Phong Thập Tam Nương nhìn tay mình, cười khổ nói: “Là nứt da, vẫn chưa khỏi. Nhưng hiện giờ dù có khổ tận cam lai, được đi theo đại tiểu thư, nô tỳ cũng không sợ”
Tạ Thiên Vũ thở dài, nói: “Là ta không bảo vệ tốt các ngươi.”
Phong Thập Tam Nương quỳ xuống, nói: “Đại tiểu thư không cần nói vậy. Phụ thân nộ tỳ thường nói, nếu không có Nguyên gia, chúng ta Phong gia đã sớm diệt vong. Những khổ cực này tính là gì? Chúng nô tỳ mới có lỗi khi không bảo vệ tốt đại phu nhân và tiểu thư.” Nói đến đây, nàng nghẹn ngào.
Tạ Thiên Vũ nâng Phong Thập Tam Nương dậy, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Chuyện quá khứ thì hãy để nó qua đi. Hiện giờ chúng ta ở bên nhau, ngày mai sẽ tươi sáng hơn nhiều.” Nhìn Phong Thập Tam Nương gật đầu với ánh mắt đẫm lệ, nàng lại chuyển hướng sang cô gái cùng tuổi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Thanh Nam?”
Cô gái này rất linh hoạt, nhưng hiện tại, mũi và miệng nhỏ đang cố gắng không khóc. Khi nghe Tạ Thiên Vũ hỏi, nàng không kìm được nữa, nước mắt ào ạt rơi xuống, làm ướt cả mặt đất.
Tạ Thiên Vũ thở dài, thấy những người này chỉ cần một chút kích động là nước mắt rơi, có thể thấy rõ ràng năm tháng qua đã khiến họ chịu bao nhiêu uất ức.
Bạch Linh cũng không kiềm chế được, lau khóe mắt, khuyên: “Đại tiểu thư, cuối cùng chúng ta đã đoàn tụ lại với nhau, đó là điều tốt. Đại phu nhân rất tốt, chúng ta Lăng Tiêu Viên sẽ lại rộn ràng như trước.”
Phong Thập Tam Nương nghe vậy, cũng vội lau nước mắt, hỏi: “Đại tiểu thư, nghe Bạch Linh tỷ nói, Lương ma ma cũng sắp trở lại?” Bạch Linh lớn hơn nàng một tuổi, từ khi còn nhỏ đã gọi nàng là tỷ tỷ.
Tạ Thiên Vũ gật đầu, Thanh Nam kinh hỉ nói: “Nếu như vậy, chúng ta có thể yên tâm, không còn sợ bị người khinh miệt.”
Phong Thập Tam Nương cũng vô cùng hứng khởi, liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Lương ma ma khác hẳn với những người khác, nếu không, c phải Tần di nương đã không phải xuống tay đầu tiên để trừ bỏ bà.
Tạ Thiên Vũ : “Các ngươi còn nhớ rõ Lương ma ma sao?” Nàng nhớ không nhiều, chỉ biết rằng đó là một mama khó tính vô cùng.
Thanh Nam, với đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn tươi cười, nói: “Đại tiểu thư đã quên rồi sao? Nô tỳ là được Lương ma ma ôm về từ nơi băng tuyết.” Năm đó, nàng bị cha mẹ vứt bỏ, Lương ma ma đã từ nơi tuyết lạnh đem nàng ôm về Tạ phủ.
Tạ Thiên Vũ bất đắc dĩ mỉm cười, giọng nói êm ái: “Ta đã quên nhiều chuyện rồi.” Giọng nói của nàng mang theo chút cô đơn, nhưng mọi người vẫn đang hưng phấn, không ai chú ý.
Phong Thập Tam Nương chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi về tình trạng hiện tại của Lăng Tiêu Viên, cuối cùng thở dài, sau đó lại hít một hơi thật sâu, như để tự cổ vũ, nói: “Bây giờ chúng ta cũng nên lên kế hoạch.”
Tạ Thiên Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Thế là bốn người cùng đi đến chính viện. Dù rằng chu ma ma thấy Phong Thập Tam Nương và Thanh Nam lúc sau lại rơi nước mắt, nhưng cũng không làm trì hoãn việc chính, mấy người tiếp tục thảo luận tỉ mỉ một lần nữa. Tạ phủ, người nào đáng dùng, người nào đã bị Tần di nương thu mua, người nào đã bị bán đi, chết ở bên ngoài; Nguyên thị của hồi môn, bản thân có những cửa hàng và điền trang, có những người quản lý, nhưng hiện giờ đã bị Tần thị thay đổi thân tín, có những người lại bị bá phu nhân chiếm lấy; Nguyên gia đi thời điểm có những sinh ý, hiện giờ lại do ai quản lý; Phong Thập Tam Nương cha mẹ hiện tại ở đâu sinh sống, còn lại mười hai tỷ tỷ đang làm việc ở đâu……
Cho đến chạng vạng, bụng mọi người đều kêu vang vì đói, mới phái Phong Thập Tam Nương và Thanh Nam đi phòng bếp lớn lấy cơm tối.
