhảy vào, nàng cũng không bận tâm đến. Điều nàng bận tâm nhất lúc này đó chính là an nguy của Nguyên thị - thân nương của nàng.
Trong Phật đường trang nghiêm im ắng, Hoa lão phu nhân xuyên một bộ xiêm y màu trắng, đang quỳ trên đệm hương bồ, tay cầm một chuỗi Phật châu, trong miệng lẩm bẩm. Mặc dù đã qua hơn nữa đời người nhưng Hoa lão phu nhân vẫn minh mẫn, làm việc rất khôn khéo và quyết đoán. Tuy ở trong Phật đường nhưng khí thế vẫn không hề giảm sút chút nào.
“ Lão phu nhân, làm như vậy có ổn thỏa không? Thân thể phu nhân vốn không tốt, lỡ xãy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?” Một thiếu nữ thanh tú đứng ở bên phải Hoa lão phu nhân mở miệng nói, thiếu nữ tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại lộ ra khí chất rất lạnh lùng liền làm cho người khác cảm thấy nàng không phải là một nha hoàn tầm thường.
Nghe vậy, Hoa lão phu nhân ngừng niệm kinh Phật, mở mắt ra, đáy mắt lóe lên một tia không hài lòng: “ Sở Sở, ngươi đang cầu tình giúp nữ nhân kia sao ?”
Thiếu nữ được gọi là Sở Sở kia không chút lo lắng nhìn thẳng vào mắt của Hoa lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Nô tỳ không cầu tình cho bất cứ kẻ nào, nô tỳ lo lắng nếu sự việc này truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho thanh danh của lão phu nhân mà thôi.”
“ Tổ mẫu lòng dạ ngay thẳng, thân phận cao quý, ai dám đặt điều vu hại tổ mẫu? Ta biết Sở Sở tỷ tỷ từng mang ơn nữ nhân kia, muốn cầu tình cho nàng ta thì cũng hợp tình hợp lý mà. Bất quá Sở Sở tỷ tỷ chớ có quên, nữ nhân kia đối với tổ mẫu đại bất kính, Sở Sở tỷ tỷ chớ có phụ tấm chân tình mà tổ mẫu dành ngươi a!” Nếu nói trong phủ này, trừ bỏ Hoa Diên ra, người mà Hoa Nguyệt Phỉ hận nhất chính là nữ nhân Sở Sở kia, người được Hoa lão phu nhân hết mực sủng ái
Hoa Nguyệt Phỉ ghen ghét Hoa Diên được mọi người yêu thương, quang minh chính đại, còn nàng ta lại giống như một con chuột, trốn chui trốn nhũi ở nơi tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời. Hoa Nguyệt Phỉ ghen ghét Sở Sở, rõ ràng chỉ một đứa bé mồ côi nhưng lại được tổ mẫu hết mực sủng ái, so với Hoa Nguyệt Phỉ còn có phần nhiều hơn, hỏi sao Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta không ghen ghét cho được?
“Đại tiểu thư suy nghĩ nhiều.” Không thừa nhận cũng không phủ nhận, Sở Sở lạnh nhạt nói với Hoa Nguyệt Phỉ.
“Ngươi……” Hoa Nguyệt Phỉ bị thái độ của Sở Sở chọc giận, đang định lên tiếng giáo huấn nàng ta, liền nghe thấy bên ngoài viện truyền đến tiếng kêu nôn nóng cùng lo lắng….
“Nương, người sao vậy? Nương… Người mau tỉnh lại đi, nương……” Tiếng khóc nức nở truyền đến tai tất cả mọi người trong viện, Hoa Nguyệt Phỉ nhíu mày, ánh mắt u ám, sẽ không phải trùng hợp như thế chứ? Bất quá chỉ mới quỳ trong chốc lát liền đã chịu không nổi?
Hoa lão phu nhân nhíu mày, bảo Sở Sở dìu bà ta đi ra bên ngoài….
“Tổ mẫu, nữ nhân kia sẽ không chết chứ……” Hoa Nguyệt Phỉ đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, thanh âm mang theo vài phần hưng phấn.
“Câm miệng!” Quát một tiếng chói tai, đáy mắt Hoa lão phu nhân lóe lên một tia rét lạnh, trong lòng tức giận vô cùng, một phần cũng là tức giận Hoa Nguyệt Phỉ sắt không thành thép kia.
“ Đây là những lời ngươi nên nói sao? Nếu có lần sau, không cần ta phải nói, ngươi liền tự cấm túc trong ba tháng đi.” Nói xong cũng không thèm nhìn đến sắc mặt khó coi của Hoa Nguyệt Phỉ, Hoa lão phu nhân trực tiếp lướt qua nàng ta, hướng ra ngoài phòng, bỏ lại Hoa Nguyệt Phỉ mặt đầy ủy khuất đứng trong Phật đường.