Chương 10: Gặp Lại Tô Khuynh Mi

Quý Vô Tiễn đứng ở bên cạnh Tạ Vân Dịch, vẻ mặt hắn buồn bực nhìn công tử đưa mắt nhìn theo Tô Lương Thiển rời đi.

“Công tử, người đưa ngọc bội cho nàng ta rồi, tại sao người lại đưa ngọc bội cho nàng chứ? Khẩu vị của người sao mà nặng như thế chứ? Sao người có thể nhẫn tâm làm cho ta phải luôn đối diện với người xấu xí như vậy!”

Tạ Vân Dịch thu lại tầm mắt, nhìn Quý Vô Tiễn hận không thể đấm ngực dậm chân: “Nếu vậy ngươi trở về đi, đổi Sơ Nam đến đây.”

Quý Vô Tiễn nghe vậy, ngay lập tức thu lại vẻ mặt đang cường điệu, lắc đầu, thề thốt sắt son nói: “Công tử, chúng ta đến kinh thành đi.”

Quý Vô Tiễn đếm ngón tay của mình: “Một, hai, ba,... Đã bao lâu rồi ta không về nhà, rất nhiều năm rồi đó, ta nghĩ ta cũng nên quay lại kinh thành thử xem, lão gia tử nhà ta chắc nhớ ta muốn chết rồi. Công tử người xem, nói như thế nào thì ta cũng lớn lên ở kinh thành, với lại những chuyện như thanh lý môn hộ này, Sơ Nam thành thạo hơn ta nhiều, nhưng ta chắc chắn là tiểu quản gia thân thiết hơn hắn nhiều, hiểu được tâm ý của người hơn, quan trọng nhất là, cái tên của Sơ Nam, nghe giống như cái gì đó, sẽ gây tổn hại đến thể diện của công tử.”

Sơ Nam và Quý Vô Tiễn đều là thuộc hạ của Tạ Vân Tịch, Tạ gia dòng dõi đơn bạc, con vợ cả chân chính lứa hiện nay chỉ có một mình Tạ Vân Dịch. Việc huyết thống kế thừa trở thành vấn đề đau đầu nhất của Tạ gia. Tạ Vân Dịch đã mười tám, ở tuổi này của hắn, những người bình thường đều đã lập gia đình, thông phòng cũng phải có vài người, nhưng bây giờ hắn vẫn còn một mình, lão gia tử Tạ gia không ít lần vì chuyện này mà dồn ép hắn. Tạ Vân Dịch bản lĩnh, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại sớm nắm trong tay quyền quản lý Tạ gia, vì chuyện này mà không cho lão gia tử nắm quyền nữa.

Lần này Tạ Vân Dịch xuất hiện, sở dĩ hắn lựa chọn mang theo Quý Vô Tiễn thay vì Từ Sơ Nam là bởi vì trong chuyện này, Từ Sơ Nam theo phe của Tạ lão gia. Hắn đã không ít lần phối hợp với lão gia tử nhét nữ nhân cho Tạ Vân Dịch, mà Quý Vô Tiễn lại theo phe Tạ Vân Dịch, đều là những kẻ bị thúc giục cưới xin, không nhịn được “bỏ nhà đi trốn”.

Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của Quý Vô Tiễn là giống công tử nhà hắn, phụng dưỡng hết những người thúc giục mình cưới vợ.

Tô Lương Thiển còn chưa đi đến xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy La Tri Văn đứng ngoài xe, nàng có hơi bất ngờ.

La Tri Văn đã đổi sang một bộ thường phục, sau khi nhìn thấy đoàn người Tô Lương Thiển thì nhanh chóng đi lên nghênh đón. Sau khi đến gần, nhìn thấy Tô Lương Thiển toàn thân đều là máu, vẻ mặt thờ ơ, điềm tĩnh giống như đã nhiều lần trải qua thế sự. Ông che dấu sự thổn thức đau lòng lại, cung kính chắp tay làm lễ với Tô Lương Thiển: “Tiểu thư.”

Tô Lương Thiển nhìn ông gật gật đầu, phúc thân, La Tri Văn được sủng ái mà lo sợ: “Tiểu thư đừng làm tiểu nhân tổn thọ, La Tri Văn ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Thẩm lão tướng quân đề bạt, sinh mạng này của tiểu nhân là do Tam thiếu gia cho, đáng tiếc...”

Vẻ mặt Tô Lương Thiển lạnh nhạt: “Có lắm người vong ân phụ nghĩa, không phải ai cũng giống như La đại nhân, ngoại tổ phụ ta nếu dưới suối vàng có biết, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”

La Tri Văn thở dài, chuyển đề tài nói: “Tô công tử chắc chắn tiểu thư vẫn còn ở trại Tiêu Phong, tức giận sai người vào trong, nhìn thấy thi thể của Vương Lực mới chịu buông xuôi, Vương công tử cũng cực kỳ tức giận.”



Tô Lương Thiển cười: “Chuyện lần này, sẽ không kết thúc như vậy đâu. La đại nhân trở về đi, ân huệ hôm nay, ngày khác nhất định sẽ báo đáp, cáo từ!”

Tô Lương Thiển từ biệt La Tri Văn, sau đó lên xe ngựa, đi một con đường khác với Tô Trạch Khải.

Nguyên do bởi vì Giáng Hương mà lúc đoàn người Tô Lương Thiển về đến được phủ Thị lang ở kinh thành đã là nửa tháng sau.

“Tiểu thư, đến rồi.”

