“Lý Nguyệt Chi ngươi là đang muốn đối đầu với bà già này sao?!”
Người chưa tới mà giọng nói đã truyền tới, Thượng thư phu nhân nhíu mày nhưng không trả lời, chỉ im lặng ôm nữ nhi vào lòng.
Đoàn người bước vào, dẫn đầu là một lão phu nhân ăn mặc sang trọng, gương mặt già nua bởi vì tức giận mà tăng thêm nếp nhăn, một đầu bạc trắng được búi lên gọn gàng, tay cầm cây gậy đầu rồng đứng nơi đó, người này không ai khác chính là tổ mẫu của nàng - lão phu nhân của Tiết phủ.
Phía sau là một nam nhân trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, nhìn thì biết khi còn trẻ hắn chắc chắn là một mỹ nam khiến bao nhiêu thiếu nữ say mê. Một thân trường bao xanh, trên thắt lưng đeo một miếng ngọc thạch hình ngọc như ý, màu xanh ngọc bích vô cùng trong suốt, biết ngay là vô cùng giá trị.
Trên tay hắn bế một nữ hài tử gương mặt trắng noãn lộ ra vẻ yêu kiều, mắt phượng ngước lên vô cùng kiêu ngạo, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận, mái tóc dài được búi hai bên, tạo thành hai cục tròn tròn vô cùng đáng yêu. Khoác lên người bộ y phục màu hồng, trên váy thêu hoa mẫu đơn đang nở rộ, chất liệu vải Vân Sa mềm mại càng tôn lên thân hình nhỏ nhắn của nữ hài, đi đôi giày vải thêu hoa mẫu đơn khiến cho toàn thân nàng cao quý như mẫu đơn. Mà hai người này không ai khác chính là phụ thân của nàng - Thượng thư đại nhân cùng tỷ tỷ song sinh Tiết Phong Linh.
Theo sau bọn họ còn không ít nữ tử mặc y phục xinh đẹp, trang điểm rực rỡ nhưng ánh mắt Tiết Phong Lan vẫn luôn dõi theo tỷ tỷ song sinh của nàng - Tiết Phong Linh!
Tỷ tỷ, chúng ta gặp nhau rồi!
Tiết Phong Lan nhếch môi, lần này gặp lại rốt cuộc là ai thua trong tay ai đây?! Thật đáng mong chờ!
Tiết Phong Linh nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan không hiểu sao đột nhiên cảm thấy rùng mình. Nhưng rất nhanh nàng liền hồi phục tinh thần, cho Tiết Phong Lan một nụ cười yếu ớt, ánh mắt lộ vẻ có lỗi.
Tiết Phong Lan vùi mặt vào ngực Thượng thư phu nhân, ánh mắt lộ vẻ âm trầm. Tiết Phong Linh ngươi thật tài! Người đẩy ta xuống hồ là ngươi vậy mà hiện tại ngươi lại bày ra bộ dạng như vậy… Tốt thôi, muốn diễn ta sẽ diễn cùng ngươi, tỷ tỷ!
Kiếp trước là nàng ngu ngốc, đã thua một lần rồi nàng không muốn phải thua nữa. Lần này nàng nhất định sẽ thắng Tiết Phong Linh, khiến nàng ta trải nghiệm những gì nàng đã trải qua!
“Lan Nhi đừng sợ…” Nhận thấy nữ nhi bất thường, Thượng thư phu nhân cứ nghĩ nữ nhi bị lời nói của mẹ chồng dọa sợ nên vội an ủi. Lan Nhi của nàng chỉ mới tỉnh lại, hơn nữa tính tình của con bé nhát gan như thế, mẹ chồng vừa vào đã lớn tiếng mắng, chẳng lẽ bà không lo cho đứa cháu này sao?!
Thượng thư phu nhân thở dài, lúc đầu vì tình yêu với trượng phu nên nàng mới đồng ý lấy hắn, mặc kệ lời nói của phụ mẫu, huynh trưởng. Khi đó bạn họ rất yêu nhau, nàng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu thì bọn họ sẽ hạnh phúc! Nhưng hóa ra không phải vậy, nàng còn phải hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc con cái, những chuyện đó nàng vẫn có thể nhịn nhưng tại sao mẹ chồng vẫn muốn trượng phu nạp thϊếp?!
