Áo khoắc lông bạch hồ bị ướt một mảnh, dưới nền lông trắng tuyết càng làm nổi bật lên vệt nước trà, áo lông vốn dĩ khó giặt, nếu không phải biết cách giặt cẩn thận thì sẽ mau hỏng, hiện tại lại càng khó làm sạch hơn, vốn là một chiếc áo khoác quý giá thế mà nhanh chóng trở thành một phế phẩm.
“Phu nhân tha tội, phu nhân tha tội, nô tì thật sự không cố ý...” Xuân Đào vội vàng quỳ xuống xin tha, tay cầm lấy áo khoác lông run lên khiến người khác nghĩ rằng nàng đang sợ hãi.
Ánh mắt mọi người thương tiếc nhìn Xuân Đào, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót thay nàng, mấy ngày nay những người đắc tội với Tứ tiểu thư đều không có kết quả tốt đẹp gì, đầu tiên là Tuyết Mai bị đánh năm mươi đại bản, kế đến là Hồng Hương bị nhốt ở phòng củi ba ngày, sau đó đến Phương di nương, Vũ di nương... hiện tại lại đến Xuân Đào, mặc dù nàng chỉ bất cẩn làm đổ nước trà lên áo khoác, tuy áo khoác lông quý giá nhưng cẩn thận giặt sạch thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiết Phong Lan lướt qua người Xuân Đào, trong lòng liền hiểu rõ, thủ đoạn nho nhỏ của Xuân Đào sao có thể qua mắt được nàng? Kiếp trước nàng không có ấn tượng gì với Xuân Đào thế nhưng kiếp này, nàng ta khiến nàng chán ghét hết lần này đến lần khác, đầu tiên là việc đến phòng nàng ra oai, nàng cũng đã trút giận thì xem như bỏ qua, không ngờ nàng ta lại ghi hận, nàng thân là chủ tử tất nhiên có quyền trách phạt nha hoàn, nàng ta dựa vào đâu mà ghi hận nàng, nàng cũng không quan tâm. Dù sao hiện tại Xuân Đào đã đắc tội nàng, mặc kệ nàng ta cố ý hay vô tình thì nàng tuyệt đối cũng không buông tha, Tiết Phong Lan nàng không phải thánh mẫu, kẻ muốn hại nàng, chẳng lẽ nàng phải mở đường sống cho kẻ đó đi hay sao?!
Bản thân nàng không phải tiểu nhân nhưng nàng cũng không thừa nhận mình là quân tử, những người như Xuân Đào nếu không loại bỏ thì sau này sẽ để lại hậu quả nặng nề, không ai biết được nàng ta sẽ làm ra sự việc gì để hãm hại nàng chỉ vì mục đích ngây thơ đó?!
Thượng thư phu nhân cẩn thận xem xét Tiết Phong Lan, phát hiện nữ nhi không có việc gì mới yên tâm thở ra, chung trà Trần ma ma vừa pha xong khói còn bốc nghi ngút, may mắn không đổ vào người nữ nhi, nếu không...
Ánh mắt nhìn Xuân Đào đang quỳ đó, bắt đắc dĩ lắc đầu, thường ngày Xuân Đào thông minh cẩn thận, tuy không bằng Xuân Cầm nhưng cũng đáng để tin dùng, vậy nên sau khi Xuân Cầm qua hầu hạ nữ nhi, trong lúc nhất thời không tìm được nha hoàn vừa ý nên nàng đã để Xuân Đào hầu hạ, không biết sao hôm nay nàng ta lại bất cẩn như vậy.
“Được rồi, Lan Nhi không sao là tốt rồi, cũng chẳng có gì to tát...” Thượng thư phu nhân mắt nhắm mắt mở cho qua, bộ dạng rõ ràng không muốn truy cứu. Hiện tại hầu hạ nàng chỉ còn có Trần ma ma và Xuân Đào, Xuân Đào tuy không quá đáng tin nhưng nếu trừng phạt nàng ta thì nàng chẳng còn tâm phúc nào bên người.