Chu ma ma nhìn xung quanh, mới nói với Bạch Linh: “Đi theo xem xét.” Sau khi Bạch Linh đi, bà lại thì thầm với Tạ Thiên Vũ: “Vũ tỷ nhi, ta vừa rồi nói có vài tin tức là đúng, cũng có vài tin tức bị bóp méo. Để xem hai nha đầu này có phải là trung thành hay không. Hôm nay chúng ta đã làm trò lớn trước mặt Tiết thái y, đánh mất khí thế và mặt mũi của Tần di nương. Nếu hai người này có vấn đề, hôm nay nhận được tin tức quan trọng như vậy, nhất định sẽ báo cáo với chủ tử sau lưng. Nếu họ an phận thì có thể tin tưởng giao nhiệm vụ.”
Tạ Thiên Vũ gật đầu, nàng vừa mới nghe Chu ma ma nói hết, đã đoán được ý định của bà. Chu ma ma tuy hay càm ràm, nhưng trong công việc lại rất có quy củ. Dù sao, bà đã một mình chống đỡ Lăng Tiêu Viên nhiều năm mà không để chủ tử bị hại chết, thực sự có chút tài trí.
Chu ma ma lại nhấn mạnh, những thông tin về sinh ý là cố ý nói sai. Đến nửa canh giờ sau, Thanh Nam và Phong Thập Tam Nương mới theo hộp cơm trở về.
Thanh Nam vào phòng đã tức giận nói: “Phòng bếp lớn thật quá đáng, cư nhiên cấp đại tiểu thư đồ ăn của hạ nhân!” Nàng nặng nề đặt hộp cơm lên bàn, phát ra tiếng động lớn, hiển nhiên là rất tức giận.
Phong Thập Tam Nương cũng không vui, lặng lẽ đặt hộp cơm lên bàn, nhẹ nhàng lấy thức ăn ra.
Có rau trộn đậu hủ, cọng hoa tỏi non xào trứng gà, ngũ vị hương cà tím nhồi thịt chiên, gà luộc, tương cổ vịt, một mâm màn thầu, một chén tam sắc mễ, và một bát bắp hồ canh.
Tạ Thiên Vũ từ từ ngồi xuống, sau khi cùng mọi người ngồi xuống ăn, vì đang rất đói nên cũng không để ý lắm về đồ ăn được cấp. So với kiếp trước, thế này đã là tốt hơn rất nhiều rồi,
Chu ma ma lau nước mắt, đại tiểu thư mấy năm nay ăn no đều là vấn đề, giờ đây những món ăn hạ nhân như vậy cư nhiên có thể ăn đến bụng no. Tất cả đều do chính mình không có năng lực, không thể chăm sóc tiểu thư thật tốt.
Năm người đều đói lả, ăn cơm xong không ai nói thêm gì. Sau một lúc, mọi thức ăn đều vào bụng.
Thanh Nam sau khi ăn no, bỗng dưng nhớ ra điều gì, ngơ ngác nhìn chu ma ma, ấp úng hỏi: “Đồ ăn này, không có độc chứ?”
Chu ma ma chợt thấy lạnh trong lòng, đúng vậy, Tần di nương dám hạ độc đại phu nhân, không chừng hôm nay đồ ăn này cũng có vấn đề.
Mọi người đều biến sắc, chỉ có Phong Thập Tam Nương từ trên tóc Tạ Thiên Vũ nhổ xuống một cây trâm bạc, đưa vào các món ăn, sau đó lo lắng nhìn trâm bạc, thấy không có biến đổi gì mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng nói: “Không có thạch tín.”
Chu ma ma cau mày, bảo Bạch Linh: “Đi xem người đó có đến không.”
Bạch Linh hiểu ý, quay người đi ra ngoài.
Phong Thập Tam Nương và Thanh Nam đứng dậy thu dọn chén đũa, sau đó đưa đi phòng bếp lớn.
Hai người chưa trở về, Bạch Linh đã dẫn theo một bà tử đi vào. Đây chính là người đã hẹn trước, hôm nay đến xem bệnh cho Nguyên thị .
Bà tử bắt mạch cho Nguyên thị xong, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ phu nhân không phải bị bệnh, mà là trúng độc.”
Chu ma ma vội vàng hỏi: “Có biết là loại độc gì không? Làm thế nào để giải độc?”
Bà tử lắc đầu, nói: “Kiến thức của ta hạn hẹp, việc học không tinh, vẫn cần thỉnh cao minh hơn. Tốt nhất là thỉnh Tam Hà huyện Cát đại phu, ông ấy là thầy thuốc về độc, am hiểu giải độc. Chỉ là…… Cát đại phu là nam tử.”