Chương 45: Mau Chóng Loại Bỏ

Đêm đó, chuyện của phủ Tây Xương Bá và Tô Lương Thiển xảy ra ở Kinh Quốc công phủ đã truyền ra ngoài, nhất là chuyện anh hùng cứu mỹ của Quý tiểu công gia, càng là truyền nhanh như gió, người nghị luận nói cứ như Quý Vô Tiễn đối với Tô Lương Thiển nhất kiến chung tình, thâm tình khó phai.

Người Tô gia, tự nhiên cũng nhận được tin tức.

“Sáng sớm mai đã đón tiểu thư trở về.”

Lúc đó, Tô Khắc Minh đang ở thư phòng, người báo cáo chuyện này với hắn là quản gia phủ Thị lang, Tô Trạch Khải cũng ở đấy.

Giọng nói của Tô Khắc Minh khẽ run rẩy, cảm xúc kích động.

Quý gia đời đời đơn truyền, tương lai phủ công gia khẳng định là phải giao cho Quý Vô Tiễn.

Quý gia cũng giống như Thẩm gia, kiến quốc Đại Tề đã được phong thưởng, nhiều đời tập tước, đến bây giờ, Thẩm gia lụi bại tới quang cảnh này, nhưng Quý gia lại sừng sững không ngã, Quý gia có quyền có thế, càng là phú khả địch quốc, nếu hắn có thể leo lên phủ công gia, Hộ bộ Thượng thư tính là cái gì.

Thái tử ngu ngốc, chưa chắc có thể leo lên vị trí đó, hắn hiện tại là trung lập trong triều, nhưng đây không phải là kế lâu dài, nếu có thể được Quý gia làm hậu thuẫn, cho dù tương lai theo sai phe, hắn cũng không đến mức không thể đứng vững trong triều, đối với Tô Khắc Minh mà nói, Quý Vô Tiễn so với Dạ Hướng Vũ càng có thể bảo đảm lựa chọn của hắn vạn vô nhất thất.

Hắn thậm chí còn ngóng trông, hoàng hậu bên kia mau chóng từ hôn, thực hiện đền bù hắn, hắn lại định ra hôn sự của Tô Lương Thiển với Quý gia, cho dù là đưa tới cửa làm thϊếp cũng chẳng thành vấn đề.

“Con hiểu tính toán của phụ thân, nhưng nếu lúc này đón muội muội trở về, sợ là Quý tiểu công gia sẽ không tiện gặp mặt muội muội, không bằng cứ để cho nàng ở nhà ngoại tổ mẫu của nàng thêm mấy ngày, cũng tiện để mượn cơ hội cho họ bồi dưỡng tình cảm.”

Lúc hai người đưa ra quyết định này, không chút nào lo lắng đến thanh danh của Tô Lương Thiển thân là nữ tử, bọn họ chỉ muốn tối đa hóa lợi ích có thể kiếm được từ trên người Tô Lương Thiển.

Tô Khắc Minh suy nghĩ một lát, nghĩ đến duyên phận khi còn bé của hai người, tán thưởng nhìn Tô Trạch Khải một cái, nói với quản gia: “Ngươi bảo phu nhân chọn mấy thứ đồ vật từ kho trong phủ, đưa sang cho đại tiểu thư.”

Tiêu Yến làm chủ mẫu, hàng năm vào lúc này bà ta còn bận rộn hơn Tô Khắc Minh, lúc quản gia nói cho bà ta nghe mệnh lệnh của Tô Khắc Minh, mới biết được sự tình từ đầu đến cuối, trong lúc nhất thời bực mình tới muốn xì khói.

Quản gia rời đi, bà ta lập tức xoay người đi tìm Tô Khuynh Mi.

Vừa mới bước vào viện của Tô Khuynh Mi, Tiêu Yến đã cảm thấy không thích hợp, hạ nhân đều ở bên ngoài, cũng không ở trong phòng hầu hạ.