Thượng thư phu nhân là một người dịu dàng, đoan trang, hiểu lễ nghĩa, bất cứ chuyện gì nàng cũng đều nhịn, nàng biết mẹ chồng không thích nàng nhưng nàng vẫn hầu hạ chu đáo cho mẹ chồng, như vậy còn chưa đủ sao…?! Tại sao mẹ chồng lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng, còn với thϊếp thất thì luôn thiên vị?!
Mặc dù chịu rất nhiều uất ức nhưng Thượng thư phu nhân vẫn không nói, bởi vì nàng mệt mỏi… Mệt mỏi đến nổi chẳng còn muốn quan tâm những chuyện trong phủ nữa!
Tiết Phong Lan phục hồi tinh thần, vội vàng che giấu hàn ý trong mắt. Chỉ mới bắt đầu mà nàng đã không thể che giấu, vậy kế hoạch trả thù của nàng… Nghĩ đến những chuyện kiếp trước Tiết Phong Lan siết chặt tay, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện kiếp trước tái diễn!
Lão thái thái đứng một bên tức giận đến run người, Lý Nguyệt Chi này dám phớt lờ nàng… Nghĩ mình là tiểu thư Thừa tướng thì không để nàng vào trong mắt! Thật quá đáng!
Thượng thư đại nhân thấy mẫu thân tức giận liền giao Tiết Phong Linh cho Phương Lam đứng bên cạnh, đi đến đỡ mẫu thân, kìm lòng không được mà mắng Thượng thư phu nhân:
“Nguyệt Chi nàng biết mẫu thân sức khỏe vốn yếu sao còn chọc giận mẫu thân?!”
Tiết Phong Lan nhíu mày, sức khỏe yếu?! Đợi khi nàng lấy Lam Thành Vũ thì tổ mẫu vẫn còn sống sờ sờ tham dự hôn lễ đấy! Tiết Phong Lan có chút không vui nhìn phụ thân nàng, người này trong mắt hắn vốn chỉ có mẫu thân hắn, hoàn toàn là một đứa con hiếu thảo! Người như vậy Tiết Phong Lan nàng khinh thường nhất, kiếp trước mẫu thân chịu uất ức thế nào hắn nào quan tâm, chỉ lo lắng cho tổ mẫu, nàng ta kêu đi hướng đông hắn tuyệt đối không dám đi hướng tây!
“Phu quân thϊếp chẳng làm gì cả!” Thượng thư phu nhân nhíu mày, chuyện này liên quan gì đến nàng, nàng chọc giận mẹ chồng khi nào. Mẹ chồng vốn không vừa ý nàng, dù nàng làm thế nào cũng bị mắng.
“Nàng…” Thượng thư đại nhân tức giận không có chỗ phát tát. Một người là mẫu thân của hắn, một người lại là thê tử của hắn, hắn phải làm sao mới tốt đây?!
“Được rồi, Quý Nhi, đừng chấp nhất với nữ nhân này. Nói chỉ tổ tức chết người khác!” Lão thái thái tức giận được Thượng thư đại nhân dìu ngồi xuống ghế, nha hoàn bên cạnh châm trà cho.
“Mẫu thân…” Thượng thư đại nhân muốn nói giúp cho thê tử, nhưng khi mở miệng thì lại không nói được nên đành thôi.
Thượng thư phu nhân rũ mắt xuống, che giấu thương tâm trong mắt. Hóa ra đối với hắn mẫu thân hắn vẫn quan trọng hơn nàng!
“Lý Nguyệt Chi ta muốn hỏi ngươi tại sao ngươi lại đánh Tuyết Mai?!” Sau khi uống một ngụm trà cơn giận của lão thái thái liền nguôi một chút.
