Chu ma ma ngẩn người, vị đại phu Cát kia? Chưa từng nghe qua.
Tạ Thiên Vũ tiến lên, lấy chiếc trâm bạc trên đầu đặt vào tay bà tử, dịu giọng nói: "Đa tạ ngươi đã đến, hy vọng chuyện hôm nay đến đây xin hãy quên đi."
Nhận được cái gật đầu của bà tử, Tạ Thiên Vũ yên tâm, sau khi lấy thêm một ít thuốc trị nứt da, liền dặn Bạch Linh lặng lẽ tiễn người ra cửa sau, rồi quay lại nói với Chu ma ma: "Ma ma có cách nào mời được vị đại phu Cát này vào phủ không?"
Chu ma ma khẽ gật đầu, nhưng rồi lại thở dài.
Tạ Thiên Vũ an ủi: "Ma ma không cần lo lắng, mẫu thân sẽ không có việc gì đâu. Từ hôm nay, hãy để Phong Thập Tam Nương cùng Thanh Nam đến bên mẫu thân giúp đỡ ma ma một chút, đừng lo lắng cho ta."
Chu ma ma định nói lời từ chối, nhưng tình thế trước mắt không cho phép, đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Đêm ấy, vì lâu lắm rồi mới được ăn no, Tạ Thiên Vũ ngủ một giấc thật sâu, mãi đến khi ánh nắng sớm mai chiếu rọi, nàng mới thức dậy. Rửa mặt xong xuôi, mặc y phục chỉnh tề, bước ra khỏi tiểu viện, ngắm nhìn cảnh sắc đầu thu, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui hiếm hoi.
Thanh Mai lúc này mang theo một hộp đồ ăn từ sương sớm trở về, thấy Tạ Thiên Vũ đứng bên hành lang với dáng vẻ khoan khoái, nàng cũng mỉm cười, nói: "Tiểu thư, ăn cơm thôi."
Tạ Thiên Vũ đáp lời, bảo Thanh Nam mang hộp đồ ăn vào phòng, đặt lên bàn.
Vừa ăn xong, Bạch Linh bước vào báo: "Tiểu thư, người bên dược phòng đến, nói là mang thuốc bổ."
Tạ Thiên Vũ gật đầu, ra hiệu cho Bạch Linh đưa người vào.
Người đến là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc váy dài màu xanh lơ sẫm, tóc búi gọn với kẹp tóc màu xám. "Tiểu nhân là Tôn bà tử bên dược phòng, nghe theo lời Tần di nương, mang dược thiện đến cho đại phu nhân và đại tiểu thư." Nói xong, bà ta đặt khay trên tay lên bàn.
Trong lòng Tạ Thiên Vũ cười lạnh. Từ ngày mẫu thân thổ huyết đến nay đã bao lâu, thế mà giờ mới mang dược thiện tới. Tần di nương thật sự nghĩ rằng bà ta có thể che trời trong phủ Xương Nghi Bá này sao? Lại nhìn Tôn bà tử kia, với vẻ mặt ngây ngô, thực là… chẳng lẽ nàng, đường đường là đại tiểu thư đích nữ, đã bị coi rẻ đến mức này rồi sao?
Đang định hỏi về tình trạng dược thiện, thì từ bên ngoài, tiếng ngọc bội leng keng vang lên, tứ tiểu thư Tạ Diệc Đồng đã đến.
Tạ Diệc Đồng hôm nay rõ ràng không vui, vừa bước vào phòng đã nhìn Tạ Thiên Vũ bằng ánh mắt đầy khó chịu
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy hồng thẫm, bên ngoài khoác thêm áo sa mỏng màu bạc, tóc búi kiểu Nguyên Bảo, cài hai chiếc trâm cài vàng nạm hồng ngọc, đôi hoa tai hồng ngọc đung đưa nơi tai cùng vòng tay hồng ngọc trên cổ tay, toàn thân toát lên vẻ quý phái, chẳng khác nào một tiểu công chúa trong cung.
"Tạ Thiên Vũ! Ngươi không tự nhìn lại bản thân là cái thứ gì, lại dám đối đãi với nương ta như thế, thật là to gan!" Tạ Diệc Đồng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà trở nên méo mó.
Tạ Thiên Vũ lười so đo cùng kẻ ngu dốt , vì thế xoay đầu, không để ý tới nàng ta.
Tạ Diệc Đồng nào có hay biết, vị đại tỷ nhút nhát như chuột ấy đang nghĩ gì? Nhìn thấy Tạ Thiên Vũ im lặng, nàng tưởng rằng tỷ tỷ sợ mình, liền càng thêm kiêu ngạo, không buông tha mà nói: "Sao? Câm rồi sao? Không dám nói tiếp nữa à? Nương ta là người phụ thân sủng ái, sao có thể để một kẻ phế vật như ngươi khi dễ?” Nàng vừa mới biết được chuyện di nương bị đại tỷ ức hϊếp mấy ngày nay, trong lòng tức giận đến mức muốn nghiến răng, chỉ hận một kẻ ngu ngốc không được phụ thân yêu thương lại tưởng rằng có thể lật trời sao? Nàng sớm đã quên rằng ngày hôm trước chính mình cũng bị sắp đặt một phen.
