“Ngươi nói bậy!” Vốn dĩ trong lòng nàng đang bất an, nghe Ngọc Lâm nhắc đến “Vân Vụ Hiên” ba chữ
thì chuông cảnh báo không khỏi vang lên trong đầu, Phương Lam sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Ngọc Lâm quỳ đó, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Ngọc Lâm sớm đã chết không toàn thây.
Nếu là trước kia Phương Lam cũng không có thái độ lo sợ thế này, dù sao nàng có Tiết lão thái thái chống lưng, lại sinh nhi tử cho Tiết phủ, địa vị có thể so sánh với Quý thϊếp, Thượng thư đại nhân tất nhiên sẽ không truy cứu. Nhưng hiện tại mọi chuyện không giống vậy, nàng qua lấy người của Hàn Mai Các mà chưa từng nghĩ đến chủ nhân của nó, Tiết Phong Lan hai chân đang bị tàn phế, đi đứng bất tiện lại không có người chăm sóc, hơn nữa địa vị của nàng ta đã khác trước, Thượng thư đại nhân thay đổi thái độ mọi người đều thấy rõ. Càng nghĩ sắc mặt nàng càng khó coi, từ đỏ chuyển sang trắng rồi lại thành màu đen, rực rỡ muôn màu.
Thượng thư đại nhân nhíu mày không vui, vốn dĩ hắn cũng không phải thật lòng yêu thương Phương Lam mới lấy nàng, nếu không phải năm đó thê tử xảy ra chuyện, nhi tử của hắn còn chưa chào đời đã ra đi, mẫu thân lại bắt hắn nạp thϊếp để nối dõi thì hắn cũng chẳng muốn lấy Phương Lam vào phủ.
Phương Lam là con gái của một gia đình thương nhân sa sút, vì muốn có tiền nên nàng bị phụ mẫu bán vào Tiết phủ, được Tiết lão thái thái nhìn trúng mới có thể từ gà rừng bay lên cành làm chim trĩ. Vốn chỉ là một di nương nhỏ, hoàn toàn không có tư cách ở một tòa viện riêng nhưng vì nàng sinh được nhi tử, lại được Tiết lão thái thái thương yêu nên mới có thể thỉnh cầu Thượng thư đại nhân cấp cho nàng một tòa viên để hai mẫu tử nàng sống ở nơi đó. Cổ nhân có câu: “Mẫu bằng tử quý”, đãi ngộ của “Vân Vụ Hiên” không hề thua kém so với các chính viện khác, bởi vì Thượng thư đại nhân chỉ có một nhi tử duy nhất là Tiết Duy nên cho dù không thích Phương Lam hắn cũng không giận chó đánh mèo lên người nhi tử.
Ngọc Lâm sợ hãi cúi đầu: “Phương... Phương di nương... nô tì nói là sự thật...” Nói thật, nếu có thể lựa chọn nàng cũng không muốn đắc tội với Phương di nương nhưng nàng là người của Tam tiểu thư, quan hệ giữa Phương di nương cùng Tam tiểu thư tuy không đến nổi “minh tranh ám đấu” nhưng cũng không thể nói là thân thiết, dù sao cũng là quan hệ mẹ kế con chồng, sao có thể hòa hợp?!
“Ngươi...” Lời còn chưa nói xong thì một tiếng “Chát” vang lên không khỏi thu hút mọi người nhìn về phía phát ra thanh âm. Chỉ thấy, tay Nhị phu nhân Lâm thị đang giơ lên, còn má trái của Vũ di nương một mảnh sưng đỏ, nhìn vào động tác của hai người mọi người liền hiểu rõ ai là người đánh, ai là người bị đánh.
Nhị phu nhân Lâm thị cũng tức giận không kém Phương Lam, nghe nhắc đến “Lâm Hương Viện” liền không chút suy nghĩ vung tay lên tát thẳng vào má của Vũ di nương đang đứng bên cạnh.
