Chương 17: Gặp Phụ Thân Ở Cẩm Viên

“Hàn Vương gia, chúng ta hợp tác vui vẻ, ta về sau nhất định nghe theo mệnh lệnh của ngài làm việc.” Tiêu Vãn Sương chớp chớp mắt với Kỳ Liên Hàn.

Kỳ Liên Hàn nhìn hai mắt trong suốt của Tiêu Vãn Sương trong lòng vừa động.

Nói xong chuyện hợp tác, Kỳ Liên Hàn phái Thanh Lăng đưa Tiêu Vãn Sương về phủ Thừa tướng.

Tiêu Vãn Sương tuy nói hiện tại là chủ tử của Thanh Lăng, nhưng Thanh Lăng còn chưa thể quang minh chính đại lộ diện ở phủ Thừa tướng. Thanh Lăng chỉ có thể âm thầm bảo vệ Tiêu Vãn Sương, nói đúng ra là Kỳ Liên Hàn phái Thanh Lăng giám thị Tiêu Vãn Sương.

Lúc ở phủ Hàn Vương Kỳ Liên Hàn từng nói với Tiêu Vãn Sương, “Chỉ có ngươi cùng bổn vương hợp tác thật tốt, ngươi mới có thể có được thứ ngươi muốn.

Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm, nàng muốn báo thù, nàng muốn giải độc. Thẩm Mính Hương hại chết thân sinh mẫu thân của nàng, thù này nàng muốn báo, Kỳ Liên Thành cùng Tiêu Vũ Ninh hại chết nàng, thù này nàng cũng muốn báo. Còn về độc trên người nàng nhất định phải giải, bằng không ông ngoại nàng sẽ lo lắng.

Tiêu Vãn Sương lại về viện nhỏ cũ nát của nàng. Nàng lạnh lùng cười, xem ra người trong phủ thật không ai xem nàng ra gì, đường đường tứ tiểu thư đích nữ phủ Thừa tướng mất tích vài ngày, thế mà không có ai phát hiện.

Nàng không thể tiếp tục làm người tàng hình, nàng muốn vẻ vang xuất hiện trước mặt mọi người.

Thẩm Mính Hương thật biết cách quản lý hạ nhân, hạ nhân trong phủ đều biết nàng sắp sửa thay Tiêu Vũ Ninh gả cho Hàn Vương gia, phụ thân nàng Tiêu Cảnh Nhiên thế nhưng toàn không biết việc này. Xem ra, Thẩm Mính Hương có lực ảnh hưởng rất sâu với hạ nhân a!

Vốn dĩ nàng thay Tiêu Vũ Ninh gả cho Hàn Vương, chỉ có Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh, nàng, còn có nha hoàn Lục Nhi bên cạnh nàng biết. Lục Nhi bất bình việc nàng thay Tiêu Vũ Ninh xuất giá, oán trách vài câu với hạ nhân khác, hạ nhân trong phủ có rất nhiều người biết chuyện này.

Thẩm Mính Hương dặn dò hạ nhân, việc này không được lộ ra nửa điểm đồn đãi với bên ngoài, đặc biệt là Tiêu thừa tướng, không được phép để Tiêu thừa tướng nghe thấy một chữ. Bà ta còn dặn dò hạ nhân về sau phải chăm sóc tứ tiểu thư cho tốt, chăm sóc Hàn Vương phi tương lai cho tốt, nói đến cùng chính là không cho những đó hạ nhân động một chút lại đánh chửi nàng.

Nhớ tới Lục Nhi vẫn luôn làm bạn bên mình, Tiêu Vãn Sương tim liền đau, nha hoàn ngoan ngoãn thông minh như Lục nhi sao lại không cẩn thận ngã xuống giếng chứ?

Tiêu Vãn Sương đi đến Cẩm Viên, Cẩm Viên là viện tử của thân sinh mẫu thân nàng Bạch Tinh Dao, tuy rằng thân sinh mẫu thân nàng không còn nữa, nhưng Cẩm Viên vẫn luôn được chăm nom rất tốt.



Xem ra, Tiêu Cảnh Nhiên vẫn rất coi trọng Bạch Tinh Dao. Nếu Bạch Tinh Dao vẫn luôn tồn tại trong lòng Tiêu Cảnh Nhiên, vậy nữ nhi của Bạch Tinh Dao, xem chừng ông hẳn cũng coi trọng đi!

Việc hiện tại nàng cần làm là khiến cho Tiêu Cảnh Nhiên chú ý, hôm nay là sinh nhật Bạch Tinh Dao, Tiêu Cảnh Nhiên tất nhiên sẽ đến Cẩm Viên.

Tiêu Vãn Sương đứng ở Cẩm Viên chờ Tiêu Cảnh Nhiên đến.

Tiêu Vãn Sương cố ý mặc quần áo cực kỳ mộc mạc đơn giản, bày ra một bộ dáng nhu nhược đáng thương.

Một bóng hình xuất hiện, là thân ảnh Tiêu Cảnh Nhiên.

Tiêu Vãn Sương làm bộ không phát hiện ra Tiêu Cảnh Nhiên, lã chã chực khóc, “Mẹ, người ở trên trời có khỏe không? Nữ nhi rất nhớ người. Con đã lâu cũng chưa nhìn thấy cha, cha có phải chỉ thương Mính Hương mẫu thân cùng Vũ Ninh tỷ tỷ không thương con hay không.”

“Con nhớ mẹ, nhớ cha.” Tiêu Vãn Sương khóc khiến người ta tan nát cõi lòng, kỳ thật nàng không muốn khóc thật, chỉ là diễn trò trước mặt Tiêu Cảnh Nhiên, nhưng nàng lại vì trong lòng khổ sở mà thật sự khóc lên.

Nhìn bộ dáng Tiêu Vãn Sương khóc như hoa lê đẫm mưa, tim Tiêu Cảnh Nhiên rất đau, ông giống như nhìn thấy Tinh Dao khóc trước mặt mình.

Tiêu Cảnh Nhiên không tự giác lên tiếng, “Vãn Sương.”

“Ông là ai?” Tiêu Vãn Sương lui về sau hai bước, giả vờ không quen biết Tiêu Cảnh Nhiên, trước mặt Tiêu Cảnh Nhiên bày ra một bộ dáng thực xa lạ.

Tiêu Vãn Sương đang đánh cược, đánh cược Tiêu Cảnh Nhiên áy náy với Bạch Tinh Dao, nàng đang nhắc nhở Tiêu Cảnh Nhiên, ông xem nhẹ nữ nhi của chính mình bao lâu, thế cho nên ngay cả với tướng mạo thân sinh phụ thân cũng có chút xa lạ.

Tiêu Cảnh Nhiên nhìn Tiêu Vãn Sương, áy náy nói, “Vãn Sương, con không nhớ rõ cha sao? Ta là cha con a!”

Tiêu Cảnh Nhiên trong lòng hụt hẫng. Ông đây là đã xem nhẹ Vãn Sương bao lâu a? Vãn Sương đến cả cha mình cũng không biết.