Đùng!
Lưu ma ma vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người Tiết Phong Lan. Ân oán giữa Thượng thư phu nhân cùng Phương Lam, người người trên dưới Tiết phủ đều rõ ràng, năm đó Thượng thư phu nhân hoài thai Tam thiếu gia, Phương Lam đã vào phủ làm nha hoàn, sau khi Thượng thư phu nhân bất cẩn sảy thai, Tiết lão thái thái thuận nước đẩy thuyền, đưa Phương Lam lên làm di nương, nhờ vậy nàng ta mới được một bước lên trời. Bất quá ẩn tình trong đó, mọi người hiểu rõ nhưng không dám nói, chỉ sợ sự kiện sảy thai của Thượng thư phu nhân ít nhiều cũng sẽ liên quan đến nàng ta, nhưng nhân chứng, vật chứng không có, hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì nên được Thượng thư đại nhân tận lực ép xuống, chuyện này tuy đã rơi vào lãng quên nhưng có một số người vẫn nhịn không được mà nhắc đến.
Hiện tại Tiết Duy bị thương, người bị nghi ngờ lớn nhất không ai khác ngoài Thượng thư phu nhân, dù sao Tiết Phong Lan cũng chỉ là một nha đầu, có một số chuyện nàng vẫn chưa hiểu rõ, nên có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng, đây là suy nghĩ của một ít số người ở nơi này.
Nhị phu nhân Lâm thị cùng Thượng thư phu nhân giao tình khá tốt, đối với tính tình của Thượng thư phu nhân Lâm thị cũng tương đối hiểu rõ, nữ tử xuất thân cao quý như nàng ta, khinh thường nhất là việc tranh giành tình cảm, huống hồ là tranh giành tình cảm với hạng nữ lưu xuất thân thấp hèn như Phương Lam, bất quá không thể không nói, tuy Thượng thư đại nhân không phải thật sự yêu thương Phương Lam nhưng đối xử với Tiết Duy vô cùng tốt, mà Thượng thư phu nhân lại không có nhi tử, nếu là nàng nàng cũng sẽ nhịn không được mà sinh lòng đố kỵ. Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn không nói thêm gì, dù sao đây là chuyện của đại phòng, dù nàng muốn xen vào cũng không thể.
Tam phòng bên này bộ dạng thản nhiên, trước giờ bọn họ vẫn không xen vào chuyện trong phủ, giao tình với các viện khác cũng không sâu, cho nên đối với vấn đề riêng tư của đại phòng, họ vẫn duy trì lập trường của bản thân, chuyện này cũng không liên qua đến bọn họ, ngày hôm nay bọn họ đến đây đơn giản là làm theo lệnh Tiết lão thái thái.
Tam phu nhân thầm cảm thấy may mắn cho bản thân vì Tam lão gia chỉ có một mình nàng là thê, tuy nàng không được lòng mẹ chồng nhưng trong lòng trượng phu vẫn có nàng, so với Thượng thư phu nhân phải chịu cảnh hầu hạ trượng phu với người khác, nàng vẫn còn tốt lắm.
Phương Lam căm hận nhìn Tiết Phong Lan, rồi nhanh chóng chuyển sang người Thượng thư phu nhân, chỉ cần nghĩ đến nhi tử của nàng bị thương là do âm mưu của mẫu tử Lý Nguyệt Chi, nàng liền nhịn không được mà sinh ra oán hận. Nàng ta xuất thân cao quý, lúc nào cũng là bộ dạng kiêu ngạo khiến nàng cảm thấy chán ghét, vì vậy nàng tương kế tựu kế, âm mưu chiếm đoạt trượng phu của nàng ta, một phần muốn Lý Nguyệt Chi phải chịu nhục nhã, một phần vì muốn bản thân có nơi nương tựa.
Tiết Duy đối với nàng là tâm can bảo bối, nàng có thể chấp nhận sự trả thù của Lý Nguyệt Chi nhưng với điều kiện nàng ta không được đυ.ng đến nhi tử của nàng!
Đã là người thì sẽ có một lúc phải ích kỷ, thân là người mẹ tất nhiên con của mình là quan trong nhất, Phương Lam lo lắng cho an nguy của nhi tử nàng ta không sai, nhưng vì lợi ích của bản thân mà khiến người khác mất đi đứa con, Thượng thư phu nhân một câu oán hận còn chưa nói, vậy mà hiện tại sự việc chưa rõ đã định tội trạng lên đầu nàng.
