Chương 2: Lùi Lại Là Được

“Tiểu thư của ta ơi, em vừa nghe nói sân bị hỏa hoạn làm người bị sợ hãi, những hạ nhân chểnh mảng công việc này nên bán hết đi.”

“Lúc đầu người muốn tới Vân Châu, phu nhân không đồng ý, nói người còn quá nhỏ, là do phu nhân và Thẩm lão phu nhân kiên trì mới khiến cho tiểu thư còn nhỏ như thế mà đã phải rời xa những người thân nhất, chịu nhiều ấm ức. Những năm này phu nhân vẫn luôn nhắc tới người, lần này cũng là bà đã mấy lần cầu xin lão phu nhân và phu nhân, nên bọn họ mới đống ý cho người trở về.”

Tô Lương Thiển ngồi trên chiếc giường nhỏ, cả người đau nhức, đầu óc cũng mê man, nàng nhìn về phía ma ma đàng ồn ào lải nhải trước mặt, cảm thấy quen quen nhưng vẫn chậm chạp chưa kịp phản ứng được là đang xảy ra chuyện gì.

“Trước khi đi lão phu nhân có nói mấy câu, bảo lão nô nhất định phải nói lại cho tiểu thư. Tiền phu nhân trước khi qua đời đã định một mối hôn sự cho tiểu thư, nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, lão phu nhân và lão gia đều hi vọng tiểu thư có thể lấy đại cục của phủ Thị lang làm trọng.”

“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Quế ma ma không nghe nổi nữa.

“Hoàng hậu nương nương hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, nhưng mà chúng ta cũng không nên không biết đạo lý chứ, thân phận của thái tử tôn quý thì thân phận của thái tử phi cũng phải tôn quý ngang hàng như thế, tôn vinh vô song, đừng nói là lão gia, cho dù là bản thân tiểu thư thì cũng phải thấy ngại khi gả vào Đông cung chứ.”

.......

Đây không phải là Đỗ ma ma bên cạnh Tiêu Yến sao, còn có Liên ma ma bên cạnh lão thái thái nữa, sao bọn họ lại ở đây thế? Còn nữa, Đỗ ma ma không phải đã bị Tiêu Yến gắn cho tội ăn trộm rồi bị đánh chết từ lâu rồi sao? Bọn họ trông trẻ hơn trong ký ức của nàng rất nhiều.

Nàng đã chết rồi sao?

Tô Lương Thiển nhìn khắp căn phòng một lượt, màn giường màu tím nhạt, bốn góc màn đều được treo những túi thơm gắn tua rua, màu sắc tươi sáng...

Không đúng, cách bày biện trang trí trong căn phòng này rõ ràng là kiểu dáng khuê phòng của nàng khi nàng còn ở Vân Châu.

Tô Lương Thiển nghe mấy người này tranh luận, nhìn chân tay nguyên vẹn của mình, giơ tay vuốt ve hai gò má hoàn hảo, thế này là chuyện gì đang xảy ra?

Thật lâu sau Tô Lương Thiển mới phản ứng lại được, mình chưa chết, mà đã trọng sinh quay trở lại tám năm trước.



Kiếp trước, cũng là lúc này đây, viện của nàng bị hỏa hoạn, nàng cũng bị hoảng sợ như bây giờ, hơn nữa còn bị thương cổ họng nữa, giọng nói trở nên khàn đặc khó nghe, trên đường trở về nàng bị bọn cướp bắt đi, lúc người cứu nàng đuổi tới nơi thì vừa hay trông thấy nàng đang thành hôn với tên thủ lĩnh cường đạo, nàng tự vẫn không thành, sau khi về phủ thì lại bị ốm nặng một trận, bệnh tật kéo dài triền miên trên giường.

Chính bởi vì như thế mà những người trong phủ ai ai cũng nói nàng bị một tên giặc cướp lăng nhục hủy đi sự trong sạch, hơn nữa cơ thể còn vô cùng yếu ớt không thể sinh con dưỡng cái được nữa, thế nên cứ tự nhiên như vậy dẫn đến việc nàng bị thoái hôn.

