Mặt trời lặn dần, ánh nắng chiều tà chiếu qua khe cửa, khung trời bắt đầu tối lại, chớp mắt một cái một ngày liền trôi qua. Tiết Phong Lan ngồi trên giường, ngẩn ngơ suy nghĩ, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến nàng có chút phiền muộn. Phụ thân ngất xỉu, mẫu thân tức giận, đắc tội với tổ mẫu, nha hoàn, bà tử không để nàng vào mắt, đường đường là Tứ tiểu thư Thượng thư phủ hóa ra lại có nhiều người chán ghét như vậy, càng nghĩ Tiết Phong Lan càng cảm thấy tức cười. Dù sao bọn họ cũng không quan tâm nàng, nàng cũng chẳng muốn đặt bọn họ vào lòng, kiếp này nàng sống là vì để trả thù, cho dù phụ mẫu không đau không thương thì thế nào, nàng sớm đã quen rồi.
Ánh mắt Tiết Phong Lan rơi vào chiếc hộp gỗ bằng đàn hương được chạm khắc tinh xảo trên bàn, trong lòng không rõ tư vị. Kiếp trước Thái hậu ban dược, Tiết Phong Lan vẫn một mực quý trọng nhưng vì muốn đôi chân sớm hồi phục nên nàng đã dùng thử Thiên sơn Tuyết liên này nhưng chẳng thu được kết quả gì. Vì vậy hiện tại biết được nên nàng cũng chẳng có ý định dùng, cho dù vì lý do gì thì Tiết Phong Lan cũng chẳng muốn giữ Thiên sơn Tuyết liên bên cạnh.
Hôm nay Tiết lão thái thái đã đến đòi dược, bất chấp có đám người Như Sương, điều này có thể chứng tỏ Thiên sơn Tuyết liên rất có lợi cho bệnh tình của phụ thân, nếu hiện tại tiếp tục giữ nó bên cạnh Tiết Phong Lan nàng đúng là ngu ngốc. Bất kể là có phải Thái hậu ban tặng hay không, nhưng phụ thân mang bệnh trong người, nàng thân là nữ nhi lại thấy chết không cứu, truyền ra ngoài thì cũng sẽ ảnh hưởng, hơn nữa Tiết lão thái thái chưa hẳn đã buông tha cho Thiên sơn Tuyết liên, giữ nó chẳng khác nào cầm củ khoai nóng trên tay, lo sợ được mất. Hơn nữa xuất phát từ tận đáy lòng, tuy phụ thân không phải là người cha tốt đối với nàng nhưng nàng cũng không mong ông ấy chết sớm, ít nhất thì hiện tại không phải lúc, một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể làm nữ nhi hiếu thảo lại không cần lo lắng Tiết lão thái thái tính kế, vụ làm ăn này không phải nàng không có lời.
Đối với suy nghĩ của bản thân Tiết Phong Lan hoàn toàn không cảm thấy sai trái gì, kiếp này nàng sống chỉ vì mình. Mặc dù trong lòng phụ mẫu có nàng nhưng Tiết Phong Lan hiểu rõ cho dù nàng có làm gì thì cũng không bằng một phần của Tiết Phong Linh. Nàng tuy oán hận nhưng sống một kiếp nàng cũng chẳng cần tình thân, kiếp trước là nàng không tranh không giành, nhưng kiếp này nàng phải lấy lại toàn bộ, vì vậy cho dù không thích nhưng nàng vẫn phải làm, khiến Tiết Phong Linh rơi vào ngục sâu tăm tối, vạn kiếp bất phục!
“Cạch.” Cánh cửa phòng mở ra, Xuân Cầm bước vào với khây thức ăn cầm trên tay, khói nghi ngúc bóc lên từ dĩa thức ăn, mùi thơm lan tỏa tứ phía, vừa nhìn đã biết mới nấu cách đây không lâu.
Tiết Phong Lan nâng mắt nhìn Xuân Cầm, lại nhìn chiếc khây đựng thức ăn, ánh mắt có chút thay đổi. Nha hoàn, bà tử trong Hàn Mai Các của nàng ngay cả giờ ăn tối sắp tới mà họ còn không đem thức ăn mang tới, quả thật là không xem chủ tử như nàng vào mắt. Bất quá Tiết Phong Lan cũng không quan tâm nhiều, dù sao hiện tại cũng chỉ có một mình nàng, đợi sau khi Như Sương, Như Ngọc đến, dọn dẹp Hàn Mai Các từ trên xuống dưới một lượt cũng không muộn.
“Nô tì phụng mệnh phu nhân, đến đây hầu hạ tiểu thư.”
Nghe vậy, gương mặt lạnh nhạt của Tiết Phong Lan không khỏi hiện lên một nụ cười, nàng không cần biết Xuân Cầm thuyết phục mẫu thân như thế nào nhưng nàng rất có lòng tin ở Xuân Tâm. Quả nhiên không khiến nàng thất vọng, có Xuân Cầm bên người, vấn đề hằng ngày nàng cũng không cần lo lắng!