Nàng ta đánh Tuyết Mai chẳng khác gì đánh vào mặt nàng! Tuyết Mai vốn là nha hoàn của nàng đưa cho Tiết Phong Linh.
“Mẫu thân, Tuyết Mai là đáng đánh, nàng ta ức hϊếp nữ nhi của con!”
“Ức hϊếp nữ nhi của ngươi?! Nàng ta là người của ta, muốn đánh cũng phải để ta đánh! Hơn nữa nàng chỉ mời ngươi qua thăm Linh Nhi, khi nào thì ức hϊếp Lan Nhi?!” Lão thái thái nhíu mày nhìn Tuyết Mai đang quỳ nơi đó, ánh mắt híp lại. Nhìn dàng vẻ của Tuyết Mai thì nàng biết Lý Nguyệt Chi đã nói đúng nhưng dù sao Tuyết Mai vẫn là nha hoàn của nàng, khi nào thì Lý Nguyệt Chi có quyền đánh?!
Thượng thư phu nhân im lặng, nàng biết hiện tại nói thế nào cũng vô ích, mẹ chồng vẫn không ưa nàng, nàng tội gì chuốc khổ vào thân?! Nhưng khi nghĩ đến nữ nhi bị một nha hoàn ức hϊếp nàng lại không thể làm gì, đôi mắt không khỏi ươn ướt.
“Phu nhân có chuyện gì cứ nói, Tuyết Mai đã làm gì mẫu tử nàng…?!” Thấy đôi mắt thê tử ươn ướt, trượng phu là hắn không khỏi đau lòng, đi đến bên người Thượng thư phu nhân an ủi.
Dù sao tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm nay, hắn làm sao nỡ để nàng và nữ nhi phải chịu ủy khuất.
Thượng thư phu nhân im lặng không nói, Trần ma ma bên cạnh thấy vậy liền mở miệng trả lời thay:
“Lão gia người không biết đâu, Tuyết Mai thật sự quá ngang ngược, nàng ta dám mở miệng xúc phạm Tứ tiểu thư…” Trần ma ma kể rõ đầu đuôi câu chuyện khiến sắc mặt Thượng thư đại nhân ngày càng đen, còn Tuyết Mai gương mặt tái nhợt quỳ ở nơi đó.
Hắn không ngờ Lan Nhi lại chịu ủy khuất lớn như vậy, không khỏi đau lòng ôm lấy nữ nhi, dịu dàng xoa đầu:
“Lan Nhi ngoan, để con chịu ủy khuất rồi… Là phụ thân không tốt, ngoan…”
Tiết Phong Lan khóc nức nở, một phần là do diễn kịch, một phần là do hắn là phụ thân của nàng, mặc dù đôi lúc hắn làm mẫu thân phải đau lòng nhưng quan hệ cha con là không thể cắt đứt!
“Ngoan Lan Nhi, đừng khóc, phụ thân sẽ không để ai bắt nạt con…” Liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đem Tuyết Mai ra ngoài đánh năm mươi đại bản!”
Tuyết Mai nghe vậy toàn thân liền xụi lơ, năm mươi đại bản không phải là muốn lấy mạng sao?!
“Tiết Quý! Ngay cả ngươi cũng không để người mẫu thân là ta vào mắt đúng không?!” Lão thái thái tức giận đứng bật dậy, tay chống gậy run run, ma ma bên cạnh vội đỡ.
“Mẫu thân, nàng ta chỉ là một nha hoàn mà có thể sỉ nhục Lan Nhi như vậy, nếu không xử phạt nàng ta thì sau này những nha hoàn khác còn để Thượng thư phu nhân là con vào trong mắt hay không?!” Lời nói của Thượng thư đại nhân khiến lão thái thái á khẩu, tức giận trở về phòng.
Nhìn bóng lưng mẫu thân Thượng thư đại nhân chỉ có thể thở dài, đám di nương thấy vậy cũng thi nhau rời đi.
Tiết Phong Linh như có như không liếc mắt nhìn Tiết Phong Lan đang khóc trong lòng Thượng thư đại nhân, ánh mắt lóe lên hàn quang không rõ.