Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Trọng Sinh Ký

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lệnh Thu

Ngọc Hi còn quá sớm để vui mừng.

Tiếp theo là đến Ngọc Thần.

Tống giảng sư nói: “Tam tiểu thư, ngươi đến đọc đi.” Tống giảng sư vẫn có hi vọng rất lớn đối với Ngọc Thần, nàng nguyện ý đến Hàn phủ vì biết Ngọc Thần có trình độ phi phàm, mọi thứ đều xuất chúng.

Lúc Ngọc Thần đọc bài khóa rất lư loát, đem tất cả đọc hết, giữa chừng cũng không dừng lại, cũng không đọc sai một chữ, ngay cả giải thích cũng vô cùng hoàn mỹ.

Ngọc Hy tuy đọc bài và lý giải đều không sai, nhưng so với Ngọc Thần thì kém hơn.

Tống giảng sư có chút ngoài ý muốn, Ngọc Thần biểu hiện quá tốt như trong dự liệu của nàng, chung quy, Ngọc Thần không chỉ có tư chất hơn người, mà những thứ này nàng đều đã học qua Nhưng Ngọc Hy trước đây lại chưa từng học qua, những gì nghe ngóng được cũng chỉ nói nàng tư chất bình thường, Tống giảng sư buông bỏ sự hoài nghi trong lòng, mở sách ra nói: “Tốt, bây giờ mở sách ra”. Ngọc Thanh rời đi, đối với Tống tiên sinh mà nói, không có chút ảnh hưởng nào.

Bên trong viện Di Nhiên viện, Dung di nương đang thêu thùa thì nhìn thấy Ngọc Thanh mặt đầy nước mắt, dọa bà ta nhảy dựng, bỏ phẩm thêu trong tay xuống, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Lúc này không phải đang ở học đường nghe Tống giảng sư giảng bài hay sao, vì sao lại khóc chạy về.”

Ngọc Thanh vẫn cứ khóc, không muốn nói, nàng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mất mặt như vậy. Dung di nương chỉ đành hỏi nha hoàn Vân Ba đứng bên cạnh Ngọc Thanh.

Dung di nương biết Ngọc Thanh từ học đường trở lại, tức giận mắng: “Sao con có thể chạy trở về, con không có đầu óc sao?”

Ngọc Thanh lần đầu tiên bị Dung di nương mắng, quên cả khóc, treo hai hàng nước mắt nhìn Dung di nương.

Dung di nương sắp bị tức chết rồi: “Bây giờ cùng ta đi xin lỗi Tống giảng sư.”

Loading...

Ngọc Thanh không nguyện ý: “Con không đi, nàng ta đánh người, tay của con bị đánh sưng hết cả rồi.” Dừng lại một chút, Ngọc Thanh ôm Dung di nương khóc, nói: “Nương, cây thước kia đánh vào tay con đau muốn chết. Nương, con không đi nữa. Nương, để con học cùng người có được không?”

Dung di nương nghe được lời này, cố gắng áp chế phẫn nộ xuống, đáp: “Không được, không thể rời khỏi học đường. Con cắn răng cũng phải kiên trì cho qua hết tháng này.” Dung di nương cũng rất đau đầu. Nàng ta trước đây tốn bao nhiêu tinh lực cũng đều chỉ dùng cho việc nghĩ cách sinh con trai. Nhưng đến hai năm trước thì cảm thấy không còn hi vọng nữa, đợi đến khi nàng ta phát hiện ra đã nuôi dạy Ngọc Thanh sai cách. Dung di nương vẫn luôn muốn dạy dỗ Ngọc Thanh trở lại. Đáng tiếc hiệu quả không được bao nhiêu.

Ngọc Thanh không chịu: “Nương, hôm qua con đã viết cả một đêm rồi, hôm nay tay cầm bút cũng không nổi nữa. Nếu thật bị đánh thêm mười cái nữa, tay con sẽ bị phế mất.”