“Đa tạ phu nhân tha mạng, nô tì tuyệt đối sẽ không dám bất cẩn như vậy nữa...” Trong lòng sớm đã dự đoán được, khi biết được kết quả Xuân Đào tất nhiên mùng thầm, Thượng thư phu nhân là người nhân từ, thường ngày cũng không trách phạt gì nha hoàn, hơn nữa hiện tại nàng lại là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh phu nhân, cho dù có phạt thì phu nhân cũng tuyệt đối không phạt nặng, cho nên Xuân Đào mới có lá gan làm đổ nước trà vào áo khoác lông của Tiết Phong Lan, trả mối hận lúc nãy Tiết Phong Lan dám không để nàng vào mắt.
Mở miệng ra phu nhân, khép miệng lại cũng phu nhân, nơi này chủ tử có hai người, vậy mà từ lúc mở miệng xin tha đến khi được ân xá nàng ta cũng chỉ nhắc đến phu nhân, rõ ràng là không để Tứ tiểu thư như nàng mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh, nếu nàng ta đã muốn gây sự thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt!
“Chiếc áo này là do ngoại công ban tặng phải không ạ? Lan Nhi vẫn còn nhớ rõ...” Lời nói ngây thơ thanh thuần, đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy chiếc áo khoác bạch hồ từ tay Xuân Đào, nhìn vệt nước trà trên đó nàng mặt không biểu tình, bộ dạng nhớ lại chuyện xưa mở miệng.
Mọi năm Thừa tướng phủ đều đưa đến không ít lễ vật, đặc biệt nhân lễ nguyên tiêu, lễ vật lại càng nhiều, ngày đó là sinh thần của Thượng thư phu nhân, vì yêu thương nữ nhi nên Thừa tướng đại nhân tuy tuổi đã cao nhưng vẫn đích thân đi săn, nhằm muốn cho nữ nhi những chiếc áo khoác lông thú thật đẹp. Thế nhưng không may năm đó tuyết vừa tan, khí trời vẫn còn lạnh, Thừa tướng đại nhân lại một người một ngựa đi săn, mấy ngày sau trở về trên người hắn thương tích không ít, thậm chí suýt nữa mất mạng thế nhưng vẫn vui mừng vì có được lông thú để may áo cho nữ nhi nhân ngày sinh thần của nàng.
“Lan Nhi trí nhớ thật tốt, đúng là lễ vật ngoại công đưa đến...” Nhắc đến Thừa tướng đại nhân, Thượng thư phu nhân không khỏi mỉm cười, nữ nhi đều là áo bông nhỏ của mẹ nhưng nàng thì lại khác, bản thân nàng từ nhỏ đã mất mẹ, phụ thân một tay nuôi lớn, tuy trong phủ có không ít thê thϊếp nhưng hắn đối với nữ nhi là nàng vô cùng tốt, chỉ hận không thể cho nàng muôn ngàn sủng ái.
“Vâng, Lan Nhi nhớ có một năm ngoại công vì muốn có quà sinh thần cho mẫu thân đã không màng đến tính mạng bản thân đi vào rừng sâu săn thú. Ngoại công thật sự dũng cảm, Lan Nhi còn nhớ khi đó muốn ngoại công dạy cho con cưỡi ngựa bắn cung nữa...” Tiết Phong Lan nghiêng đầu hồi tưởng, bộ dạng hoàn toàn không biết bản thân nàng đã đυ.ng chạm đến nổi đau của Thượng thư phu nhân.
Tiết Phong Lan tuy không dám xác định Thừa tướng đại nhân vì lần đi săn thú nào mà bị thương thế nhưng nàng nguyện đánh cược một lần, chỉ cần đánh vào đòn tâm lí của mẫu thân, Xuân Đào còn không sợ sẽ bị phạt sao?!
Vì muốn nữ nhi vui vẻ mà an nguy của bản thân cũng không màng, hành động anh dũng của Thừa tướng đại nhân cũng khiến cho mọi người trong kinh thành có không ít lời đồn, Thừa tướng quá cưng chiều nữ nhi, một số người chê trách, cũng có một số người thầm khen thế nhưng đối với Thượng thư phu nhân, nàng thân là nữ nhi lại bắt phụ thân phải vất vả vì nàng, nàng hiển nhiên áy náy. Thời gian đó nàng về nhà mẹ đẻ ở một thời gian để thuận tiện chăm sóc phụ thân, từ nhỏ bên cạnh nàng chỉ có phụ thân, tình thân không hề đơn giản, tuy nàng trưởng thành và gả đi nhưng phụ thân mãi là một vị trí không người có thể thay thế, với những lễ vật mà phụ thân đưa đến, nàng đều một mực trân trọng, chiếc áo khoác lông bạch hồ cũng vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng lấy ra, không ngờ vừa lấy ra lại trở nên thế này!