“Tốt lắm, Xuân Cầm tỷ, bế ta đến bên bàn đi.”
Xuân Cầm nghe lời, đi đến bên giường bế nàng lên, ôm lấy thân thể nho nhỏ vào lòng, ánh mắt nàng không khỏi rơi vào đôi chân đang quấn băng trắng, cực kì chói mắt với bộ y phục Tiết Phong Lan đang mặc trên người.
Trong lòng Xuân Cầm không hiểu sao lại cảm thấy kì lạ, một nữ hài mới mười hai tuổi đã phải đối mặt với chuyện mất đi đôi chân, bất kì người nào cũng sẽ xúc động, nhưng Tiết Phong Lan thì ngược lại. Ngoài trừ trước mặt người khác, nàng sẽ không bày ra bộ dạng ủy khuất đáng thương của bản thân, tựa như lúc này, nàng an tĩnh ngồi đó, im lặng dùng bữa, dường như mất đi đôi chân với nàng là chuyện quá đỗi bình thường, chẳng có gì đáng bận tâm.
Ổn định thân thể, Tiết Phong Lan cầm đũa dùng bữa, cảm giác như có người đang nhìn khiến nàng không khỏi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Xuân Cầm thì liền cười nhạt: “Thu hồi ngay ánh mắt thương cảm đó của ngươi.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng hàn ý trong đó khiến Xuân Cầm không khỏi rùng mình, nàng cúi thấp đầu, tránh cho ánh mắt rơi vào người Tiết Phong Lan. Nếu có người khác ở đây chắc hẳn là rất ngạc nhiên, đường đường là đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, trên dưới Thượng thư phủ rất ít có người dám đắc tội, thế mà hiện tại lại ngoan ngoãn nghe lời một nữ hài mới mười hai tuổi, đúng là khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
“Xuân Cầm, đợi ta ăn xong thì bế ta đến chỗ phụ thân!” Một lúc sau Tiết Phong Lan mới mở miệng, lẳng lặng nhìn sắc trời bên ngoài, đoán phụ thân cũng sắp đến lúc tỉnh lại, nàng cũng nên qua đó đóng vai trò là một nữ nhi hiếu thảo, nếu không không biết ở sau lưng nàng, đám người đó còn nói thêm nói bớt chuyện gì!
“Vâng!” Mặc dù không hiểu nhưng Xuân Cầm cũng không hỏi nhiều, một bộ dạng phục tùng nghe theo, thái độ của Xuân Cầm khiến Tiết Phong Lan rất hài lòng, thứ nàng cần chính là một người như vậy!
“Tò mò hại chết con mèo”
Xuân Cầm hiểu rõ đạo lí trong lời nói đó, càng hiểu rõ vì sao bản thân nàng lại đi theo Tiết Phong Lan, tất nhiên sẽ không mở miệng hỏi nhiều, nàng thân là nha hoàn, nghĩa vụ của nàng là phục tùng chủ tử, biết nhiều cũng không có lợi cho bản thân.
~~~
Bên trong phòng của Thượng thư đại nhân sớm đã đông người, nghe Diệp thái y nói Thượng thư đại nhân một lát nữa sẽ tỉnh lại thì trái tim đang treo ngược của mọi người rốt cuộc cũng thả lỏng. Tiễn Diệp thái y đi thì Thượng thư phu nhân vừa đến, lập tức đi đến bên cạnh giường, nhìn Thượng thư phu nhân đang hôn mê mà không kìm được nước mắt.
“Quý Nhi còn chưa chết, ngươi khóc cái gì?!” Tiết lão thái thái vốn không vừa mắt với Thượng thư phu nhân, xảy ra chuyện sáng nay lại thêm phần chán ghét, hiện tại thấy nàng ta khóc lóc thì không khỏi buồn bực mở miệng.
Tất cả cũng tại đồ sao chổi này, nếu không phải tại nàng ta cùng Tiết Phong Lan, Quý Nhi của nàng sẽ kích động đến bệnh cũ tái phát sao? Rõ ràng là đồ xui xẻo còn vạ lây cho Quý Nhi của nàng, Tiết lão thái thái tức giận không thôi, cơn tức bị nghẹn ở cổ họng rốt cuộc cũng nhịn không được mà phát tát.
“...” Thượng thư phu nhân nghe vậy liền trầm mặc, không lên tiếng đáp lại, hiện tại cho dù nàng nói gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, không thể thay đổi. Hơn nữa trượng phu đang nằm trên giường, nàng cũng chẳng có tâm trạng cãi nhau với Tiết lão thái thái, vì vậy chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi mẹ chồng hết tức giận.
