Chương 38: Tiến Cung Dự Tiệc

Tiêu Cảnh Nhiên cuối cùng quyết định để Tiêu Vãn Sương thay Tiêu Vũ Ninh gả cho Hàn Vương.

Ngoài phòng Tiêu Vũ Ninh nghe được quyết định của Tiêu Cảnh Nhiên, rốt cuộc yên lòng. Xem ra, phụ thân nàng thật sự không hề đặt Tiêu Vãn Sương trong lòng dù chỉ một chút.

Đồng thời lại nghĩ tới ngày hội đèn l*иg đó, chuyện nàng cầu xin Tam hoàng tử, cũng không biết Tam hoàng tử làm thế nào rồi? Nàng hiện tại có hôn ước trong người, còn không thể cùng Tiêu Dục ở bên nhau. Chỉ cần giải trừ hôn ước, nàng liền đi tìm Tiêu Dục, cùng hắn tìm một nơi không ai biết để ẩn cư.

Cho dù Tam hoàng tử không vì chuyện của nàng mà cầu xin Hoàng Quý Phi, không phải còn có Tiêu Vãn Sương sao? Cuối cùng Tiêu Vãn Sương cũng sẽ thay nàng gả cho Hàn Vương.

Nàng cầu xin Tam hoàng tử chỉ là hy vọng có thể sớm ngày giải trừ hôn ước cùng Hàn Vương, nàng có thể sớm ngày cùng Tiêu Dục ở bên nhau. Nếu thật chờ đến lúc Tiêu Vãn Sương thay mình xuất giá, còn cần một thời gian nữa, nàng thật sự chờ không kịp.

Nàng chỉ cần cùng Tiêu Dục ở bên nhau là được, về phần Tiêu Vãn Sương là cùng Kỳ Liên Thành ở bên nhau, hay là cùng Kỳ Liên Hàn ở bên nhau, không liên quan đến nàng.

“Phu nhân, còn nửa tháng chính là tiệc mừng thọ Thái hậu, chúng ta phải để Vũ Ninh chuẩn bị cho thật tốt.” Tiêu Cảnh Nhiên nói với Thẩm Mính Hương.

“Vãn Sương đi không?” Thẩm Mính Hương thử thăm dò hỏi.

Tiêu Cảnh Nhiên gật gật đầu, “Vãn Sương thân là đích nữ, đương nhiên phải đi, hơn nữa Thái Hậu cố ý lên tiếng, bảo chúng ta mang theo Vãn Sương.”

Thẩm Mính Hương trong lòng mắng, Tiêu Vãn Sương tiểu tiện nhân kia, có tài đức gì mà còn làm Thái Hậu nhớ tới.

Tiệc mừng thọ Thái Hậu này, Thẩm Mính Hương không hy vọng Tiêu Vãn Sương đi.



Tiêu Vũ Ninh nghĩ thầm, Tiêu Vãn Sương đi thì cứ đi, cho dù Tiêu Vãn Sương đi cũng chỉ có mệnh làm lót đường cho nàng.

Nửa tháng sau.

Tiêu Cảnh Nhiên cùng gia quyến Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh, Tiêu Vãn Sương vào cung mừng thọ Thái Hậu.

Lần này, Tiêu Vãn Sương vào cung không mang Du Nhi, không mang Thanh Lăng, không mang Hoa Tiêu, lại chỉ dẫn theo Mai Ngữ.

Du Nhi cùng Thanh Lăng đều là người của nàng, nhưng tính tình đều không thích hợp để nàng mang tiến cung. Hoa Tiêu lại quen thủ đoạn gian dối, chỉ có Mai Ngữ tính tình nội liễm, đích thực thích hợp để nàng mang tiến cung.

“Vãn Sương, đây là con lần đầu tiến cung, chỗ nào không hiểu cứ hỏi tỷ tỷ con, chớ nên để Tiêu gia ta mất mặt.” Thẩm Mính Hương trong lòng ước gì Tiêu Vãn Sương mất mặt.

“Vâng.” Tiêu Vãn Sương gật đầu đồng ý.

Tiêu Vãn Sương nhìn hoàng cung này, có chút cảm khái. Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, đời trước nàng đã mất mạng ở chỗ này.

Nhớ tới lợi dụng cùng phản bội đời trước, Tiêu Vãn Sương sắc mặt rất khó coi. Nàng đem tất cả thật tình cùng tình ý đều cho Kỳ Liên Thành, Kỳ Liên Thành lại không để tâm. Kỳ Liên Thành một lòng đều dành cho Tiêu Vũ Ninh.

Tiêu Vũ Ninh lại kéo tay Tiêu Vãn Sương, hào phóng khéo léo nói, “Vãn Sương, không cần khẩn trương, đều có ta cùng mẫu thân ở đây!”

Tiêu Vãn Sương hơi hơi mỉm cười, Tiêu Vũ Ninh này cho rằng nàng sợ hãi! Nàng sống lại trở về, còn không có gì khiến nàng sợ.

Tiêu Cảnh Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Thứ không lên được mặt bàn, so với tỷ tỷ ngươi thật là kém xa.”



Đối mặt với Tiêu Cảnh Nhiên quát lớn, Tiêu Vãn Sương cũng không để bụng. Thân tình thứ này, đối với nàng mà nói tựa hồ đã sớm không còn.

Tĩnh Đế ở điện An Ninh triệu kiến các vị đại thần cùng gia quyến đại thần mừng thọ cho Thái Hậu.

Tiêu Vãn Sương theo Tiêu Cảnh Nhiên, Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh còn có các đại thần và gia quyến khác vào điện An Ninh.

Điện An Ninh giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập.

Thái Hậu cùng Tĩnh Đế ngồi ở vị trí cao nhất.

Mọi người quỳ lạy, đồng thanh hô, “Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Đều đứng lên đi!”

“Tạ Hoàng Thượng, tạ Thái Hậu.”

Thái Hậu hỏi, “Ai là Tiêu Vãn Sương?”

Tiêu Vãn Sương đi lên trước, đoan trang khéo léo hành lễ, mở miệng nói, “Thần nữ Tiêu Vãn Sương bái kiến Thái Hậu nương nương, chúc Thái Hậu nương nương phúc thọ lâu dài, thanh xuân vĩnh trú.”

Tiêu Vãn Sương tiếp theo lại thi lễ với Tĩnh Đế, “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”