Tiết lão thái thái sớm đã không vừa mắt mẫu tử Tiết Phong Lan, hiện tại biết được cháu trai bảo bối bị Tiết Phong Lan làm bị thương thì tức giận không thôi, nàng không chút nghi ngờ mà tin tưởng lời nói của Lưu ma ma, dù sao nàng ta cũng là người của nàng, cho nàng ta mười lá gan, nàng ta cũng không dám nói dối trước mặt nàng.
Thượng thư đại nhân vẫn trầm mặc như cũ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, một lát sau hắn mới mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
“Lan Nhi, lời Lưu ma ma nói là thật sao?”
“Lan Nhi nói không làm, phụ thân tin sao?” Tiết Phong Lan lúc này mới ngẩn đầu, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng không trả lời câu hỏi của Thượng thư đại nhân mà chỉ mở miệng hỏi lại.
“Lưu ma ma cũng đã mở miệng nói là ngươi làm, ngươi còn muốn ngụy biện?” Tiết lão thái thái không định tội Tiết Phong Lan mà lại mở miệng hỏi nàng ta có làm hay không thì trong lòng cực kỳ không thoải mái.
“Tổ mẫu, lời Lưu ma ma nói thì đáng tin tưởng, còn con thì không sao?”
Sắc mặt Tiết lão thái thái đnah lại, còn chưa kịp mở miệng thì Thượng thư phu nhân đã lên tiếng nói giúp nữ nhi.
“Lão gia, chuyện này nhất định có ẩn tình, Lan Nhi từ trước nay đều ngoan ngoãn, sao có thể vô duyên vô cớ mà làm bị thương người khác được?”
Thượng thư phu nhân làm như không thấy ánh mắt hận thù của Phương Lam, tuy nàng không thích Tiết Duy nhưng dù sao hắn vẫn là huyết mạch của trượng phu, nàng tất nhiên sẽ không gây nguy hại đến hắn, về phần hai nữ nhi của nàng, Linh Nhi thông minh hiểu chuyện, vốn được lòng Tiết lão thái thái nên không có lí do gì gây khó dễ với Tiết Duy, còn Lan Nhi tuy không được sủng ái nhưng tính tình ngây thơ đơn thuần, tâm tư không chứa tạp chất, đối với Tiết Duy không xa không gần, chẳng có lí do gì khiến nữ nhi của nàng làm ra chuyện này!
Tiết phủ yên bình không được mấy ngày liền tiếp tục nổi sóng, mà mọi chuyện đều bắt đầu từ Tiết Phong Lan, có vẻ như không cần nàng ta ra tay thì Tiết Phong Lan cũng không thể yên ổn sống qua ngày được.
Lời nói của Thượng thư phu nhân ý vị thâm trường, mọi người đều hiểu rõ, nhưng có một số người, trong lòng rõ ràng nhưng ngoài mặt lại vờ như không biết, cố tình hiểu sai ý của Thượng thư phu nhân, điển hình là Tiết lão thái thái.
“Nhân chứng cũng đã có, ngươi nói bà già này vu oan cho nữ nhi của ngươi sao?”
Thượng thư phu nhân nhíu mày, nàng chỉ muốn trượng phu làm rõ chuyện này, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, nàng tất nhiên không muốn nữ nhi oan uổng, nhưng cũng không muốn khó xử trượng phu.
“Tổ mẫu, Lưu ma ma làm sao có thể là nhân chứng? Khi đó tại hậu viện, đâu chỉ có một mình nàng ta?!”
Lời vừa nói ra sắc mặt không ít người liền thay đổi, Thượng thư đại nhân không tránh khỏi nhíu mày, Tiết lão thái thái tất nhiên không tin tưởng lời Tiết Phong Lan, trong lòng nàng nghĩ là Tiết Phong Lan vì muốn trốn tội mới nói những lời như vậy.
“Ngươi có ý gì?”
“Khi Tiết Duy té ngã, nơi đó không chỉ con, Lưu ma ma mà còn có cả Xuân Cầm cùng tiểu nha hoàn bên người Tiết Duy!”
Thượng thư phu nhân không muốn nữ nhi bị oan nên một bên khuyên can Thượng thư đại nhân, bên này Tiết lão thái thái cùng Phương Lam khóc nháo nói phải đòi lại công bằng cho Tiết Duy, Thượng thư đại nhân ở giữa vừa khó xử lại vừa nhức đầu không thôi.