Dung di nương lạnh mặt nói: “Nếu như con muốn sau này phải gả cho một người nghèo khổ, trải qua những tháng ngày cùng cực, vậy thì con không đi ta cũng không ép.”

Nguyện vọng lớn nhất của Ngọc Thanh là được gả cho một nhà cao quý, trở thành hào môn quý phụ, nếu bắt nàng ta phải gả cho một nhà nghèo vậy chẳng khác nào muốn lấy đi mạng của nàng ta.

Dung di nương ôm Ngọc Thanh nói: “Thanh nhi, nếu muốn đạt được mục đích thì hiện tại phải trả giá. Nhớ năm đó ta thức cả đêm đọc thơ để được sự yêu thích của Quốc công gia, chút khổ cực này có tính là gì.”

Ngọc Thanh im lặng không nói, nàng ta không muốn học cùng Tống giảng sư, cũng không muốn gả cho một nhà nghèo.

Dung di nương không cho Ngọc Thanh thời gian suy nghĩ, kéo tay Ngọc Thanh nói: “Bây giờ thì đi Ngọc Lan Uyển xin lỗi Tống giảng sư.” Thấy Ngọc Thanh vẫn còn không hiểu, Dung di nương cũng không nói đạo lí với Ngọc Thanh nữa: “Nếu như hôm nay con không cùng ta đi Mộc Lan Uyển, ta sẽ không xem con là con của ta nữa.”

Ngọc Thanh bị dọa sợ: “Nương...” Nàng ta không muốn đi, thực sự rất xấu hổ. Nhưng dưới sự bức bách của Dung di nương, Ngọc Thanh vẫn ủy khuất đi Mộc Lan Uyển.

Đáng tiếc, nàng ta không vào được học đường , vì Tống giảng sư không cho phép.

Ngọc Thanh muốn trở về, Vân Ba vội kéo tay nàng ta nói: “Tiểu thư, nếu như người đi rồi, thì không thể cứu vãn được nữa, tiểu thư người phải nhớ lại lời dặn của di nương.” Vừa nãy nàng không ngăn tiểu thư lại, hiện tại bất luận thế nào cũng không thể cho tiểu thư đi nếu không Dung di nương sẽ trách móc nàng.

Đứng đợi ngoài cửa, Ngọc Thanh mới phát hiện thời gian trôi đi rất chậm, mỗi một giây đối với nàng ta đều rất giày vò, nàng ta cảm thấy các nha hoàn trong Mộc Lan Uyển đều đang âm thầm cười nhạo nàng ta.

Cuối cùng cũng tan lớp, tay rất mỏi , Ngọc Hi thả lỏng tay một chút.

Ngọc Như có chút ngại cùng đến bên cạnh Ngọc Thần: “Tam muội, có thể cho ta xem bút của muội một chút được không?” Ngọc Thần cười đưa bút cho Ngọc Như, nói: “Đại tỷ, không cần khách sáo.”

Đồ đạc không cần phải thu dọn buổi chiều còn phải dùng đến, ra khỏi phòng Ngọc Hi liền nhìn thấy Ngọc Thanh đang xin lỗi Tống giảng sư. Đáng tiếc Tống giảng sư hoàn toàn không tiếp nhận: “Ta đã nói rồi, ra khỏi học đường thì đừng quay trở lại.” Nàng không dài dòng với Ngọc Thanh, cứ thế xoay người bước đi.

Ngọc Thanh muốn đuổi theo nhưng bị bà tử đứng bên cạnh Tống giảng sư cản lại: “Tiểu thư, giảng sư nhà ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi, mời tiểu thư trở về cho.”

Ngọc Thanh thấy ba người Ngọc Như đang nhìn nàng ta, mặt cũng đỏ lên như tiết lợn.

Ngọc Thần thấy vậy, nói: “Nhị tỷ, hay là cùng ta trở về gặp tổ mẫu đi.” Việc này Ngọc Thanh không thể tự mình giải quyết, chỉ có thể để tổ mẫu xử lí.

Ngọc Thanh không ngốc, đương nhiên biết lời nói này có ý gì. Nàng ta hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, vừa nãy nàng ta đã không chạy ra khỏi học đường, cũng sẽ không bị mất mặt thế này.