Tô Lương Thiển chậm rãi mở mắt, vén một góc rèm lên, nhìn về phía cổng lớn khí thế. Hai chữ Tô phủ hùng hồn mạnh mẽ này là đương kim thánh thượng tự tay viết, phủ đệ cũng là do thánh thượng ban cho, tỏ rõ sự vinh sủng của Tô gia.

Khi mẫu thân gả cho Tô Khắc Minh, lúc đó Tô Khắc Minh ở quan trường vẫn chưa ló đầu được, lúc đó Kinh Quốc công phủ lại vinh sủng vô song, hiển nhiên đây là đương kim thánh thượng nể mặt Kinh Quốc công phủ.

Tô Lương Thiển sống ở trong đó, đương nhiên biết, Tô phủ cũng không kém hơn Thượng thư phủ, hơn nữa là được Thánh Thượng ngự ban, cho nên những năm gần đây dù Tô Khắc Minh không ngừng thăng chức, nhưng ông ta cũng không chuyển khỏi đây.

Đây là của mẫu thân, đương nhiên cũng là của nàng, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể cho đám lang sói vong ân phụ nghĩa kia được hời.

Hiện tại nàng đã trở lại, trở lại một cách bình yên vô sự hoàn hảo không sứt mẻ gì, những thứ này đều thuộc về nàng, nàng có thể dùng hình thức tương tự để đòi lại. Tô Lương Thiển nheo đôi mắt sắc bén lại, độ cong của khóe miệng lại khiến nàng trông vô hại hiền lành, còn tràn đầy tính kiên nhẫn như một con hồ ly đang trêu đùa con mồi.

Tô Trạch Khải về tới kinh thành sớm hơn bọn họ, không làm cho nàng thân bại danh liệt, còn thiệt hại một ma ma tâm phúc, bên Hoàng hậu cũng suy sụp oán giận. Đám Tiêu Yến chắc cũng sôi gan như ngồi trên bàn chông, đang cố gắng hết sức tìm cách để đối phó nàng.

Đúng lúc, nàng cũng có một phần hậu lễ muốn tặng cho bà ta.

Lần này, nàng muốn bẻ gãy răng nanh của bọn họ, để bọn họ phải nuốt ngược máu vào bụng.

Sau khi Tô Lương Thiển rời khỏi trại Tiêu Phong, bên phía Tiêu Yến lập tức bị cắt đứt hành tung của nàng, bà ta còn không biết Tô Lương Thiển có trở về Thị lang phủ hay không, chứ đừng nói đến cụ thể ngày nào trở về. Cũng bởi vì vậy, khi xe ngựa dừng lại, không có người nào ra nghênh đón nàng.



Bên ngoài Tô phủ, dòng người nhốn nháo, có hơi náo nhiệt khác bình thường.

Quế ma ma bước xuống xe ngựa trước, tiến tiên đến bảo người giữ cửa thông báo tin tức Tô Lương Thiển đã trở về. Phục Linh và Giáng Hương theo sau, từ xe ngựa đi xuống.

Mấy nốt đỏ trên mặt Phục Linh đã lành rồi, còn Giáng Hương một đường đi này đều được Phục Linh chăm sóc, Giáng Hương trở nên u ám gầy gò hơn trước đây rất nhiều.

Ngay khi mấy người vừa xuống xe ngựa, cổng lớn phủ Thị lang chậm rãi mở ra, hai bên trái phải có hơn mười nha hoàn và gia đinh theo thứ tự đi ra. Quế ma ma xem thế trận này, cho là là ra đón Tô Lương Thiển, trên mặt vui mừng, đang chuẩn bảo Tô Lương Thiển xuống xe ngựa thì nghe thấy trong đám người có người phấn khởi nói: “Ra rồi, ra rồi, tiểu thư của phủ Thị lang ra ngoài rồi!”

Quế ma ma cảm thấy không đúng, xoay đầu lại, Tô Lương Thiển ngồi trong xe ngựa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng vén màn lên, động tác mang theo một chút vội vàng.

Từ cửa của phủ Thượng thư, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở trung tâm, thiếu nữ có một gương mặt xinh đẹp, lông mày lá liễu nhỏ dài, mũi ngọc thanh tú cao thẳng, đôi mối kiều diễm ướŧ áŧ, má ngọc đẹp đẽ hơi hơi ửng hồng, đôi mắt quyến rũ đa tình xoay chuyển, có thể làm cho nam nhân say đắm vào trong đó. Nàng ta búi tóc kiểu thiếu nữ, không tô vẽ quá nhiều.

Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy dài màu hồng phấn hoa anh đào, trên eo là đai ngọc màu ngọc bích, hoa văn được chạm khắc tinh xảo, phác họa thân hình yểu điệu, khi bước đi, làn váy thêu hoa hải đường như nở vào ráng chiều xinh đẹp rực rỡ tung tăng, tôn lên dáng người như liễu, như chim yến bay.

Tô Khuynh Mi, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Tô Lương Thiển quan sát Tô Khuynh Mi được mọi người vây quanh bước ra, từng cảnh tượng trước khi chết hiện lên trước mắt....

Tô Lương Thiển đỏ mắt, nghĩ đến Thẩm Trác Bạch, sắc mặt lại trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, tâm trạng phập phồng, hận đến muốn xông lên gϊếŧ chết nàng ta.

Nhưng mà nàng không thể, trừ Tô Khuynh Mi ra, nàng còn rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành.

Không sao, không việc gì phải vội, sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến nàng ta nợ máu phải trả bằng máu.

Tô Lương Thiển nghĩ như vậy, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, lại trở về dáng vẻ dửng dưng ngoan ngoãn.