“Đủ rồi! Cho người gọi Xuân Cầm cùng nha hoàn hầu hạ tiểu thiếu gia vào đây.”
Biết Thượng thư đại nhân tức giận, mọi người thức thời đều đồng loạt im lặng, Xuân Cầm cùng tiểu nha hoàn được đưa vào, không giống Xuân Cầm bình tĩnh hành lễ, tiểu nha hoàn một bên đứng ngồi không yên, trong lòng nhịn không được sợ hãi.
“Ngươi là nha hoàn hầu hạ Duy Nhi? Tên gọi là gì?” Thượng thư đại nhân nhìn tiểu nha hoàn có vài phần quen mắt, mặc dù hắn thường xuyên đến Vân Vụ Hien chơi cùng Tiết Duy nhưng đối với người bên cạnh cũng không mấy quen thuộc.
“Vâng... nô tỳ là nha hoàn hầu hạ tiểu thiếu gia, nô tỳ gọi Tiểu Ngọc...”
“Khi tiểu thiếu gia bị té ngã, ngươi có bên cạnh không?”
“Nô tỳ... nô tỳ...” Tiểu Ngọc cắn môi, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
Đối với thái độ của Tiểu Ngọc, Thượng thư đại nhân không vui nhíu mày, thanh âm không khỏi cao hơn vài phần: “Có hay không?” kèm theo đó thanh âm đổ vỡ của chung trà.
Nhìn chung trà lăn lóc dưới chân nàng, Tiểu Ngọc bị dọa sợ, vội vàng trả lời:
“Dạ có...”
“Còn không mau kể rõ đầu đuôi mọi chuyện?” Tiết lão thái thái nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Ngọc thì không khỏi cảm thấy khó chịu, Phương Lam tìm đâu ra một nha đầu vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp như thế để hầu hạ Duy Nhi, trong phủ hết người rồi sao?
Tiểu Ngọc vội vàng kể lại mọi chuyện, một canh giờ trước nàng cũng hầu hạ tiểu thiếu gia như mọi ngày, hôm nay tiểu thiếu gia một mực đòi đi dạo hậu viện, mặc dù Phương di nương không cho phép nhưng dù nàng nói thế nào tiểu thiếu gia vẫn không nghe, nghĩ rằng tiểu thiếu gia đơn giản là muốn tản bộ nên nàng đã theo tiểu thiếu gia đến hậu viện.
Đến đó nàng liền biết mục đích của tiểu thiếu gia vốn không đơn giản là muốn tản bộ, đang lúc nàng định hái đào theo lời tiểu thiếu gia thì Xuân Cầm xuất hiện, chủ nhân của cây đào đã xuất hiện, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám trước mặt Xuân Cầm hái đào, đúng lúc đó Lưu ma ma xuất hiện, đưa tiểu thiếu gia trở về.
Nói đến đây, nàng ngập ngừng nhìn Lưu ma ma, nhận thấy sự cảnh cáo trong ánh mắt Lưu ma ma liền nhanh chóng dời mắt.
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó... sau đó tiểu thiếu gia đòi ăn bánh quế hoa, đích thân Lưu ma ma phải xuống bếp, tiểu thiếu gia lại đuổi nô tỳ đi mua kẹo đường, nô tỳ nhớ trong nhà bếp của Vân Vụ Hiên vẫn còn kẹo đường nên đã nhanh chóng mang về... nhưng... tiểu thiếu gia lại không thấy!”
“Sau khi tìm kiếm một lượt vẫn không thấy bóng dáng tiểu thiếu gia, nô tỳ liền trở lại hậu viện, đến vườn mai nô tỳ liền nghe thấy tiếng hét của tiểu thiếu gia, khi đó nô tỳ thấy Xuân Cầm tỷ từ bên ngoài trở về... khi đó nô tỳ nhìn thấy...” Vế sau Tiểu Ngọc không dám mở miệng nói tiếp, chỉ sợ lão gia trách nàng không hầu hạ tốt tiểu thiếu gia, sẽ đuổi nàng rời khỏi phủ.
“Ngươi nhìn thấy gì?”
Tiểu Ngọc càng ngập ngừng càng khiến cho một số người thêm nghi ngờ ẩn đằng sau sự việc Tiết Duy té ngã, là do một tay Tiết Phong Lan làm ra.
“Nô tỳ nhìn thấy... tiểu thiếu gia từ trên ghế té xuống, bên cạnh... là Tứ tiểu thư...”