Tiêu Yến bước nhanh hơn, đến phòng Tô Khuynh Mi, thấy thị tỳ bên người nàng là Bão Cầm đang thu thập mảnh vụn trên mặt đất, trên tấm chăn màu đỏ, còn có dấu vết bị nước trà làm ướt, còn có lá trà, trong phòng có hương trà quanh quẩn.



Tô Khuynh Mi ngồi ở bên cạnh bàn, một tay đặt ở phía trên, trên mặt là nụ cười đoan trang trước sau như một, nhìn không ra chút dị thường nào, Lý ma ma đứng ở phía sau nàng, nhìn thấy Tiêu Yến tới thì đi ra nghênh đón, cung kính hành lễ rồi giải thích: “Tiểu thư vừa không cẩn thận đánh vỡ.”

Nếu không phải hạ nhân bị tống cổ ra ngoài, hơn nữa đối với nữ nhi của mình ít nhiều cũng có chút hiểu biết, Tiêu Yến cũng đã tin lời Lý ma ma nói rồi.

“Mẫu thân sao lại tới đây?”

Chỉ liếc mắt một cái, Tô Khuynh Mi đã nhìn ra tâm trạng của Tiêu Yến cũng không tốt.

Động tác của Bão Cầm lưu loát, rất nhanh đã dọn dẹp sạch đồ vật trên mặt đất, đứng dậy rời đi, Tiêu Yến đi về phía Tô Khuynh Mi, đối với nữ nhi của mình, bà ta cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chuyện Tô Lương Thiển ở Kinh Quốc công phủ cùng Quý tiểu công gia liếc mắt đưa tình, có phải con đã biết rồi không?”

Bà ta nói đay nghiến bốn chữ liếc mắt đưa tình, càng lộ ra vẻ khinh bỉ, cứ như đang ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy Tô Lương Thiển quyến rũ Quý Vô Tiễn vậy.

Tô Khuynh Mi như thường nghe Tiêu Yến nói xong, mặt lại trầm xuống, Tiêu Yến thoáng cái đã khẳng định suy đoán của mình.

Bà ta nghĩ tin tức của Tô Khuynh Mi linh thông, đáy lòng sinh ra vài phần kiêu ngạo, ngồi xuống bên cạnh Tô Khuynh Mi, “Ở trước mặt mẫu thân, con không cần che dấu cảm xúc khắc chế bản thân. Ta cũng vừa mới biết chuyện này, phụ thân con cũng biết, còn lệnh cho ta chọn lễ vật từ trong kho đưa đến Thẩm gia, con nói xem, sao tiểu tiện nhân kia lại may mắn như vậy cơ chứ?” Giống hệt mẫu thân của nàng ta.

Khi còn đang ở trong bụng mẹ, đã được chỉ hôn cho Thái tử, trở thành thái tử phi nội định, khó khăn lắm mới đợi được đến khi Hoàng hậu muốn từ hôn, nàng xoay người đã quyến rũ được Quý tiểu công gia.

Vận may như vậy, khiến Tiêu Yến ghen tị tới cắn răng.

Tô Khuynh Mi không nói gì, tùy ý buông tay đặt trên bàn, nắm thành quyền rất chặt, nàng ta cũng cảm thấy Tô Lương Thiển may mắn, lại còn biết đầu thai vào chỗ tốt nữa.

Bởi vì được tính ra trước mười bốn tuổi, số mệnh tương khắc với Tô Khắc Minh, nên cho dù là lúc Thẩm Thanh còn sống, Tô Lương Thiển phần lớn thời gian đều sống ở Kinh Quốc công phủ, khi đó nàng tùy tiện chọn một người bạn chơi, thân phận đều là Tô Khuynh Mi không thể sánh kịp, trong đó ấn tượng sâu nhất chính là vị Quý tiểu công gia này, bởi vì hắn luôn đi theo sau Tô Lương Thiển, có tới Tô phủ vài lần.