Lâm Hương Viện không chỉ có một mình Vũ di nương ở, đó vốn là chỗ ở của nàng từ khi lấy Nhị lão gia nhưng vì Vũ di nương phải vào cửa nên nàng liền nhường hậu viện phía sau Lâm Hương Viện cho nàng ta, bọn họ bất quá cũng chỉ là nhị phòng, làm sao có quyền cho Vũ di nương một tòa viện riêng chứ?!
Thượng thư phủ gồm nhất trạch, nhị hiên, tam các, tứ viện chia đều cho tam phòng. Nhất trạch là Thọ Minh Trạch của phu thê lão phu nhân hai người trước kia, sau khi họ mất Tiết lão thái thái liền dọn vào, trở thành chủ nhân của Thọ Minh Trạch. Nhị hiên gồm Thanh Vân Hiên của Thượng thư đại nhân cùng Vân Vụ Hiên của Phương Lam, vốn dĩ Phương Lam không có tư cách bước vào đây nhưng vì nàng ta sinh được nhi tử nên mới có đãi ngộ như thế. Tam các thuộc về mẫu tử đại phòng, Nguyệt Vân Các của Thượng thư phu nhân, Mẫu Đơn Các của Tiết Phong Linh, Hàn Mai Các còn lại tất nhiên là nơi ở của Tiết Phong Lan. Tứ viện chia làm tứ phương đông tây nam bắc khắp Thượng thư phủ, phía đông là Hàn Thư Viện của nam tử tam phòng, phía tây là Vân Hạ Viện của nữ nhi tam phòng, sách thánh hiền có ghi “nhi đại tránh mẫu, nữ đại tránh phụ” nên từ khi lên bảy, nam tử đều dọn đến Hàn Thư Viện, còn nữ tử tất nhiên không có trường hợp ngoại lệ như Tiết Phong Lan hai tỷ muội. Nam viện là Lâm Hương Viện nơi ở của nhị phòng, bởi vì Nhị lão gia đã mất nên nơi đó tất cả do Nhị phu nhân Lâm thị làm chủ, về phần bắc viện - Xuân Hoa Viện của tam phòng, chỉ có phu thê Tam lão gia ở đó, tách biệt với Thượng thư phủ.
“Ngươi đang làm gì vậy hả? Lâm Hương Viện không phải chỉ có một mình ngươi!” Bị Nhị phu nhân Lâm thị chỉ trích khiến sắc mặt Vũ di nương tái nhợt, má trái nóng rát khiến nàng không khỏi ôm mặt, trong lòng tuy không phục nhưng chỉ có thể im lặng cam chịu. Dù sao nàng cũng đã đắc tội với Tiết Phong Lan, hiện tại có nói thêm gì cũng vô dụng, không có bất kì ai tin tưởng nàng, bên cạnh lại không có trượng phu bảo vệ, Vũ di nương không khỏi cảm thấy uất ức.
Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai có ý định mở miệng ngăn cản, đại phòng bên kia đang muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi, nào quan tâm đến Vũ di nương có bị đánh hay không, về phần tam phòng trước giờ không thích xen vào chuyện của người người khác, đối với sự việc này họ cũng không muốn liên quan với bản thân.
Tiết lão thái thái trầm mặc giây lát rồi mới mở miệng: “Đủ rồi, muốn giáo thì về phòng đóng cửa mà giáo, còn ra thể thống gì nữa?!”
Nhị phu nhân Lâm thị cúi đầu nhận lỗi: “Mẫu thân dạy phải, con dâu xin nghe theo.”
