Chương 9: Keo Da Chó

“Không được, Tam hoàng tử, Vãn Sương hôm nay mệt rồi, muốn về phủ nghỉ ngơi.”

Tiêu Vãn Sương trong lòng hiểu rõ, Kỳ Liên Thành này sợ là đánh chủ ý lên mình, nhưng đã có vết xe đổ kiếp trước nàng sao có thể trúng chiêu.

Nàng cố tình duy trì khoảng cách với Kỳ Liên Thành, Kỳ Liên Thành này nàng vẫn nên tránh xa mới tốt.

Kỳ Liên Thành cảm giác được sự lạnh nhạt của Tiêu Vãn Sương, nhưng hắn không tức giận. Hắn có rất nhiều cơ hội thu tiểu nha đầu dung mạo không xuất sắc trước mắt này vào túi, trở thành vật sở hữu của mình.

Đến lúc đó, nàng còn không khóc lóc cầu xin mình yêu thương sao.

“Nếu Vãn Sương tiểu thư cảm thấy hôm nay mệt mỏi, vậy ngày khác bổn hoàng tử lại hẹn nàng đi dạo Đại Phật Tự.” Kỳ Liên Thành khóe miệng lộ ra một tia ý cười.

“Được, vậy Vãn Sương liền trở về.” Tiêu Vãn Sương thở nhẹ ra một hơi, nàng rốt cuộc có thể thoát khỏi Kỳ Liên Thành rồi.

Hiện tại còn chưa phải lúc xé rách mặt với Kỳ Liên Thành.

Nàng hiện tại bé nhỏ không đáng kể, nếu phải đối phó với Kỳ Liên Thành, không nghi ngờ gì là lấy trứng chọi đá. Cho nên, nàng phải mạnh mẽ hơn, còn phải đứng vững ở phủ Thừa tướng.

Có lẽ, nàng còn cần tìm một người có bối cảnh lớn mạnh làm chỗ dựa.

Du Nhi phía sau Tiêu Vãn Sương chăm chú đi theo Tiêu Vãn Sương.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”



Du Nhi cảm giác bản thân thực không thích Tam hoàng tử này, tuy rằng Tam hoàng tử thoạt nhìn là một nam tử rất ưu tú, nhưng nàng không thích Tam hoàng tử này tới tiếp cận tứ tiểu thư.

Du Nhi đúng lúc lên tiếng, chính là vì có thể rời đi sớm một chút, nàng không muốn tiểu thư nhà mình dây dưa với Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử này sợ là không có ý tốt, trong mắt hắn tràn ngập tính kế với tứ tiểu thư.

Tiêu Vãn Sương đột nhiên cảm thấy Du Nhi thật đáng yêu, ai nói Du Nhi ngốc chứ, Du Nhi là lanh lợi nhất đấy, “Vậy chúng ta trở về đi!”

Đúng lúc Tiêu Vãn Sương cùng Du Nhi muốn rời đi, Kỳ Liên Thành bỗng nhiên chặn đường của Tiêu Vãn Sương.

Tiêu Vãn Sương trừng lớn hai mắt, tức giận nói, “Tam hoàng tử, ngài làm gì vậy? Chẳng lẽ là ngài thích ta, luyến tiếc ta rời đi.”

Thấy Tiêu Vãn Sương bộ dáng tức giận, Kỳ Liên Thành cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, Tiêu Vãn Sương này làm sao lại cho rằng hắn thích nàng.

Mèo vờn chuột trò chơi này, phải là hắn nói bắt đầu mới được. Hắn phải làm Tiêu Vãn Sương thích mình. Hắn sẽ không nói thích nàng.

“Tứ tiểu thư, ta không có ý khác, ta là muốn đưa nàng về.”

“Cảm ơn ý tốt của Tam hoàng tử, không cần Tam hoàng tử đưa tiễn, Vãn Sương giờ phải đi về.”

Dứt lời, Tiêu Vãn Sương liền kéo Du Nhi rời đi.



Tiêu Vãn Sương cùng Du Nhi đi ở phía trước, Kỳ Liên Thành ở phía sau liền đuổi theo. Kỳ Liên Thành vẫn luôn đi theo các nàng ra khỏi Đại Phật Tự, thậm chí theo sau vài con phố.

Tiêu Vãn Sương hừ lạnh một tiếng, Kỳ Liên Thành thật là keo da chó, dứt thế nào cũng dứt không ra. Kiếp trước, nàng giống như vậy đi theo Kỳ Liên Thành, mà hắn thì khinh thường nhìn lại. Kiếp này, nàng không có khả năng yêu lại tên cặn bã Kỳ Liên Thành này.

Tim thật sự rất đau, nàng thật sự đã bị Kỳ Liên Thành thương tổn quá sâu.

Tiêu Vãn Sương khóe môi treo lên một tia cười khổ, nàng kiếp trước yêu sai người, yêu sai người rồi!

Rẽ mấy lượt, lại qua mấy dãy phố, Tiêu Vãn Sương cùng Du Nhi rốt cuộc cắt đuôi được Kỳ Liên Thành.

Liền ngay lúc này, đột nhiên đối diện có một cỗ xe ngựa chạy đến. Bỗng nhiên có một nữ tử áo xanh che mặt, phi thân lao ra, túm nàng vào bên trong xe ngựa.

Xe ngựa bay vọt đi, chỉ để lại bụi bay đầy trời.

Du Nhi còn chưa kịp phản ứng, tiểu thư nhà mình liền biến mất không thấy nữa.

Bên trong xe ngựa tráng lệ huy hoàng, Kỳ Liên Hàn thản nhiên tự đắc uống trà. Mà Tiêu Vãn Sương đôi tay bị trói sau lưng.

“Tiểu nha đầu, ngươi nếu đã biết bí mật của bổn vương, bổn vương sao có thể buông tha ngươi chứ?”

Tiêu Vãn Sương không biết hôm nay trúng tà gì, ra cửa không xem lịch sao? Thật vất vả tránh được Tam hoàng tử, rồi lại bị Hàn Vương gia bắt đi.

Tiêu Vãn Sương giờ phút này thật là bất chấp bất cứ giá nào, cũng không để bụng Kỳ Liên Hàn có thật sự muốn tính mạng nàng hay không, hỏi ngược lại, “Vương gia tính toán làm gì ta, là muốn gϊếŧ ta sao?”