Tô Lương Thiển mới hồi kinh chưa bao lâu, Quý tiểu công gia đã xuất hiện, nàng còn nghe nói, người của Quý gia gần đây khắp nơi tìm đối tượng cho Quý gia tiểu công gia, Tô Khuynh Mi rất khó để không suy nghĩ nhiều.

Thẩm gia là đổ, nhưng trâm anh thế gia nội tình mấy trăm năm như vậy, căn bản là hai nhà Tiêu, Tô không thể sánh được.

Cùng mang họ Tô, cũng là con gái Tô gia, Tô Lương Thiển sinh ra đã thắng ở vạch xuất phát.

Nếu như, kết quả của việc Tô Lương Thiển bị Thái tử từ hôn là trở thành nữ nhân của Quý công gia, vậy nàng ta thà để Tô Lương Thiển gả cho Thái tử còn hơn.

Quý gia cao quý, nhưng chỉ có Quý tiểu công gia là người thừa kế, hơn nữa, nam tử Quý gia, sẽ không nạp thϊếp, cũng không có thông phòng, chỉ có một chính thê, Quý công gia phu nhân, cho tới bây giờ là người mà tất cả nữ tử trong kinh thành đều phải hâm mộ.



Nếu Tô Lương Thiển sống tốt hơn nàng ta, nàng ta cũng không thể chịu được.

“Đại tỷ tỷ không phải loại người dễ khống chế, mẫu thân có nắm chắc, sẽ khiến nàng để chúng ta lợi dụng không?”

Nếu Tô Khuynh Mi hỏi như vậy trước khi Tô Lương Thiển trở về, Tiêu Yến nhất định sẽ nói chắc như đinh đóng cột, nhưng hiện tại, bà ta...

Tính toán ban đầu của Tô Khuynh Mi cũng là thu được hảo cảm của Tô Lương Thiển, chiếm được sự tín nhiệm của nàng, rồi lợi dụng nàng, biến nàng thành đá kê chân cho nàng ta, nhưng sau khi Tô Lương Thiển hồi phủ, đọ sức vài lần, Tô Lương Thiển vẫn giống như khi còn bé, khắp nơi áp đảo nàng ta, thậm chí còn thông minh hơn.

Những biến số lần lượt nhằm vào chuyện của Tô Lương Thiển khiến Tô Khuynh Mi nảy sinh cảm giác nguy cơ.

Tô Lương Thiển trở thành cái gai trong mắt Tô Khuynh Mi, chỉ có rút ra, mới có thể nhanh chóng loại bỏ nó.

Chỉ có phá hủy, mới có thể thư thái!

“Ta hiện tại xác định, nàng đối với chúng ta mà nói, chính là một quân cờ vô dụng, chẳng những cản trở ta, còn có thể cắn ngược lại nữa. Mẫu thân chuẩn bị thuốc cho Lục di nương thế nào rồi? Ta có chủ ý có thể một mũi tên trúng hai đích...”

Tô Khuynh Mi nhếch môi, cảm giác thản nhiên khi nói tới thuốc hại người, cảm giác như đó thật sự chỉ là phương thuốc chữa bệnh đơn giản, thậm chí còn mang theo một tia miệt thị.

***

Chuyện của Tô Lương Thiển và Quý Vô Tiễn, mọi người Tô gia đều biết, người Quý gia đương nhiên không có khả năng không biết gì cả.

Quý Vô Tiễn vừa mới hồi phủ, đã bị Quý phu nhân gọi đi, ngay khi Quý phu nhân dùng mấy từ như thiên nhai nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, ngươi muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu để an ủi của Quý Vô Tiễn, muốn khuyên nhủ hắn thay đổi mục tiêu, Quý Vô Tiễn lại bị Quý lão công gia gọi đi.

Quý tiểu công gia khóc không ra nước mắt, thoáng cái hứng thú ngẩng cao lên, ánh mắt sáng lên, trên mặt càng tràn đầy nụ cười xấu xa.

Quý phu nhân: “....”

Lẽ nào hắn đang nghĩ tới chuyện để lão công gia đi cướp người cho hắn?

Mơ mộng hão huyền!