Thấy Thượng thư phu nhân không lên tiếng, Tiết lão thái thái tức đến bóc hỏa, còn chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã mở miệng khuyên can: “Tổ mẫu, người đừng trách mẫu thân, mẫu thân cũng chỉ là lo lắng cho phụ thân mà thôi. Người xem mẫu thân đã quỳ ở từ đường cầu phúc cho phụ thân mấy canh giờ, ngay cả đứng còn không nỗi... người đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe, nếu phụ thân tỉnh dậy biết được cũng sẽ đau lòng hai người.”
Lời nói uyển chuyển, giọng nói dịu dàng, vô cùng hợp lí khiến người nghe không thể nào phản bác, người nói không ai khác chính là Tiết Phong Linh.
Mọi người trong phòng cũng không vừa mắt Thượng thư phu nhân, dù sao các nàng cũng chỉ là thϊếp thất, thân phận vốn dĩ không bằng, cho dù bất mãn nhưng cũng không thể làm gì hơn là nhẫn nhịn. Vì vậy khi Tiết lão thái thái mở miệng trách móc Thượng thư phu nhân, có không ít người bộ dạng xem kịch vui, nào có tốt bụng mở miệng giúp đỡ? Chỉ có Tiết Phong Linh nữ nhi tốt của nàng ta mới có thể mở miệng nói đỡ cho nàng ta.
Phương Lam thấy Tiết lão thái thái mắng Thượng thư phu nhân thì vui ra mặt, tuy rằng Lý Nguyệt Chi đối xử với nàng không tệ nhưng dù sao thân phận của nàng cũng chỉ là di nương, Lý Nguyệt Chi lại là chính thất, hơn nữa còn là nữ nhi Thừa tướng, vì vậy cho dù nàng không chán ghét nhưng sự ghen tỵ sớm đã ăn mòn tâm trí, muốn nàng sống hòa thuận với Lý Nguyệt Chi đúng là vớ vẩn!
Ánh mắt lướt qua người Phương Lam, Tiết Phong Linh không khỏi âm trầm nheo mắt. Điều này khiến Phương Lam vốn đang vui ra mặt liền cứng đờ, vội vàng thu lại nụ cười của bản thân, nếu là người khác Phương Lam tất nhiên không sợ hãi nhưng với Tiết Phong Linh, cho dù thế nào thì nàng cũng không thể đắc tội!
“Tam tiểu thư nói phải, lão thái thái đừng nên tức giận, ảnh hưởng sức khỏe...” Vũ di nương bên cạnh vội vàng phụ họa, ánh mắt khinh thường nhìn Phương Lam, trong lòng thầm mắng nàng ta ngu xuẩn, trước mặt Tiết Phong Linh mà lại bày ra vẻ mặt như vậy, sợ mọi người không biết nàng ta vui ra mặt hay sao?!
Tiết lão thái thái vốn đang một bụng tức giận, nghe xong lời nói của Tiết Phong Linh ánh mắt không khỏi dịu xuống một chút, cũng không quan tâm đến Thượng thư phu nhân nữa, nhận lấy chung trà từ tay Vũ di nương, nhu hòa mở miệng: “Vẫn là Linh Nhi hiểu chuyện.”
Thượng thư phu nhân nghe vậy liền không khỏi nhìn đại nữ nhi đang đứng bên cạnh Tiết lão thái thái, nghĩ đến bởi vì lo lắng cho Lan Nhi mà từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa thể ở bên cạnh an ủi đại nữ nhi, trong lòng không cảm thấy áy náy, nàng quên mất rằng nữ nhi của nàng chỉ mới mười hai tuổi, hôm qua bị kinh sợ đến ngất xỉu, lại không mẫu thân bên cạnh, hiện tại lại hiểu chuyện như vậy, Thượng thư phu nhân không khỏi đau lòng, nàng quả thật không phải là một người mẹ tốt!
“Linh Nhi...” Còn chưa kịp mở miệng thì người trên giường đã phát ra động tĩnh, Thượng thư phu nhân lo lắng nhìn trượng phu, chỉ thấy mi mắt khẽ động, một lát sau Thượng thư đại nhân liền mở mắt, điều này khiến nàng không khỏi rơi nước mắt.
“Lão gia...”
Nghe thấy động tĩnh, mọi người lập tức đến bên cạnh giường, Tiết lão thái thái thấy nhi tử tỉnh lại, vui mừng đẩy Thượng thư phu nhân sang một bên, nắm lấy tay nhi tử, nước mắt rơi trên gương mặt già nua.
“Quý Nhi... Quý Nhi... rốt cuộc con cũng tỉnh rồi.”
Hiểu nổi đau của mẹ chồng, Thượng thư phu nhân cũng không tranh với nàng, đứng bên mép giường nhìn trượng phu, nhìn gương mặt nhợt nhạt không huyết sắc, đau lòng không thôi.
“Khiến mẫu thân lo lắng... nhi tử không sao...”