Tô Lương Thiển rời khỏi Minh Thận viện, lại được người của Thẩm lão thái thái dẫn đến Vân Tiêu viện.
Tô Lương Thiển vốn dự định gặp Thẩm Mục Nhân xong sẽ đi tìm Thẩm lão phu nhân, nàng có rất nhiều lời muốn nói với bà, nàng biết, Thẩm lão phu nhân cũng vậy.
Trời đã tối hẳn.
Gió thổi vào mặt, lạnh buốt thấu xương, cũng làm cho người đối với tương lai mờ mịt vô định, càng thêm thanh tỉnh kiên định.
Thẩm lão phu nhân tại nhà chính, bởi vì là mùa đông, Thẩm lão phu nhân đã có tuổi, hai chân lại còn bị phong thấp, nên cửa sổ đều là đóng chặt.
Trên bàn nhỏ trong phòng có bày vài đĩa thức ăn, đang được đậy kín, Thẩm lão phu nhân nhìn thấy Tô Lương Thiển đến mới cho người mở nắp ra, đều là những món Tô Lương Thiển thích.
Tô Lương Thiển cởi chiếc áo choàng mà Trịnh Minh Thành đưa cho nàng ra, đưa cho hạ nhân phía sau, Thẩm lão phu nhân vẫy vẫy tay với nàng, “Vào ban ngày nhiều người không tiện, nào, để ngoại tổ mẫu nhìn con thật kỹ nào.”
Thẩm lão phu nhân cho người lui hết ra, trong phòng, chỉ còn lại mình bà và Tô Lương Thiển.
Thẩm lão phu nhân nắm tay Tô Lương Thiển, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một hồi, trên mặt là niềm vui vô biên, “Thiển Nhi của bà đã trưởng thành rồi, đã là đại cô nương.”
Tô Lương Thiển cười, hai người nói chuyện một hồi lâu rồi mới ngồi xuống bàn.
“Nhân Nhân bây giờ thế nào rồi?”
“Đã ổn hơn rồi ạ, Minh Thành đang ở với tỷ ấy.”
Tô Lương Thiển còn nhỏ hơn Trịnh Minh Thành mấy tháng tuổi, nhưng dù sao cũng là cách một thế hệ, nàng lại từng trải qua một kiếp, tâm trí thành thục, lấy thân phận của trưởng bối nhắc tới một hậu bối như Trịnh Minh Thành, cũng không có chút nào gượng miệng, mà rất tự nhiên.
“Minh Thành quả thật là đứa nhỏ rất được, có chủ ý, học vấn tốt, cũng có thể phân rõ trái phải, từ trên xuống dưới Trịnh gia, cũng chỉ mình hắn còn quan tâm biểu tỷ của con, để ý tới cảm nhận của nàng. Ta biết biểu tỷ con sống ở nhà đó cũng rất gian nan, ta cũng từng khuyên nàng mấy lần, nếu không chịu được thì cứ về nhà, nhưng Nhị cữu mẫu của con lại là một người nhát gan, biểu tỷ của con cũng e ngại nhiều thứ.”
Thẩm lão phu nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Cuộc sống này, là của chính nàng, cũng chỉ có bản thân nàng mới có thể đưa ra quyết định.”
Tô Lương Thiển gật gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, cho nên mặc dù trong lòng nàng vẫn muốn Thẩm Mục Nhân hòa ly với Trịnh Doanh Siêu, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.
Chuyện của Thẩm Mục Nhân, những năm này vẫn luôn là tâm bệnh của Thẩm lão phu nhân, lần này nhắc tới, dù bà có muốn giả vờ mình ổn trước mặt Tô Lương Thiển, nhưng Thẩm lão phu nhân cũng không có tâm trạng gì mà ăn uống nữa.
Bà để đũa xuống, nhìn Tô Lương Thiển, “Ta nghe nói hai ngày trước con tới Vương gia, gặp hoàng hậu rồi sao? Hôn sự với Thái tử này, con định xử lý như thế nào?”