Nàng đúng là bị mỡ heo che hết tâm tư rồi, lại đi tin lời nói gây xích mích của Đỗ ma ma, cảm thấy lúc đầu nếu không phải tại ngoại tổ mẫu với mẫu thân kiên quyết thì nàng sẽ không phải tới Vân Châu, cũng sẽ không bị cướp trên đường trở về phủ, rồi phải chịu bao nhiêu chế giễu đau khổ như thế, rồi vì thế mà nàng oán hận ngoại tổ mẫu của mình.

Lúc này, Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi ân cần hỏi han chăm sóc nàng, Tiêu Yến còn thường xuyên thay nàng nói lời hay trước mặt Tô Khắc Minh, trừng trị nghiêm khắc những hạ nhân nghị luận sau lưng, thế nên trong lòng nàng lại càng thân thiết với bà ta hơn, nàng lấy lòng dạ thật tâm đối đãi với bà ta như mẫu thân thân sinh, còn có Tô Khuynh Mi nữa, từ trước tới giờ chưa bao giờ nàng đề phòng bọn họ, còn bảo Thẩm đại ca dìu dắt Tiêu gia nhiều hơn.

Nói xấu sau lưng ngoài sáng trong tối, khiến nàng một lòng muốn thoát khỏi vương phủ để thay đổi môi trường mới, nhưng bởi vì danh tiếng của nàng bê bối, lại cộng thêm chuyện bị thiên tử hoàng gia từ hôn nên căn bản chẳng có người nào dám hỏi han nàng, thế nên nàng cảm động tới rơi nước mắt đối với Dạ Phó Minh sẵn lòng cưới nàng, thậm chí còn dùng mưu kế để kéo Thẩm đại ca và Kinh Quốc công phủ gia nhập vào cuộc tranh đoạt dòng chính của hoàng gia.

Người yêu nàng vì nàng mà chết, còn những người lợi dụng và phản bội nàng thì lại an nhàn ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nghĩ tới những chuyện này, Tô Lương Thiển hận không thể cho mình vài cái bạt tai.

Lúc này, nàng vẫn đang ở Vân Châu, cũng chưa bị cướp, Thẩm đại ca và ngoại tổ mẫu vẫn còn sống, nàng cũng chưa từng gặp Dạ Phó Minh, cũng chưa sinh con cho hắn, cũng chưa bị hủy dung.

Tô Lương Thiển nghĩ như vậy nên không khỏi cười khẽ ra tiếng, mà những người còn đang tranh luận nghe thấy tiếng nàng cười thì đồng loạt nhìn sang Tô Lương Thiển, khuôn mặt Quế ma ma tràn đầy sự lo lắng, mà Đỗ ma ma và Liên ma ma thì lại vô cùng kinh ngạc, sau đó cảm thấy chắc chắc là Tô Lương Thiển đang bị kí©h thí©ɧ.

Tô Lương Thiển cười nhẹ, ngồi dậy, Phục Linh ở bên cạnh thấy vậy vội vàng bước về phía trước để hầu hạ giúp nàng ngồi thoải mái hơn một chút, Tô Lương Thiển khẽ rũ mi xuống, thuận theo nói: “Nếu như mối hôn sự này khiến phụ thân và toàn bộ phủ Thị lang khó xử, thì ta từ hôn là được.”

Kiếp trước thái tử không những không lên được ngôi báu mà còn không được chết tử tế, mà thái tử phi và cả tộc thái tử phi cũng bị hắn ta làm liên lụy, hết bị chém đến lưu đày, chẳng có một ai có kết cục tốt cả.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều không biết được những chuyện này, toàn bộ đều ngây ngốc, không dám tin nhìn về phía Tô Lương Thiển, Đỗ ma ma mở miệng hói: “Sao người lại nói vậy? Người có biết thái tử phi có nghĩa là gì không? Tương lai sẽ trở thành hoàng hậu, chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!”

Nếu như Tô Lương Thiển là đồ quê mùa không rõ ý nghĩa của vị trí thái tử phi thì thôi, nhưng mà trước đó Liên ma ma đã có lòng giải thích nói rõ một hồi rồi, phu nhân với tiểu thư đều vì cửa hôn sự này mà hâm mộ ghen tị với Tô Lương Thiển chết đi được.

