Chương 32: Làm Rất Tốt

Vương lão phu nhân với Vương Hiểu Âm đang tranh cãi kịch liệt thì bị người ta cắt ngang.

Người tới là một người ăn mặc phú quý, mắt mày phong lưu, trời sinh tuấn lãng bất phàm, rảo bước như mây, hoàn khố liên thành quần là áo lượt, chính là Vương Thừa Huy.

“Ngươi tới đây làm gì?” Vương lão phu nhân nhíu mày.

Vương Thừa Huy bước vào phòng rồi thì tự rót cho mình một tách trà: “Ban ngày ban mặt, các cô nương của Di Thúy các không thể không nghỉ ngơi nha, hơn nữa cô cô hiếm lắm mới trở về nên con đương nhiên phải ở nhà để nói chuyện giải sầu với người rồi.”

Di Thúy các, chính là hoa lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, Vương Thừa Huy là khách quen ở nơi đó, cũng có tiếng nhiều lần vung tiền như rác cho các cô nương rồi.

Vương Thừa Huy mặc dù ăn chơi trác táng nhưng mồm mép lại ngọt ngào, nhất là nịnh nọt nữ nhân, hắn lại là đích tử duy nhất của Trường Vinh Hầu phủ, nên Vương Hiểu Âm cực kì yêu thương hắn, nhưng mà cũng phiền não hắn không quan tâm tới chính sự, không thể trở thành cánh tay đắc lực cho thái tử.

Vương Thừa Huy uống nước xong thì nói thẳng mục đích của mình ra: “Con nghe nói, phu nhân Tô phủ dẫn theo hai tiểu thư tới bái phỏng phủ chúng ta, nữ nhi của Tô Khắc Minh chắc chắn là xinh đẹp rồi, nhất là người mà phu nhân hiện tại của hắn sinh ra, bên ngoài đồn là giống như tiên nữ, thế người đâu rồi?”

Hắn liếc nhìn xung quanh, Vương Hiểu Âm đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Vương lão phu nhân nói: “Mẫu thân, Thừa Huy chính là đích trưởng tôn của người, lại do một tay người nuôi lớn, là người kế thừa Trường Vinh Hầu phủ tương lai, dáng vẻ này của hắn, người phải chịu trách nhiệm. Hắn cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng cần phải có người quản thúc để bước đi trên con đường chính đạo, người cũng không phải cứ nhắc mãi tới chuyện muốn ôm tằng tôn ư, nếu người đã thưởng thức Tô Lương Thiển như thế thì chi bằng ngày để nàng ta làm cháu dâu của người đi, dù sao thì con cũng tuyệt đối không đồng ý để nàng gả cho thái tử, làm con dâu của con đâu.”

Vương Hiểu Âm không muốn tiếp tục cãi nhau với Vương lão phu nhân nữa, nên sau khi nói rõ thái độ của mình lần nữa thì rời đi.

Vương Hiểu Âm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Vương lão phu nhân với Vương Thừa Huy, Vương Thừa Huy nhìn về phía Vương lão phu nhân, dùng ánh mắt dò hỏi những chuyện vừa mới xảy ra.

Vương lão phu nhân đã không còn tức giận nữa rồi, nói với Vương Thừa Huy những lời mà Vương Hiểu Âm nói với bà: “Ta đã nhìn thấy đứa trẻ kia rồi, cử chỉ đoan trang, không tự ti không kiêu ngạo, không hề thua kém những tiểu thư thế gia lớn lên trong kinh thành, nhìn rất giống một con thỏ, thật không ngờ lá gan lại lớn như thế, lâu lắm rồi ta chưa thấy hoàng hậu vừa tức giận lại vừa bất lực như thế.”

Trên khuôn mặt của Vương lão phu nhân chứa ý cười, không hề có chút ý tứ trách phạt Tô Lương Thiển tí nào.

“Tổ mẫu không lo lắng nàng ta sẽ gây bất lợi với hoàng hậu à?”

Nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ bị sự hài hòa của hai bà cháu bọn họ làm cho kinh ngạc tới rớt cả cằm ra, điều kinh dị hơn đó là Vương lão phu nhân thế mà lại nói chuyện cơ mật quan trọng như thế với một tên ăn chơi trác táng không biết giữ mồm giữ miệng trước mặt nữ nhân như thế.