Ánh mắt Thượng thư phu nhân tối đi không ít, nhìn chiếc áo khoác trên tay nữ nhi, trong lòng không khỏi tự trách, tức giận mở miệng: “Xuân Đào làm hỏng áo khoác của chủ tử, suýt nữa khiến tiểu thư bị thương, nếu không phạt để làm răn thì chỉ sợ hạ nhân trên dưới Thượng thư phủ nói ta thiên vị. Xuân Đào từ nay phụ trách quét sân Nguyệt Vân Các, nội viện không được bước vào!”
Xuân Đào không thể tin được mở to mắt, vốn dĩ mọi việc đều đang nằm trong tầm kiểm soát vậy mà hiện tại... tất cả mọi thứ, nháy mắt đều bị lời nói của nàng ta phá hủy. Ánh mắt oán hận rơi vào người Tiết Phong Lan, trong lòng có chút không cam tâm nhưng lại không dám biểu hiện, dù sao nàng cũng chỉ là phận nô tì, chủ tử trách phạt nàng phải nhận mệnh... nhưng lại vì một nha đầu tàn phế mà nàng bị trách phạt, Xuân Đào sao có thể bỏ qua cho được?!
“Ánh Đông, mau đưa người xuống.” Được gọi tên, Ánh Đông ngoan ngoãn kéo Xuân Đào đang ngây ngốc ngồi đó đi khỏi lương đình, thầm than Xuân Đòa ngu ngốc, đắc tội với ai không đắc tội lại đắc tội với Tứ tiểu thư, phải biết rằng Thượng thư phủ bây giờ không còn như trước nữa.
Vắng đi Xuân Đào, không khí lại trở về lúc ban đầu, Tiết Phong Lan cảm thấy tinh thần tốt hơn, lúc này tuyết bắt đầu rơi, hơi lạnh truyền đến khiến thân thể nàng không khỏi run lên, sực nhớ đến mục đích hôm nay mẫu thân gọi nàng đến liền mở miệng hỏi chuyện.
“Mẫu thân, tuyết rơi rồi, nghe Xuân Đào nói hôm nay người gọi Lan Nhi đến đây chỉ là để ngắm cảnh?”
Trần ma ma đứng một bên im lặng nhưng nàng đã thu hết thảy vào mắt, nàng là nha hoàn hồi môn của Thượng thư phu nhân, trước kia sống trong Thừa tướng phủ, thủ đoạn của bọn họ nàng đều thấy rõ ràng, Xuân Đào tuy có chút thủ đoạn nhưng lại quá ngu ngốc, bất quá Tứ tiểu thư cũng không phải loại người đơn giản, biết rõ Xuân Đào cố tình lại tương kế tựu kế, lật ngược tình thế khiến Xuân Đào bị trách phạt.
Thấy Tiết Phong Lan mở miệng hỏi mục đích ngày hôm nay, trong lòng Trần ma ma liền cảm thấy bất an, không khỏi nhớ đên sự việc tối qua, Tam tiểu thư đi đến Nguyệt Vân Các qua đêm, bởi vì trời còn sớm nên mẫu tử hai người hàn huyên một hồi, thân là hạ nhân Trần ma ma tự biết thân phận, nàng ra bên ngoài canh cửa. Trong lúc vô tình nàng đã nghe hết câu chuyện của hai người, vốn dĩ nàng không có tư cách xen vào nhưng tình hình này... Trần ma ma không khỏi có sự đề phòng với Tiết Phong Lan, Tứ tiểu thư mang lại cho nàng một cảm giác không hề tốt, nếu hiện tại phu nhân nói ra điều này chỉ sợ... vậy nên khi thấy Thượng thư phu nhân định nói thì nàng không khỏi mở miệng ngăn cản.
“Phu nhân, trời cũng đã đổ tuyết, hay là lần khác hãy cùng Tứ tiểu thư ngắm cảnh.”