Mấy năm nay, phu nhân vì có thể khiến mối hôn sự này đổi thành cho tiểu thư Tô Khuynh Mi mà không biết đã phí hết bao nhiêu sức lực, nhưng dòng dõi Tô gia quá thấp, cuối cùng vẫn không thành công, bà ta chỉ có thể bỏ cuộc làm điều khác, khiến Tô Lương Thiển cũng không được làm thái tử phi, như thế thì tiểu thư Khuynh Mi cũng sẽ có thể có cơ hội.

Vì sao Liên ma ma phải giải thích nhiều như thế làm gì, đây cũng là ý của phu nhân, để kích thích sự bất mãn của Tô Lương Thiển, tốt nhất là quậy một trận thật lớn, nếu lão gia và lão phu nhân biết được sẽ càng cảm thấy nàng không hiểu đạo lý, khiến nàng hoàn toàn trở thành đứa con bị bỏ rơi.



“Ta đồng ý từ hôn, ma ma hình như không được vui lắm thì phải.”

Tô Lương Thiển để lộ ra sự nghi ngờ, Đỗ ma ma bị sự chế giễu trong mắt nàng làm cho kinh ngạc, chột dạ nói không nên lời, Liên ma ma ở bên cạnh thì nuốt nước bọt: “Sắp cuối năm, lão phu nhân và lão gia đang nóng lòng mong mỏi tiểu thư, phu nhân hết lần này tới lần khác cũng dặn dò nhất định phải đón tiểu thư về trước tết, cả nhà cùng nhau đoàn viên đón năm mới, tiểu thư quay về sớm một chút thì có thể tự mình lựa chọn những trang sức xinh đẹp, phu nhân còn nói sẽ đặt làm y phục mới cho tiểu thư, thợ may cũng đã tìm xong rồi, là những tú nương tốt nhất ở kinh thành.”

“Cơ thể của ta còn chưa khỏe...”

Tô Lương Thiển còn chưa nói xong thì đã cúi người xuống ho, Quế ma ma không vui nhìn Liên ma ma với Đỗ ma ma, lạnh mặt nói: “Từ Vân Châu tới kinh thành, đường xá xa xôi lại gập ghềnh, tiểu thư như thế này thì làm sao lên đường được?”

Đỗ ma ma nhớ tới lời dặn dò của Tiêu Yến, không vừa lòng nói: “Lẽ nào muốn để cho lão gia và lão phu nhân chờ à?”

“Nếu theo sự sắp xếp của các ngươi, trên đường đi tiểu thư có chuyện gì thì các ngươi ai sẽ chịu trách nhiệm? Các ngươi có thể gánh vác nổi trách nhiệm này không?” Quế ma ma không nhịn được nữa, giọng nói cũng nặng nề hơn, mạnh mẽ hỏi.

Đỗ ma ma bị chặn họng không nói ra lời, Liên ma ma cũng không dám tiếp lời.

Mặc dù bọn họ đều cực kì hy vọng Tô Lương Thiển sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu nàng thật sự có chuyện, thì dù bọn họ có mười cái mạng cũng không đền nổi, còn bị liên lụy tới người nhà nữa.

Liên ma ma chần chừ một lúc rồi nói: “Thế thì tiểu thư hẹn thời gian cụ thể, lão nô cũng dễ bề cho người mang thư về cho lão phu nhân hơn.”

Tô Lương Thiển dựa lưng vào cửa sổ, nhắm mắt lại nói: “Mấy ngày nay ta cần phải nghỉ dưỡng cho tốt đã, mấy ngày sau nói lại đi, ta sẽ về phủ Thị lang trước tết.”

Từ nay tới tết còn hơn bốn mươi ngày nữa, từ Vân Châu tới kinh thành nếu ngồi xe ngựa thì chỉ cần khoảng năm ngày là tới nơi, nhiều nhất là bảy ngày mà thôi, nàng vẫn còn rất nhiều thời gian.

Ông trời có mắt, không những cho nàng sống lại một kiếp này, mà còn cho nàng trở về trước khi tất cả bi kịch của cuộc đời nàng xảy ra, lại còn là lúc tốt đẹp nhất, nàng nhất định sẽ xoay chuyển vận mệnh của mình, bảo vệ những người thân yêu, sẽ không phải hối tiếc nữa.

Về phần những lang sói rắn rết kia thì đương nhiên phải khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu, đưa bọn chúng xuống gặp Diêm vương!