Tạ Thiên Vũ nhìn muội muội đang la lối om sòm, trong lòng dần trở nên lạnh lẽo.
Tạ Diệc Đồng thấy Tạ Thiên Vũ trừng mắt nhìn mình, cơn giận không rõ nguyên cớ bỗng bùng lên, nàng chỉ vào một mụ quản sự bên cạnh mà ra lệnh: "Ngươi, vả miệng nàng ta, dám nhìn ta như vậy, thật là dám làm phản rồi!"
Bạch Linh định tiến lên ngăn lại, nhưng bỗng thấy Tạ Thiên Vũ chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ma ma quản sự đang đắc ý tiến lại gần. Khi bà ta vừa đến gần, Tạ Thiên Vũ bỗng nhiên ra tay, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt bà ta, ánh mắt nheo lại, lạnh lùng nói: "Thứ gì mà dám động đến ta sao?"
Ma ma quản sự sững sờ, không ngờ rằng vị đại tiểu thư vốn bị tứ tiểu thư hành hạ mười năm nay lại dám đánh người? Gần đây trong phủ đang rộ lên tin đồn đại tiểu thư đã thay đổi, nhưng bà ta vẫn chưa tin là thật. Giờ đây, xem ra mặt trời quả thực đã mọc từ hướng tây rồi.
Tạ Thiên Vũ bước tới trước mặt Tạ Diệc Đồng, nhìn nàng từ trên cao, lạnh lùng nói: "Con người ta, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, dù xa cũng phải chết! Hôm nay ta chỉ đánh một ma ma quản sự, ngày nào đó, đích trưởng tỷ giáo huấn thứ muội, cũng chẳng có gì sai." Hiện tại, thế lực của nàng còn quá yếu, nếu không, hôm nay sẽ không chỉ là vài câu đe dọa đơn giản như vậy.
Tạ Diệc Đồng cuối cùng cũng hiểu ra, hoảng hốt kêu lên một tiếng, rồi quay đầu chạy mất. Phản trời, thật sự là phản trời, phủ Xương Nghi Bá này loạn rồi!
Nhìn theo bóng dáng vội vã của Tạ Diệc Đồng, Bạch Linh bước đến gần, nhẹ giọng nói: "Chỉ e tứ tiểu thư sẽ không bỏ qua dễ dàng." Vừa rồi, biểu hiện của đại tiểu thư hoàn toàn khác trước, mới khiến tứ tiểu thư sợ hãi như vậy. Nhưng chờ đến khi nàng về đến sân của mình, suy nghĩ cẩn thận, chỉ e sẽ quay lại gây sự.
Tạ Thiên Vũ bĩu môi, với lá gan của Tạ Diệc Đồng mà cũng dám ngang nhiên ngỗ ngược trong phủ Xương Nghi Bá sao? Bao nhiêu năm như vậy, sao lại không bị uy nghiêm của phủ đè chết rồi?
Bạch Linh tiếp tục nói: "Đại tiểu thư nên chuẩn bị đi, chỉ sợ hôm nay sẽ có chuyện ồn ào."
Tạ Thiên Vũ lắc đầu, tuy rằng Tạ Diệc Đồng muốn gây sự, nhưng Tần di nương thông minh tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này vào lúc này. Nếu không, Tạ Chinh cũng thực sự mù rồi
Tạ Diệc Đồng vội vã trở về sân của mình cùng Tần di nương, vừa vào cửa đã chẳng để ý ai, liền ngồi phịch xuống ghế, tức tối nói: "Nương! Cái phế vật ở Lăng Tiêu Viên rốt cuộc làm sao vậy? Hôm nay lại dám phản kháng! Phủ Xương Nghi Bá của chúng ta là muốn loạn thật rồi!" Từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nàng chạm phải cục đá cứng ở Lăng Tiêu Viên, trong lòng nghẹn đầy cơn giận, không biết phải xả đi đâu.
Tần di nương đang trò chuyện với một thân thích xa bên nhà mẹ đẻ, nghe nữ nhi nói vậy, liền mỉm cười xin lỗi thân thích, rồi quay sang Lý ma ma bên cạnh dặn: "Mang tiểu thư về phòng đi."
Tạ Diệc Đồng lúc này mới để ý thấy một phụ nhân ăn mặc giản dị ngồi bên cạnh, chưa từng gặp qua, nghĩ rằng có lẽ là bà con nghèo khó, liền khẽ hành lễ, rồi trở về tiểu viện của mình.
Vừa vào cửa, nàng liền không kiềm chế được cơn giận, "bùm bùm" mà quăng vỡ đồ sứ đầy đất. Lý ma ma theo sau, khéo léo tránh những mảnh sứ vỡ, tiến đến bên Tạ Diệc Đồng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đừng để cơn giận làm hại đến sức khỏe của mình!"
Tạ Diệc Đồng chẳng chút khách khí, vừa giận dữ kể lại chuyện ở Lăng Tiêu Viên, vừa ra sức ném từng món đồ sứ tinh xảo, biến chúng thành mảnh vụn. Đến khi trên đất không còn chỗ đặt chân, nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Kỳ thực, điều khiến nàng tức giận nhất là chính mình không có tiền đồ, sao lại để phế vật kia hù dọa đến mức phải chạy trối chết như vậy! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt của phế vật kia khi đó, quả thực có chút đáng sợ.