Tô Lương Thiển mím môi, nghe Thẩm lão phu nhân tiếp tục nói: “Đi theo Thái tử nguy hiểm quá lớn, ngoại tổ mẫu chỉ muốn con an ổn cả đời, biểu ca con tòng quân đã mấy năm, nếu có thể lập được quân công, trở về trước khi con cập kê, thì con cứ gả cho hắn đi, hắn là một đứa trẻ tốt, lại có trách nhiệm, có thể bảo vệ con cả đời vui vẻ không lo, nếu là không thành, tấm mặt mo này của ngoại tổ mẫu ta vẫn còn có mấy phần tình nghĩa, ngoại tổ phụ của con có mấy bộ hạ trung thành có thể dùng, ta đã gặp mấy đứa con nhà bọn hắn rồi, hình dạng nhân phẩm đều không tệ, ta cũng còn có chút vốn liếng. Thân phận của những người này, dù kém xa Đông cung tôn quý, nhưng nữ nhân lấy chồng, thân phận nhà chồng không phải quan trọng yếu, mà cần một người tôn trọng mình.”
Tô Lương Thiển nghe Thẩm lão phu nhân nhắc đến Thẩm Trác Bạch, trái tim nhịn không được co thắt lại, mũi cũng cay cay, hóa ra kiếp trước, ngoại tổ mẫu đã dự định sẵn cho nàng một tương lai ổn thỏa rồi, nếu nàng nghe theo sắp xếp của bà, vậy thì tất cả mọi người sẽ không phải có kết cục thê thảm như vậy, nhưng kiếp này
“Con không muốn vậy đâu ạ.”
Tô Lương Thiển nắm chặt đôi đũa trong tay, từ chối.
“Những năm này, trên dưới Kinh Quốc công phủ, ai mà không phải cẩn thận chặt chẽ? Ngoại tổ mẫu ngài có an ổn sao? Còn không phải ngày đêm lo lắng hãi hùng!”
Thẩm lão phu nhân nhìn gương mặt băng lãnh cau có của Tô Lương Thiển, cũng nói không ra lời.
Tô Lương Thiển đã nói đúng vào nỗi đau của bà rồi.
Những năm này, tuy luôn hạ thấp tư thái, cẩn thận chặt chẽ, bà cũng vẫn như cũ là nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.
“Mấy trăm năm qua, nam nhi Kinh Quốc công phủ vượt mọi chông gai, đẫm máu sa trường, ngoại tổ phụ, mấy cữu cữu, còn có đại ca chưa thành hôn, bọn họ là vì Đại Tề, vì bách tính Đại Tề mà phải chết trên chiến trường, dựa vào cái gì mà sau khi chết còn phải mang tiếng xấu, bị đám người kia thóa mạ khinh bỉ? Người nhà của bọn họ, phải giống như chuột chạy qua đường vậy, phải hạ mình đối nhân xử thế? Đây không phải là điều mà mọi người đáng phải chịu đựng, ta càng không tin tứ cữu cữu sẽ đầu hàng địch phản quốc!”
“Thiển Nhi.”
Lần trước bà gặp nàng, là lúc nàng mười tuổi, tính tình mềm yếu, nhưng ngày hôm nay Tô Lương Thiển giúp đỡ Thẩm Mục Nhân đòi mại thể diện trước mặt người của phủ Tây Xương Bá, cũng khiên bà rất bất ngờ, đồng thời lại cảm thấy có chút may mắn, nữ tử thông minh, cường thế chút, sẽ không bị khi dễ.
Nhưng bà không ngờ Tô Lương Thiển sẽ nói được những lời như thế này, quả thực khiến bà vui mừng cảm động nói không nên lời.
Những năm này, Kinh Quốc công phủ đã phải chịu đựng quá nhiều lời nhục mạ chửi bới.
