Chương 40: Hai Người Căng Thẳng

Tiêu Vãn Sương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kỳ Liên Hàn, “Kỳ Liên Hàn, nếu ta nói ta không muốn gả cho ngài thì sao?”

Không khí đình trệ, quanh mình tồn tại hơi thở lạnh băng.

Kỳ Liên Hàn biểu tình lạnh băng, cả người tản ra lạnh lẽo. Hắn nghĩ thầm, Thanh Lăng nói rất đúng, Tiêu Vãn Sương quả nhiên không muốn gả cho hắn.

Kỳ Liên Hàn tiến về phía trước một bước, thân thể Tiêu Vãn Sương bị Kỳ Liên Hàn áp chế gắt gao dán vào mặt tường.

“Tiêu Vãn Sương, chuyện này không phải do nàng quyết định, lúc trước là nàng tự nguyện thay Tiêu Vũ Ninh xuất giá, cho nên cần phải gả cho bổn vương.” Kỳ Liên Hàn bá đạo tuyên thệ chủ quyền.

Tiêu Vãn Sương cảm giác mình bị Kỳ Liên Hàn áp bách thở không nổi.

“Vương gia đại ca. Ta đổi ý được chưa.” Tiêu Vãn Sương tức giận hô to. Hôm nay, hắn đều khinh thường nhìn đến nàng. Hắn chướng mắt nàng, nàng làm gì phải chủ động yêu cầu gả cho hắn?

Kỳ Liên Hàn vẻ mặt ẩn nhẫn tức giận, “Không cho phép nàng đổi ý, bổn vương ghét nhất người không tuân thủ lời hứa.”

“Nếu có người không tuân thủ lời hứa với Vương gia thì sẽ thế nào?” Tiêu Vãn Sương lớn tiếng hỏi.

“Không tuân thủ hứa hẹn với bổn vương, chỉ có một kết cục, chết.” Kỳ Liên Hàn lạnh lùng phun ra chữ chết.



Tiêu Vãn Sương bị Kỳ Liên Hàn dọa nổi da gà, Kỳ Liên Hàn như vậy thật là đáng sợ. Nàng cảm giác chính mình tựa như một con kiến, tùy thời đều có thể bị Kỳ Liên Hàn bóp chết.

Tiêu Vãn Sương giống như gà trống liên tục đấu thua, cúi đầu, mặt nàng kề sát vòm ngực cường tráng của Kỳ Liên Hàn. Nàng nuốt nuốt nước miếng, dáng người Kỳ Liên Hàn thế mà vẫn tốt như vậy.

“Kỳ Liên Hàn, ngài ít đánh chủ ý lên ta đi, ta không thích ngài, ta tình nguyện chết ta cũng không muốn gả cho ngài.” Tiêu Vãn Sương cảm thấy nàng không thể nhận thua, nàng không thể cúi đầu trước Kỳ Liên Hàn.

Kỳ Liên Hàn thực tức giận ném Tiêu Vãn Sương xuống đất, thân mình Tiêu Vãn Sương bị rơi phát đau.

Tiêu Vãn Sương nghiến răng nghiến lợi nói, “Kỳ Liên Hàn, ta về sau không bao giờ muốn nhìn thấy ngài nữa.”

Kỳ Liên Hàn bị Tiêu Vãn Sương chọc giận quá mức, “Tiêu Vãn Sương, ngươi về sau đừng xuất hiện trước mặt bổn vương, bổn vương cũng không muốn thấy ngươi nữ nhân đáng ghét này nữa.”

Kỳ Liên Hàn cùng Tiêu Vãn Sương hai người triệt để căng thẳng, đều bị đối phương chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, tan rã trong không vui.

Tiêu Vãn Sương ngủ lại trong cung một đêm.

Ngày hôm sau, Tiêu Vãn Sương cùng Tiêu Vũ Ninh lại ở trong cung ngây người nửa ngày, Thái hậu phái người đưa Tiêu Vũ Ninh cùng Tiêu Vãn Sương hai tỷ muội về phủ Thừa tướng.

Một chiếc xe ngựa từ hoàng cung chạy ra.



Tiêu Vũ Ninh cùng Tiêu Vãn Sương ngồi trong xe ngựa, hai người ở trong xe ngựa nói chuyện.

Tiêu Vũ Ninh nhìn Tiêu Vãn Sương ngồi ở một bên, hỏi, “Tứ muội muội, muội học vẽ tranh từ khi nào a? Tỷ tỷ sao lại không biết a?”

“Này hết thảy đều phải cảm tạ mẫu thân a!” Tiêu Vãn Sương cười có chút châm chọc.

Khi còn nhỏ, nàng không biết Thẩm Mính Hương không phải thân sinh mẫu thân của mình. Nàng chỉ biết mình là đích tiểu thư phủ Thừa tướng, nàng cho rằng Thẩm Mính Hương chính là mẹ ruột nàng.

Khi đó nàng ở viện nhỏ lụi bại trong phủ Thừa tướng, Thẩm Mính Hương luôn phái ma ma mời nàng đi học quy củ, nhưng Thẩm Mính Hương luôn tức giận. Nàng tưởng nàng làm không tốt, cho nên mẫu thân mới giận nàng.

Sau khi nàng trở lại viện nhỏ, vẫn luôn lén tập, còn thường xuyên ra ngoài phủ bái sư học nghệ. Bắt đầu từ nhận mặt chữ, cho đến cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú.

Sau đó, nàng mới biết được Thẩm Mính Hương không phải thân sinh mẫu thân nàng, Thẩm Mính Hương là từ thϊếp thất nâng lên chính thất, thân sinh mẫu thân nàng là Bắc Quốc Tinh Dao quận chúa, Thẩm Mính Hương là hung thủ hại chết thân sinh mẫu thân nàng.

Ngườ biết tình hình thực tế là bà vυ" cùng Lục Nhi đã không còn nữa. Về phần giữa Bạch Tinh Dao cùng Tiêu Cảnh Nhiên phát sinh mâu thuẫn như thế nào, bà vυ" cũng không rõ ràng lắm. Lúc ấy nữ nhi bà vυ" Lục Nhi ở nông thôn bị bệnh, bà vυ" về quê chăm nữ nhi .

Tiêu Vũ Ninh cau mày, mẫu thân khi nào từng phái người dạy Tiêu Vãn Sương mấy thứ này? Mẫu thân từ trước đến nay luôn dạy dỗ Tiêu Vãn Sương trở thành củi mục mà.

Tiêu Vãn Sương nhìn Tiêu Vũ Ninh nhàn nhạt nói, “Mẫu thân vẫn luôn không thích ta, ta chỉ nghĩ khiến bản thân ưu tú khiến mẫu thân vui vẻ thôi.”