Chương 19: Nhị Ca Tiêu Túc

Thẩm Mính Hương trở lại viện tử của mình sắc mặt rất khó coi, tương tự sắc mặt Tiêu Vũ Ninh cũng không phải quá đẹp.

“Tiêu Vãn Sương, ta thật là đã coi thường nó rồi, nó cũng thật là thủ đoạn. Tiểu tiện nhân này vừa ra tay liền hại ta mất đi quyền quản gia.” Thẩm Mính Hương oán hận nói.

“Con thấy tứ muội không phải người có tâm cơ như vậy.” Tiêu Vũ Ninh hơi hơi nhíu mày. Cho tới nay Tiêu Vãn Sương luôn đơn thuần dễ lừa, Tiêu Vãn Sương đâu ra tâm cơ sâu sắc như vậy.

Nàng phỏng đoán là Tiêu Vãn Sương đánh bậy đánh bạ đi tới Cẩm Viên, sau đó mới khiến cho cha sinh lòng thương tiếc.

Thẩm Mính Hương hơi lo lắng, mở miệng nhắc nhở nói, “Vũ Ninh, con ngàn vạn đừng bị tiểu tiện nhân kia lừa, con phải đề phòng tiểu tiện nhân kia một chút.”

Thẩm Mính Hương thật sự tức muốn điên, Tiêu Vãn Sương thật là lớn gan a, dám tính kế bà ta.

Trương ma ma bên người bà ta nghe được, hôm nay Tiêu Cảnh Nhiên từng ở Cẩm Viên gặp Tiêu Vãn Sương. Nếu không phải còn có thể lợi dụng Tiêu Vãn Sương thay Vũ Ninh gả cho Hàn Vương, bà ta sẽ để Vũ Ninh hạ loại độc càng nặng cho Tiêu Vãn Sương, làm Tiêu Vãn Sương sớm ngày xuống suối vàng làm bạn với nữ nhân Tiêu Cảnh Nhiên yêu thích Bạch Tinh Dao kia.

Tiêu Vãn Sương ở trong viện của mình tâm tình tốt uống trà.

Du Nhi còn đang ngủ, trong viện chỉ có Thanh Lăng cùng nàng nói chuyện.

Tiêu Vãn Sương chỉ là đang đánh cược, hôm nay gặp phụ thân khiến phụ thân nổi lên lòng thương tiếc với nàng, Tiêu Cảnh Nhiên lâu như vậy cũng chưa từng gặp mình, đương nhiên sẽ muốn biết tình hình mình gần đây, ông nhất định sẽ phái người điều tra.



“Tiểu thư.” Cách đó không xa truyền đến giọng nói lười biếng của Du Nhi.

Thanh Lăng nghe thấy tiếng Du Nhi liền thi triển khinh công, giấu mình trên đại thụ. Ở phủ Thừa tướng, Thanh Lăng chỉ có thể làm một người không thể để cho những người khác phát hiện.

Tiêu Vãn Sương cùng Du Nhi ở trong sân ngây người một lát, Du Nhi nhàn đến nhàm chán lại đi vào phòng ngủ. Nàng thật hâm mộ Du Nhi, Du Nhi chỉ cần ăn được, ngủ ngon, liền sẽ vui vẻ.

Du Nhi giống như không có phiền não gì, chỉ cần có thể an ổn ngủ một giấc thật ngon tâm tình của nàng liền rất tốt.

Tiêu Vãn Sương muốn đi xung quanh một chút, trước kia nàng luôn là ngây ngốc ở trong viện tử của mình, không dám đi ra ngoài. Chỉ cần nàng ra ngoài, sẽ bị những hạ nhân đó kết bè khi dễ. Hiện tại, hạ nhân trong phủ dù xem thường nàng, cũng không dám khinh nhục nàng nữa. Có Thẩm Mính Hương lên tiếng, hạ nhân trong phủ có mấy cái lá gan dám làm khó nàng.

Nàng ra khỏi viện tử của mình, liền đi dạo khắp nơi.

Cảnh sắc Phủ Thừa tướng thật đúng là không tồi, trước kia nàng sao lại không phát hiện phủ Thừa tướng có cảnh sắc đẹp như vậy.

“Tứ muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhiều ngày không gặp, ngươi lại xinh đẹp thêm đấy.”

“Tứ muội muội, ngươi làm bia ngắm thịt người cho ta đi, nhị ca ngươi muốn chơi bắn tên.”

Tiêu Vãn Sương kinh hãi trong chốc lát, nàng đυ.ng phải nhị ca nàng Tiêu Túc. Cái tên nhị ca biếи ŧɦái này thích nhất là tra tấn nàng, thấy bộ dáng nàng thống khổ, nhị ca nàng cực kỳ vui vẻ.

Tiêu Túc dốt đặc cán mai, suốt ngày chỉ thích ăn nhậu chơi bời, cả ngày bộ dáng cà lơ phất phơ. Tuy có tướng mạo rất đẹp, nhưng mọi người đều chán ghét hắn.



“Chó điên từ đâu nhảy ra a, tâm tình tốt đều bị chó điên làm hỏng.” Tiêu Vãn Sương cong môi cười.

Tiêu Túc sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tiêu Vãn Sương, ngươi thế mà lại mắng ta là chó điên, ngươi lá gan lớn đấy nha? Xem ta có đánh chết ngươi không.”

Nói rồi Tiêu Túc liền vung lên một bàn tay to đánh về phía Tiêu Vãn Sương.

Tiêu Vãn Sương không dấu vết né tránh, nàng cùng Kỳ Liên Hàn học võ công cũng không phải là học vô ích.

Du Nhi trộm dắt một con chó săn lớn đến đây, sau đó lén rời khỏi. Tiêu Vãn Sương cũng không thấy Du Nhi, chỉ phát hiện có một con chó săn lớn tới đây.

Tiêu Vãn Sương nhanh trí, bỗng nhiên làm bộ thực oan ức nói, “Nhị ca, Vãn Sương không mắng huynh, Vãn Sương mắng chính là chó điên.”

Tiêu Túc còn muốn đánh Tiêu Vãn Sương, hắn cũng không tin không đánh được nàng.

Gâu, gâu, gâu. Giờ phút này phía sau Tiêu Túc có một con chó săn màu xám đôi mắt phát xanh hướng đến Tiêu Túc.

Chó săn Đại Hôi là một con chó săn từ trên trời hạ phàm, “Gâu gâu gâu, ngươi dám cắn chủ nhân ở Thiên cung của ta, ta cắn chết ngươi.”

Chó săn Đại Hôi điên cuồng nhảy lên đè Tiêu Túc ngã nhào, Tiêu Túc giãy giụa đứng dậy, chạy vội về phía trước. Chó săn màu xám vẫn luôn đuổi theo Tiêu Túc, đến tận khi con chó lớn này cắn rách quần Tiêu Túc.