“Chắc là nàng tạm thời sẽ không đưa ra lúc này đâu, còn có thể khiến cho cô cô con thu liễm bớt lại, một nha đầu thông tuệ hữu dũng hữu mưu như thế, tương lai chắc chắn có thể làm việc lớn. Nếu thái tử có thể cưới nàng thì ta cũng nguyện ý giúp hắn một phen.”

“Rất hiếm khi nghe thấy tổ mẫu khen người người khác như thế, người rất thưởng thức nàng à?”

Lúc nói những lời này Vương Thừa Huy đột nhiên nghĩ tới những chuyện ở trại Tiêu Phong thời gian trước, hắn chần chừ một lúc nhưng vẫn nói sự thật với Vương lão phu nhân, khiến cho Vương lão phu nhân tức giận mắng to: “Làm làm, hậu nhiều năm như thế rồi, thế mà ánh mắt còn thiển cận như thế, ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, không được tham gia vào những chuyện như thế này của nàng ta rồi mà.”

Vương Thừa Huy nhíu mày, bớt chút cà lơ phất phơ của người ăn chơi trắc táng rồi, mà nhìn nghiêm túc hơn: “Chuyện này, con vẫn cảm thấy sai sai, tổ mẫu, người nói xem, có phải là nàng đã biết rõ về mưu kế của mấy người Tô phu nhân từ lâu rồi không?”

Hắn sờ sờ cằm: “Nếu thật sự như thế thì con cưới nàng cũng không phải là không thể.”



Hắn cười cười: “Bây giờ con có chút tò mò về nàng rồi đấy, tổ mẫu, nàng có xinh đẹp không? Nếu xấu thì con không cần đâu, nàng có biết công phu không? Dũng mãnh như An vương phi cũng không được.”

.......

Ở một bên khác, Tiêu Yến tỉnh táo rời khỏi Trường Vinh Hầu phủ, cũng mơ hồ bối rối như Tô Khuynh Mi.

Rõ ràng đang nói chuyện vui như thế, sao mà hoàng hậu lại nói đuổi người là đuổi đi lập tức như thế chứ, Tiêu Yến cảm thấy chắc chắn nguyên nhân là do Tô Lương Thiển.

“Hoàng hậu nói gì với con thế?”

Tô Lương Thiển dựa vào xe ngựa, lười trả lời: “Không có gì.”

Tiêu Yến nhìn thấy thái độ này của nàng thì muốn phát hỏa lên, sau đó bà ta lại nghĩ tới có thể là tại nguyên nhân bị hủy hôn nên tâm trạng của Tô Lương Thiển không tốt, nên lập tức lại thấy vui vẻ, ngoài mặt vẫn cố gắng không để lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Chuyện hôn sự nói thế nào rồi?”

“Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối.”

Nếu đã như thế thì việc cưới xin này bị hủy là cái chắc rồi.

Tiêu Yến vô cùng vui mừng.

Đoàn người Tiêu Yến vừa mới về tới Tô phủ, còn chưa kịp ăn trưa thì đã bị Tô lão phu nhân mời tới Phúc Thọ viện.

“Sao rồi? Gặp hoàng hậu rồi chứ?”

Hạ nhân thông báo đoàn người Tô Lương Thiển trở về khiến Tô lão phu nhân có chút lo lắng.

Về vào lúc này, đừng nói là chọc cho hoàng hậu với Vương lão phu nhân không vui đấy chứ?

Tô lão phu nhân đi thẳng vào vấn đề, thậm chí có chút không chờ nỗi nữa.

“Gặp rồi.”

Trên mặt Tiêu Yến mang theo nụ cười, giọng nói cũng không trầm trọng, Tô lão phu nhân dần dần thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Lương Thiển: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Tô Lương Thiển vẫn đứng ở chỗ cũ, giọng nói dịu dàng, có chút vui vẻ: “Vương lão phu nhân rất thích con, hỏi con rất nhiều thứ, còn tặng quà gặp mặt cho con nữa.”



Tô Lương Thiển hơi hơi lắc lắc chiếc vòng tay huyết bảo có chút to trên tay, có chút ngại ngùng mà nói: “Vương lão phu nhân cởi trên tay bà xuống để tặng cho con.”