Ngọc Hi không để ý đến chuyện của Ngọc Thanh, nhưng Ngọc Thần đã lên tiếng, nếu như nàng bỏ đi thì có chút không để ý đến tình tỷ muội. Vì thanh danh nàng cũng không thể đi, cứ như vậy mà ở lại.

Ngọc Như do dự một lát cũng mở miệng: “Việc này chỉ có thể nói với tổ mẫu thôi. Nếu không Tống giảng sư sẽ không cho muội vào học đường.”

Ngọc Hi có chút ngạc nhiên nhìn Ngọc Như. Những lời này nghe có vẻ giống như đang đồng cảm, thế nào nàng lại cảm thấy có chút ý vị hả hê trong đó.

Đinh bà tử kể cho Tống giảng sư nghe những gì nhìn thấy trong viện: “Giảng sư, tam tiểu thư đúng là thiên tư hơn người.” Ở trong mắt Đinh bà tử, Ngọc Thần mọi thứ đều tốt, không có khuyết điểm.

Tống giảng sư gật đầu: “Ta dậy được hơn mười năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp được một người có thiên phú như vậy.” Dung mạo hơn người, thiên tư hơn người, càng quan trọng là tâm tính cũng tốt nhất. Ngọc Thần đối với những điều nàng dạy đã thuộc lòng, ở học đường không chỉ không tỏ ra mất kiên nhẫn, mà còn vô cùng chuyên chú nghe giảng, bài tập hoàn thành cũng vô cùng tốt. Gặp được một học trò như vậy là phúc khí của nàng.



Đinh bà tử lại nói: “Nhưng mà Nhị tiểu thư này thật là...” Cũng không biết nên nói thế nào, dù sao cũng chỉ có bốn chữ ngu dốt tột cùng.

Tống giảng sư cười nói: “Chỉ là không phải các tiểu thư Vu gia ai cũng tốt.” Vu gia mà Tống giảng sư nói là danh gia vọng tộc của Giang Nam. Sinh ra hai nhâm tể phụ.

Đinh bà tử lắc đầu: “Trong phủ đệ ngoài Tam tiểu thư ra, những người khác đều không được. Đại tiểu thư tư chất kém, lại không thể chịu khổ, khẳng định không thể vượt qua mấy tháng.”

Tống giảng sưcười nói: “Tứ tiểu thư cũng không tồi.”

Đinh bà tử lắc đầu: “Tứ tiểu thư tư chất không kém, nhưng phẩm tính có chút thụ động.” Qua việc ngày hôm nay, Đinh bà tử cảm thấy Tứ tiểu thư không yêu quý tỷ muội, việc không liên quan đến bản thân là sẽ tỏ ra thái độ hờ hững.

Tống giảng sư cũng nhìn ra Ngọc Hi có chút chỉ biết lo thân mình, nghĩ một chút liền nói: “Mọi việc đều có nhân quả, Tứ tiểu thư hình thành tính cách như vậy khẳng định không phải là ngẫu nhiên.” Nàng mới đến hai ngày, cụ thể ra sao cũng không dám đoán bừa.

Đinh bà tử có chút ngoài ý muốn: “Ngài muốn thu nhận nàng sao?” Muốn trở thành học trò của giảng sư, tư chất, nghị lực, phẩm tính đều không thể thiếu. Chỉ có mỗi phẩm tính như vậy, Đinh bả tử cảm thấy không nổi, càng đừng nói tư chất so với Tam tiểu thư kém hơn rất nhiều.

Tống giảng sư lắc đầu: “Dậy dỗ một người phải tốn rất nhiều sức lực dậy hai người khẳng định không thể được.” Dậy một học trò hao phí rất nhiều tinh lực, nàng không có nhiều tinh lực như vậy.

Lão phu nhân tin tức nhanh nhạy rất nhanh liền biết Ngọc Thanh chạy ra khỏi học đường. Tuy rằng lão phu nhân cũng có chút bực bội, nhưng cũng không tức giận, bởi vì bà cũng không ôm nhiều hi vọng với Ngọc Thanh.

