Chương 35: Thừa Tướng Tức Giận

“U, tỷ tỷ sao cũng tới rồi, ngày thường tỷ tỷ chính là cổng lớn không ra cửa sau không bước a!” Đường Bích Lạc che miệng cười khẽ.

Đường Bích Lạc nhìn Đào Hoàn cũng bằng ánh mắt khinh thường, tuy rằng bọn họ đều là thϊếp của Tiêu Cảnh Nhiên, tuy rằng họ đều sinh nhi tử cho Tiêu Cảnh Nhiên, nhưng Đào Hoàn cho tới nay vẫn luôn không được sủng a!

Đào Hoàn thấy Đường Bích Lạc ở chỗ này, vốn định vòng đường khác rời đi, thế nhưng lo lắng cho Tiêu Vãn Sương, bà vẫn đi tới.

Trước kia, nhi tử của Đường Bích Lạc Tiêu Túc vẫn luôn khi dễ Tiêu Vãn Sương, Đường Bích Lạc này liền mở một con mắt nhắm một con mắt ở đó xem kịch vui, cũng không biết khuyên một câu.

“Hôm nay thời tiết tốt, ta vừa lúc ra ngoài đi dạo, thế nào, muội muội ngươi có ý kiến?” Đào Hoàn đoan trang khéo léo cười.

Tiêu Vãn Sương thấy Đào Hoàn đáy lòng vui sướиɠ, thân thiết gọi, “Tam di nương.”

Trước kia vẫn luôn được tam di nương quan tâm, ân tình của tam di nương nàng vẫn luôn đặt trong lòng.

Đào Hoàn tinh tế đánh giá Tiêu Vãn Sương, đứa nhỏ này mệnh cũng thật khổ, mẹ ruột mất sớm, rồi lại bị đại phu nhân lợi dụng. Để Vãn Sương thay Tiêu Vũ Ninh gả cho Vương gia tàn phế kia.

“Đứa bé ngoan.” Đào Hoàn từ đáy lòng yêu thương Tiêu Vãn Sương. Tuy rằng bà là thϊếp, Vãn Sương là tứ tiểu thư phủ Thừa tướng. Nhưng trong lòng bà vẫn coi tứ tiểu thư này là nữ nhi mình mà yêu thương.

Đào Hoàn cùng Tiêu Dục đều là người tâm địa thiện lương, cực kỳ dễ ở chung.

“Vãn Sương, nhìn tam di nương ngươi thương ngươi biết bao nhiêu a!” Đường Bích Lạc châm chọc liếc Tiêu Vãn Sương một cái.

“Nhi tử mình không thấy đâu, đành phải đi thương nữ nhi người khác.” Lời Đường Bích Lạc nói muốn có bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe.

Lời này của Đường Bích Lạc không thể nghi ngờ là đâm vào của vết sẹo Đào Hoàn, từ lúc Tiêu Dục rời khỏi phủ, Đào Hoàn vẫn luôn tâm tình không vui.

“Tứ di nương, ngài vẫn nên quay về viện của mình đi thôi, ngài hiện tại còn đang trong lúc cấm túc, nếu để phụ thân biết ngài tự mình ra ngoài sẽ tức giận.” Tiêu Vãn Sương một bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu.



Đường Bích Lạc còn tưởng rằng Tiêu Vãn Sương là Tiêu Vãn Sương có thể mặc Tiêu Túc khi dễ trước kia, không hề để Tiêu Vãn Sương vào mắt, không để bụng nói, “Tiêu Vãn Sương, ngươi tiện nhân này, chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi quản, thật xem chính mình trở thành Hàn Vương phi sao, đừng quên ngươi còn chưa gả cho Hàn Vương đâu!”

Thanh Lăng trong lòng không khỏi bồn chồn, phải gả cho chủ thượng nàng không phải Tiêu Vũ Ninh sao? Sao lại biến thành Tiêu Vãn Sương?

Du Nhi cũng sắp khóc, tiểu thư nhà nàng thật đáng thương, thế mà phải thay Vũ Ninh tiểu thư gả cho Vương gia tàn phế kia.

Kỳ Liên Hàn cũng không nói cho Thanh Lăng biết kế hoạch của hắn, hắn chỉ là bảo Thanh Lăng đi theo Tiêu Vãn Sương, để Thanh Lăng bảo vệ Tiêu Vãn Sương an toàn.

Tiêu Vãn Sương nhu nhược đáng thương nhìn Đường Bích Lạc, “Tứ di nương, ta kính ngươi là trưởng bối, nói chuyện cũng khách khí với ngươi, ngươi vì sao phải nói chuyện như vậy với Vãn Sương chứ?”

“Cái thứ tiện loại có mẹ sinh không có mẹ dạy.” Đường Bích Lạc khắc nghiệt mắng.

Tiêu Cảnh Nhiên hạ triều trở về, nghe thấy Đường Bích Lạc mắng Tiêu Vãn Sương như vậy giận không thể nén.

Tiêu Vãn Sương mắt ứa lệ, nhớ tới mẹ ruột mình, thế nhưng thật sự rơi lệ.

Tiêu Vãn Sương lộ ra một tia ý cười thực hiện được mục đích, nàng nếu là tiện loại, như vậy Bạch Tinh Dao là cái gì? Đường Bích Lạc này thật đúng là chạm vào vảy ngược của Tiêu Cảnh Nhiên. Đường Bích Lạc vì Bạch Tinh Dao mà được sủng ái, sợ là cũng vì Bạch Tinh Dao mà thất sủng.

“Chát.” Tiêu Cảnh Nhiên nhanh chóng đi tới, giơ tay cho Đường Bích Lạc một bạt tai, lớn tiếng quát, “Đường Bích Lạc, nữ nhi của Tiêu Cảnh Nhiên ta là người ngươi có thể nhục mạ sao.”

Đường Bích Lạc sợ tới mức quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên túm chặt góc áo Tiêu Cảnh Nhiên, “Lão gia, lão gia, thϊếp không phải cố ý, thϊếp không phải cố ý a!”

Tiêu Cảnh Nhiên cảm thấy thực tức giận, một chân đá văng Đường Bích Lạc ra.

Tiêu Cảnh Nhiên lớn tiếng hỏi, “Còn nữa, Đường Bích Lạc, ngươi vừa mới nói Vãn Sương phải gả cho Hàn Vương, Vãn Sương vì sao lại gả cho Hàn Vương?”