Trái tim của bà giống như bị đao cắt vậy.
“Ngoại tổ mẫu hẳn là còn rõ ràng hơn con, Kinh Quốc công phủ không sai, nếu như ngài thật sự muốn làm gì vì con, vậy thì cứ đường đường chính chính như trước kia, con hiểu nỗi khổ tâm của ngoại tổ mẫu, nhưng ngoại tổ phụ và các cữu cữu đều là nam nhi thiết huyết sừng sững, nếu dưới suối vàng có biết, cũng không muốn gia quyến của mình phải sống tạm bợ.”
Tô Lương Thiển nhìn chằm chằm đôi mắt đã đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường không rơi nước mắt của Thẩm lão phu nhân, thần sắc kiên quyết, Thẩm lão phu nhân nắm chặt tay nàng, bỗng nhiên cười, “Thiển Nhi, con như vậy, thật khiến ta nhớ tới mình lúc còn trẻ.”
Thẩm lão phu nhân là thế hệ sau của võ tướng thế gia, lúc tuổi còn trẻ hùng hùng hổ hổ, yêu ghét rõ ràng, là người trong mắt chứa được hạt cát, tính tình nóng nảy có tiếng.
“Khi con vừa tròn trăm ngày không lâu, bởi vì lời phán của một đạo sĩ, mẫu thân con vì muốn bảo vệ con nên đã đưa con đến Thẩm gia, từ nhỏ con đã thông minh nhạy cảm. Ta còn nhớ rõ, có một năm, con theo mẫu thân về Tô gia, sau khi trở về đã hỏi ta, ‘ngoại tổ mẫu, có phải phụ thân và mẫu thân không thích ta không?’ Khi đó con mới chưa đầy ba tuổi, một đôi mắt to tròn, mê mang nhìn ta, mặc dù không khóc, nhưng làm trái tim ngoại tổ mẫu rất đau đớn, ngoại tổ phụ con cũng có ở đó, lúc ấy chúng ta đã nghĩ, đời này, dù con muốn cái gì, chúng ta đều sẽ cho con, tuyệt sẽ không miễn cưỡng con.”
Tô Lương Thiển nhìn Thẩm lão phu nhân lâm vào hồi ức, kiếp trước, bà thỏa hiệp đồng ý giúp Dạ Phó Minh tranh đoạt ngôi vị, nhất định đã giãy giụa rất lâu, và phải hạ quyết tâm rất lớn mới làm vậy.
Tô Lương Thiển nói với Thẩm lão phu nhân những điều này, là bởi vì nàng rõ ràng, nhân mạch của Kinh Quốc công phủ vẫn còn, nàng còn cần Thẩm lão phu nhân hỗ trợ, để bà sớm có chuẩn bị.
“Con cũng cảm thấy Thái tử không phải ta lương phối, con sẽ từ hôn, nhưng không phải hiện tại, mà là sau khi đứng vững gót chân ở kinh thành, trong vòng một năm, hoàng hậu nàng đã hứa với con rồi. Kinh Quốc công phủ có con, có Thẩm đại ca, có ngoại tổ mẫu, mảnh trời này đã có thể chống lên được rồi.”
Thẩm lão phu nhân nhìn gương mặt còn non nớt của Tô Lương Thiển, cảm thấy được sự an tâm mà đã nhiều năm qua không có, bà chỉ chần chờ trong chốc lát, rất nhanh cũng đã có quyết định: “Con hi vọng ngoại tổ mẫu sẽ làm thế nào?”
“Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, những bách tính năm đó bị lời đồn đại xúi giục, hiện tại hẳn là cũng đã tỉnh táo lại rồi, ngoại tổ mẫu, nén giận cũng không nhất định có thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng vạn vô nhất thất nhất định mang ý nghĩa dừng bước không tiến, đây mới là mạo hiểm nhất, đã tới lúc người nên ra ngoài đi lại một chút rồi.”