Trong phủ này ngoại trừ Thượng thư phu nhân ra thì người Tiết lão thái thái không vừa mắt nhất chính là nàng, nhưng Thượng thư đại nhân còn có nhà mẹ đẻ khiến Tiết lão thái thái kiên nể, còn nàng, nàng xuất thân từ thư hương thế gia nhưng Lâm gia ở Lăng Châu cách kinh thành khá xa, nước xa làm sao cứu được lửa gần. Hơn nữa bản thân nàng gả vào phủ chưa đến mười năm mà đã khắc chết trượng phu, có trách thì trách nàng mệnh khổ, vì vậy chuyện tranh đấu hậu viện Lâm thị cũng không mấy quan tâm, dù sao nhị phòng cũng có người kế thừa hương hỏa.
“Được rồi, chuyện này cũng không thể trách đệ muội.” Thượng thư đại nhân nói đỡ, Tiết lão thái thái có ba nhi tử, đều là huynh đệ thân sinh nên tình cảm rất tốt, chỉ tiếc nhị đệ mệnh bạc, còn chưa nhìn thấy nhi tử, nữ nhi trưởng thành mà đã ra đi, để lại Lâm thị một mình quả phụ nuôi con, vì vậy xuất phát từ tình nghĩa, hắn cũng chưa từng bạc đãi nhị phòng.
“Là muội quản giáo không nghiêm, mong đại ca tha lỗi.” Chuyện đại phòng Lâm thị tuy không muốn quan tâm nhưng vì nữ nhi rất thân thiết với Tiết Phong Linh nên không tránh khỏi giữa bọn họ có một sợi dây ràng buộc, hơn nữa nàng cùng Thượng thư phu nhân đồng cảnh ngộ đều bị Tiết lão thái thái chán ghét nên cũng thường xuyên qua lại, đối với Thượng thư đại nhân tất nhiên là tôn kính.
“Lão gia... chuyện này thϊếp có thể giải thích, thϊếp không phải muốn lấy người của Tứ tiểu thư... thϊếp...” Thấy sự việc đã trở nên như thế, Vũ di nương lại một mực im lặng, Phương Lam không còn cách nào cũng đành nhận tội, thành thật còn được khoan hồng, nàng tất nhiên hiểu rõ.
“Tại sao nàng lại lấy người của Hàn Mai Các mà không hỏi qua chủ nhân là Lan Nhi chứ?!” Phương Lam thị sủng sinh kiêu, hoàn toàn không để đích nữ dòng chính vào trong mắt, nếu chuyện này để Ngự sử đại nhân biết được, truyền đến tai Thái hậu, chỉ sợ Hoàng thượng tức giận không thôi, “sủng thϊếp diệt thê” là đạo lí mà bất kì người làm quan nào cũng phải tránh.
“Thϊếp... thϊếp quên mất... lão gia người hãy tin tưởng thϊếp, thϊếp không cố ý mạo phạm Tứ tiểu thư đâu. Lúc đó Vân Vụ Hiên thật sự cần người... nếu không, nếu không thϊếp cũng không đến Hàn Mai Các...”
“Thượng thư phủ nhiều người như vậy, tại sao lại đến lấy người của Hàn Mai Các?”
“Thϊếp... vì Duy Nhi muốn ăn đào nên thϊếp mới...” Phương Lam cắn môi, sáng nay nàng thấy Vũ di nương đến Hàn Mai Các lấy người giúp nàng ta trồng cây, nói là để mùa xuân có trái cây ăn, vì không muốn thua kém nên nàng cũng đến lấy không ít người, hơn nữa cây đào ở hoa viên Thượng thư phủ đã kết trái, Duy Nhi lại một mực muốn ăn, Phương Lam nào để nhi tử chịu ủy khuất?!
Nghe nhắc đến nhi tử, giọng nói Thượng thư đại nhân mềm đi không ít: “Nàng không nên cưng chiều Duy Nhi như vậy!”