Lão phu nhân ngồi trên tráp, sau khi nghe Ngọc Thần giải thích mọi việc, nhìn Ngọc Thanh hỏi: “Vì sao lúc đó lại chạy ra khỏi học đường?”

Ngọc Thanh đưa bàn tay sưng tấy ra, khóc nói: “Tổ mẫu, tay con đau.” Tay của nàng hiện tại vừa đỏ vừa sưng.

Ngọc Như cúi đầu nhìn bàn tay của mình cũng sưng tấy, tâm tư mờ mịt.



Lão phu nhân liếc nhìn Ngọc Thần, thấy đôi tay tốt của nàng cuối cùng cũng buông lỏng tâm tình: “Đã đi ra rồi sao lại trở về, sau khi về lại học đường vẫn bị đánh vào tay.”

Ánh mắt của lão phu nhân nhìn không để ý, nhưng lại bị đôi mắt nhạy bén của Ngọc Hi nhìn thấy, nàng cười lạnh trong lòng, từ những việc nhỏ có thể thấy được lão phu nhân có bao nhiêu bất công, nhưng hiện tại nàng đã không còn để ý đến.

Ngọc Thanh co người lại một chút, nhưng nàng ta vẫn cắn răng đáp: “Con lúc đó chỉ là bị doạ sợ, hoàn toàn không phải không tôn trọng giảng sư. Tổ mẫu con muốn học cùng giảng sư.”

Ngọc Thần cũng mở miệng cầu tình: “Tổ mẫu, hôm qua mới vào học, ngày thứ hai lại không đi, việc này nếu như truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhị tỷ.” Thanh danh Ngọc Thanh mà bị ảnh hưởng đối với bọn họ cũng không phải việc tốt gì.

Lão phụ nhân suy nghĩ một chút đáp: “Các ngươi trở về đi, chuyện này ta sẽ thu xếp tốt.” Cho dù Ngọc Thanh không thể chịu khổ, không nguyện ý học, cũng không thể rời đi theo cách này.

Ngọc Hi buổi trưa thức dậy ngay lập tức bắt đầu viết chữ, sắp xếp lại những sự tình ngày hôm qua, hôm nay lại viết một nghìn chữ, chỉ một buổi tối làm sao có thể viết xong, vẫn là tận dụng viết vào buổi trưa một ít.

Thân ma ma tuy sớm biết Tống giảng sư nghiêm khắc, nhưng khi nghe được việc này, thật sự thấy và nghe lại lại là một việc: “Tiểu thư, nghỉ một chút.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ bị đau tay.

Ngọc Hi cũng muốn từ từ, đáng tiếc Tống giảng sư không cho! Nàng không muốn bị Tống giảng sư đánh tay, càng không muốn để Tống giảng sư lưu lại ấn tưởng xấu.

Buổi chiều lên lớp, Ngọc Thanh cũng có mặt. Ngọc Hi nhìn thấy ai tay Ngọc Thanh đỏ ửng, không ý tứ gì mà nở nụ cười, xem ra đười trước nàng bị bệnh, đã bỏ lỡ mất bao nhiêu trò hay.

Ngọc Hi lúc lên lớp thập phần nghiêm túc, Tống giảng sư giảng bài quá nhanh, nếu chỉ lơ là một chút, sẽ bị mất đi một đoạn.

Sau khi tan học, Tống giảng sư sắp xếp lại bài tập. Ngoài dự đoán của Ngọc Hi, Tống giảng sư chỉ yêu cầu ghi lại bài viết một lần, ngoài ra học bài hôm nay. Nói cách khác, chỉ cần viết sáu trăm chữ, hoàn toàn không phải hơn một nghìn chữ như Ngọc Hi nghĩ.

Trong lòng Ngọc Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm, buổi trưa đã viết gần hai trăm chữ rồi buổi tối có thể hoàn thành sớm nhiệm vụ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »