Chương 22: Tô Khắc Minh Trở Về

Sắc mặt Tô Lương Thiển lộ ra sự nghi ngờ, lặp lại lời nói của Tiêu Yến, hỏi: “Lão phu nhân của Vương gia ư?”

Tiêu Yến giải thích: “Là thân mẫu của hoàng hậu, lão phu nhân của Trường Vinh Hầu phủ.”

Kiếp trước, Tô Lương Thiển từng nghe ngoại tổ mẫu của mình nhắc tới vị lão phu nhân của Trường Vinh Hầu phủ này nhiều lần rồi, trong lời nói có sự tán thưởng, nàng cũng từng gặp bà ta một lần nên đương nhiên là biết rồi.

Cuộc đời của vị lão phu nhân này, cũng giống với ngoại tổ mẫu, chính là hai chữ truyền kỳ.

Vương lão phu nhân họ Diêu, tên là Quy Ninh, là con gái duy nhất của gia đình phú thương tại kinh thành năm đó, môn đệ Vương gia năm đó kém xa hiện tại, nếu không vì sao lại lấy con gái của thương nhân chứ.

Sau khi Diêu Quy Ninh gả vào Vương gia, sinh được một nam một nữ, không lâu sau thì phu quân qua đời.

Lúc đó, Vương gia chưa được phong hầu, càng đừng nói tới phong hào Trường Vinh như bây giờ, có ban thưởng lớn như thế là bởi vì Vương gia có công rất lớn.

Năm đó Vương lão phu nhân không chỉ gả nữ nhi duy nhất, được yêu thương chiều chuộng nhất cho hoàng thượng hiện tại, còn gần như là tiêu tốn tất cả tài sản để giúp hắn khai thông mọi quan hệ, âm thầm thao túng mọi thứ. Hoàng thượng ngày nay có thể từ một hoàng tử không có lai lịch gì bước lên được vị trí cửu ngũ chí tôn như ngày hôm nay, không thể không kể tới công lao của Vương gia.

Sau khi hoàng đế đăng cơ, phong Vương Hiểu Âm làm hậu, phong Dạ Hướng Vũ làm Đông cung thái tử, bản thân Vương lão phu nhân cũng là nhất phẩm cáo mệnh, tới cả Vương lão gia đã qua đời nhiều năm cũng được truy phong, nhi tử duy nhất của Vương lão phu nhân cũng được phong hầu ban phủ, hiệu là Trường Vinh.

Trường Vinh, Trường Vinh, phồn vinh vĩnh cửu, đây chính là lời hứa hẹn của hoàng đế, vinh hoa ngập trời, mà tất cả những thứ này, đều là nhờ có sự quả cảm quyết tuyệt của Vương lão phu nhân.

Nhắc tới Vương lão phu nhân thì Tô Lương Thiển không khỏi nghĩ tới Tô lão phu nhân, chẳng qua chỉ nuôi ra được một quan tam phẩm, mà lại là Tô lão gia tử đã qua đời dạy bảo nên, mà đã dương dương tự đắc, bày ra tư thái khắp thiên hạ này chỉ có bản thân mình là tuyệt nhất. So với Vương lão phu nhân thì quả thật là không thể sánh bằng, cũng chẳng trách được ở hậu viện cũng không đấu thắng được Tiêu Yến, bị người ta nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng mà, điều khiến Tô Lương Thiển không thể giải thích được là, nữ nhân vừa thông tuệ lại vừa có thủ đoạn như Vương lão phu nhân, sao lại có thể dạy dỗ đích tôn duy nhất thành tên ăn chơi trác táng, quần áo lượt là như thế.

“Bà ấy muốn gặp ta làm gì?” Tô Lương Thiển biết rõ mà còn cố tình hỏi.



Thánh thượng đương triều cực kì kính trọng nhạc mẫu của mình, mỗi năm trước tết khoảng nửa tháng thì đều cho phép hoàng hậu trở về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cũng chính là khoảng thời gian này.

Kiếp trước, khi nàng trở về thanh danh đã bị hủy hoại hết, hôn sự này trực tiếp bị bỏ qua, giống như chưa từng có, bây giờ tình hình không giống thế nữa rồi.

“Con có hôn ước với thái tử, lúc trước ở Vân Châu không tiện, nhưng bây giờ con trở về rồi, mà Vương gia lại là nhà ngoại của thái tử, bà ấy tới xem mắt thay cũng là điều dễ hiểu.”

Chuyện hoàng hậu về Vương gia ở vài ngày Tiêu Yến cũng biết, xem mặt hộ ư, đây chỉ là cách nói của Tiêu Yến mà thôi, thực tế là vì từ hôn.

Nếu như là trước đây thì chắc hẳn trong lòng Tiêu Yến sẽ ghen tức căm giận, nhưng mà sau khi nói chuyện với Tô Khuynh Mi thì bà ta hoàn toàn không để ý tới nữa, chỉ mong sao cửa hôn sự này của Tô Lương Thiển có thể giúp cho Tô Khắc Minh đổi được chức quan cao hơn, bổng lộc hậu hĩnh hơn là được.

“Sau khi người của Tô phủ đi Vân Châu đón con, phụ thân con kích động tới mức đêm nào cũng không ngủ được, những năm này, ông ấy vẫn luôn nhớ tới con, nếu như không phải sự vụ cuối năm quá nhiều, ông ấy bận không thể phân thân ra được, thì cũng muốn đích thân đi đón con.”

“Ta nghe nói, phụ thân đưa đại ca đi thăm đồng liêu.”

Đại ca trong miệng Tô Lương Thiển chính là Tô Trạch Khải.

Năm đó, sau khi Thẩm Thanh gả cho Tô Khắc Minh, mấy năm mà bụng dạ cũng không có chút tin tức nào cả, Thẩm Thanh đã nhiều lần nói tới chuyện nạp thϊếp cho Tô Khắc Minh, nhưng mà Tô Khắc Minh đều từ chối vì ngại Thẩm gia, nhưng trên thực tế thì đã bí mật qua lại với Tiêu Yến ở bên ngoài, lại còn sinh ra con trai riêng nữa chứ. Bởi vì trùng hợp mà chuyện này bị Thẩm gia biết được, Tô Khắc Minh còn lần lượt bị các cữu cữu của nàng đánh cho, sau đó chuyện này truyền tới tai Thẩm Thanh.

Là một tiểu thư của gia đình chân chính mà lại chấp nhận làm ngoại thất cho người ta, thì rõ ràng là tự nguyện sa ngã rồi.

Thẩm Thanh vốn dĩ muốn đón mẹ con Tiêu Yến, Tô Trạch Khải về, lúc đó bản thân bà đang có thai, ngoại tổ mẫu cũng cương quyết phản đối, cảm thấy Tiêu Yến là thứ lòng lang dạ sói, nhưng mà sau này Tiêu Yến vẫn vào được Tô phủ.

Sau này, Thẩm gia xảy ra chuyện Thẩm Thanh cũng bị bệnh mà qua đời, Tiêu Yến cũng được phù chánh trở thành Thị lang phu nhân, đón Tô Trạch Khải về bên cạnh mình, hơn nữa còn ghi danh nuôi dưỡng dưới tên của mình.

Tô Khắc Minh có mấy người di nương, nhưng cơ bản thì chỉ có thể sinh con lúc Thẩm Thanh còn sống, hơn nữa đều là nữ nhi, cũng chỉ có một mình Tô Trạch Khải là nhi tử, nên cực kì coi trọng hắn.



Tô Trạch Khải mười chín tuổi thì bắt đầu ra ngoài du lịch, cuối mỗi năm hắn đều sẽ từ bên ngoài trở về, Tô Khắc Minh đi đâu thăm hỏi đồng liêu cũng đều mang theo hắn, để lót đường cho hắn, Tô Trạch Khải được đón về Tô phủ cũng được sáu bảy năm rồi, hắn hoàn toàn không có gì khác biệt với đích tử, rất nhiều người trong phủ cũng đều biết mối quan hệ của hắn với Tiêu Yến và Tô Khắc Minh, điều này đối với Tô Trách Khải mà nói thì chính là một vết nhơ, cũng khiến cho Tô gia trở thành đề tài châm biếm của rất nhiều người.

Một người nam nhân giả vờ thanh cao mà đi đâu cũng dẫn theo một đứa con trai không thể công khai với bên ngoài, thì Tô Khắc Minh này cũng không thông minh cho lắm.

Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển nhắc tới Tô Trạch Khải, không biết làm sao lại nghĩ tới những chuyện mà mình bảo hắn làm lần trước, ấn đường tự dưng giật giật một cái, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không thể nào, bà ta có rất nhiều áy náy với Tô Trạch Khải, nếu như có thể thì chỉ hận không thể bán Tô Lương Thiển đi để đổi lấy thứ mà Tô Trạch Khải muốn, nhưng bà ta cũng biết vào lúc này không thể thể hiện quá rõ ràng.

“Đa số đều là cấp trên của phụ thân con, không thể đắc tội được, Thiển Nhi à...”

Tiêu Yến gọi một tiếng Thiển Nhi đầy ắp “Tình mẫu tử”, giơ tay ra muốn nắm lấy tay Tô Lương Thiển nhưng lại bị nàng tránh đi, Tiêu Yến nhìn tay mình, xấu hổ rút tay về, nhưng mà nụ cười trên mặt thì không thay đổi: “Con chỉ có một người huynh trưởng này thôi, hắn là một người tốt, cực kỳ yêu thương muội muội, là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chỉ cần phụ thân và ca ca con tốt, thì tương lai con sẽ có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, mới có thể diện ở nhà chồng, ngày tháng trôi qua cũng tốt hơn.”

Tô Lương Thiển làm như không nghe ra ý nghĩa sâu ra trong lời nói của bà ta, rũ mí mắt xuống, nhìn lại càng nhu thuận hơn: “Hôn nhân đại sự, từ trước tới giờ đều cần nghe theo lệnh của cha mẹ, lời nói của người làm mai, ta nghe nói, trong kinh thành thịnh hành tổ chức yến tiệc vào tháng giêng, nếu như bọn họ muốn xem mặt thì vẫn còn nhiều cơ hội, mà một trăm lần “Nữ tắc” ta mới chỉ bắt đầu chép thôi, phu nhân từ chối thay ta nhé.”

Vương lão phu nhân, chính là nhạc mẫu mà hoàng thượng yêu thương kính trọng, có bao nhiêu người muốn gặp mặt mà còn không được, thế mà Tô Lương Thiển lại bảo bà ta từ chối, giọng điệu kia, giống như chỉ là từ chối một bộ quần áo mà bản thân mình không thích mà thôi, trừ vô tri ra thì Tiêu Yến không nghĩ ra được thứ gì khác.

Mặc dù Tiêu Yên rất muốn từ chối thay cho Tô Lương Thiển, để cho hoàng hậu với người của Vương gia biết được thì sẽ có ấn tượng không tốt với Tô Lương Thiển, nhưng mà những người khác sẽ không đồng ý, hơn nữa không muốn vì Tô Lương Thiển mà đắc tội với Vương gia, đó chính là lợi bất cập hại, vì nhỏ mà mất lớn.

Tiêu Yến lại âm thầm ám chỉ, khuyên giải một hồi lâu nhưng mà Tô Lương Thiển vẫn bất vi sở động, không nhúc nhích, Tiêu Yến thấy nàng dầu muối không ăn thì thấy khó chịu trong lòng nên giả vờ giả vịt rời đi.

Ra khỏi Lưu Thiển uyển thì bà ta đột nhiên nghĩ tới, khi Tô Lương Thiển rời khỏi kinh thành thì Tô Trạch Khải vẫn chưa được đón về Tô gia, Tô Lương Thiển làm sao lại biết hắn?

Trái tim Tiêu Yến hồi hộp một lúc, vẫn luôn có một cảm giác không ổn, rất lâu sau thì bà ta thu hồi suy nghĩ này, quay người tới Khuynh Vinh viện, tìm Tô Khuynh Mi thương lượng.

Tô Lương Thiển dùng cơm trưa xong thì ngủ một giấc mới dậy, lai có nha hoàn bên người Tô lão phu nhân cho mời.

“Lão gia trở về rồi, đang ở Phúc Thọ viện, lão phu nhân mời người qua đó.”