Nhìn tình cảnh này Thượng thư phu nhân không khỏi nhíu mày, nhi tử là nổi đau lớn nhất đời nàng, năm đó vào mùa đông vì cưng chiều nên nàng để nhi tử ham chơi mới có thể... Sau chuyện đó, nàng rơi vào trầm cảm mấy năm, không thể thoát khỏi ám ảnh mất đi đứa con của mình, may mắn trượng phu đưa nàng đi gặp Trúc Tô Đại sư nàng mới có thể tiếp tục sống tiếp sinh ra hai nữ nhi xinh đẹp thế này. Không nghĩ đến hôm nay Phương Lam dám dùng nhi tử của nàng ta khiến nữ nhi nàng chịu ủy khuất, Thượng thư phu nhân nào có thể tha thứ, tuy nàng ta sinh nhi tử thì cũng chỉ là thϊếp, vốn dĩ nhi tử của nàng được ghi danh dưới tên nàng nhưng nàng không muốn, nhi tử mất chưa lâu, sao nàng có thể nhận con của Phương Lam làm nhi tử thân sinh chứ?!
“Duy Nhi còn nhỏ mà đã nuông chiều như vậy, sau này chỉ sợ trở thành hoàn khố mất!”
Thượng thư đại nhân giật mình, biết động đến nổi đau của thê tử nên đành lí trí mở miệng:
“Được rồi, nói thế nào thì cũng phải trách phạt để làm gương, Phương thị, Vũ thị tự đóng cửa suy nghĩ một tháng, về phần mọi việc trong phủ cứ giao cho Nguyệt Chi xử lí đi. Hơn nữa về sau người của Hàn Mai Các bất kì ai cũng không được đυ.ng đến, Lan Nhi đi lại bất tiện, mọi người phải hiểu rõ điều này...”
Tiết lão thái thái nghe thấy lời Thượng thư phu nhân không khỏi tức giận, lại bị nhi tử ngăn cản nên cũng không tiện nói gì, nhi tử dù sao cũng đang dưỡng bệnh, nàng không muốn chọc giận nhi tử, liếc mắt nhìn Phương Lam nơi đó, không khỏi ôm tâm trạng buồn bực ra về.
Tiết lão thái thái đi không bao lâu thì Lâm thị cùng Vũ di nương cũng xin phép ra về, tam phòng thấy vậy cũng lần lượt rút lui, bữa cơm còn chưa bắt đầu mà mọi người đã đi gần hết, lúc này Xuân Cầm cùng đám nha hoàn dọn thức ăn lên bàn, sau đi đến bên cạnh Tiết Phong Lam nói Thiên sơn Tuyết liên đã có Trần ma ma trông coi nên khuyên nàng trở lại hầu hạ Tứ tiểu thư.
Tiết Phong Lan mong còn không được, nàng đã dùng bữa rồi nên cũng không có tâm trạng ở lại đây diễn kịch cùng Tiết Phong Linh, vì vậy xin phép phụ mẫu, Thượng thư đại nhân không cản nên Xuân Cầm liền bế nàng trở lại Hàn Mai Các, để lại ánh mắt phức tạp của Tiết Phong Linh dõi theo bóng lưng nàng.
Dùng bữa xong ai về nhà nấy, Thượng thư phu nhân vốn muốn ở lại chăm sóc trượng phu nhưng nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Thượng thư đại nhân bảo nàng nên về nghỉ ngơi, Tiết Phong Linh cũng ở bên cạnh khuyên can nên nàng cũng đành nghe theo. Mẫu tử hai người đi đến cửa Thanh Vân Hiên thì nữ nhi lại kéo lấy tay áo nàng, Thượng thư phu nhân không khỏi nhìn nữ nhi, dưới ánh trăng, nụ cười Tiết Phong Linh muôn phần rực rỡ, dung nhan xinh đẹp kiều diễm không gì có thể diễn tả, đôi mắt to tròn động lòng người khiến người làm mẫu thân như Thượng thư phu nhân nhìn không khỏi có chút ngẩn ngơ.
“Mẫu thân... tối nay Linh Nhi muốn ngủ với người.”