Trên khuôn mặt chứa đầy nụ cười của Tô lão phu nhân toàn là nếp nhăn, vẫy vẫy tay với Tô Lương Thiển, lại bảo nàng đi tới bên cạnh mình: “Thiển Nhi của ta đúng là làm cho người ta yêu thích.”

Tiêu Yến thấy dáng vẻ mấy ngày nay của Tô lão phu nhân còn yêu thích xem trọng Tô Lương Thiển hơn Tô Khuynh Mi, thì trong lòng cực kì không vui: “Con với Khuynh Mi cũng gặp hoàng hậu rồi, còn nói rất nhiều chuyện, hoàng hậu nương nương cũng rất thích Mi Nhi, còn khen ngợi hết lời, còn bảo con mang nàng tới tham gia Triêu Xuân yến năm sau nữa.”

Vừa nhắc tới điều này thì sự u ám trong lòng Tiêu Yến lập tức tiêu tan thành mây khói, cả người đều cực kì vui sướиɠ, giống như vị trí nữ nhân cao quý nhất thiên hạ đã nằm trong tay Tô Khuynh Mi rồi.

“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu nương nương bảo ngươi đưa Mi Nhi tham gia Triêu Xuân yến ư?”

Tô Khắc Minh đi từ bên ngoài vào, giọng nói kích động, dường như có chút không dám tin.

Hôm nay Tô Khắc Minh không ra ngoài, ngay khi nhận được tin Tô Lương Thiển đã trở về thì ông ta lập tức tới Phúc Thọ viện.

So với sự hưng phấn kích động của Tô Khắc Minh, thì Tô lão thái thái chưa từng biết tới Triêu Xuân yến cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi nghe thấy tiếng nói thì quay người lại, Tiêu Yến bước tới nghênh đón, cười nói: “Đúng vậy, hoàng hậu nương nương đích thân mời đó. Khuynh Mi của chúng ta xinh đẹp, cầm kì thi họa đều tinh thông, chắc chắn sẽ nổi tiếng vang danh.”

Tô Khắc Minh nhìn Tô Khuynh Mi, dung mạo Tô Khuynh Mi thanh lệ, cười một cách ôn hòa ấm ấp đoan trang, Tô lão phu nhân nhìn Tô Khắc Minh hỏi: “Triêu Xuân yến là cái gì thế?”

Tâm trạng của Tô Khắc Minh cực tốt, giải thích: “Là yến hội do hoàng hậu tổ chức, quý nhân của hậu cung với một số hoàng tử đều tham gia, thông thường thì chỉ có quan chính tam phẩm trở lên với những tông thân của hoàng thất... mới được mời tham dự.”

Dựa vào chức quan của hắn thì gia quyến không có tư cách tham gia Triêu Xuân yến, hoàng hậu đã mở kim khẩu ra mời thì có phải là đang âm thầm thể hiện điều gì không? Lẽ nào hắn sắp được thăng chức rồi?

Tô Khắc Minh càng nghĩ thì càng cảm thấy có khả năng, chỉ cảm thấy vị trí Hộ bộ thượng thư đã trở thành vật trong túi mình rồi.

Tô Khắc Minh cực kì hài lòng đối với Tô Khuynh Mi được chính mình dày công dạy dỗ, ông ta tưởng tượng tới việc Tô Khuynh Mi có thể chiếm được vị trí thứ nhất trong yến hội, có thể lọt vào mắt xanh của các quý nhân, thì đã đến lúc bản thân chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng rồi, trong lòng là một mảng sáng lấp lánh, cả người đều lâng lâng.

“Tốt lắm, tốt lắm, Thiển Nhi, con làm rất tốt.”

Tô Khắc Minh nhìn về phía Tô Lương Thiển, đáy mắt không hề có sự yêu thương của phụ thân đối với nữ nhi mà chỉ là sự hài lòng với một quân cờ phát huy tác dụng.

Mặc dù Tô Lương Thiển hủy hôn, nhưng mà lại có thể tranh thủ cho ông ta và Tô Khuynh Mi những lợi ích thực tế.

“Làm cho Mi Nhi với Thiển Nhi mấy bộ quần áo mới, nữ nhi của Tô Khắc Minh ta cũng không thể kém người khác được.”

Tô Lương Thiển đứng lên: “Còn có những muội muội khác nữa, hoàng hậu nương nương nói rồi, phu nhân có thể dẫn hết tất cả các nàng đi theo.”