Lều trại bên trong không lớn nhưng được cái gọn gàng sạch sẽ, vừa mới bước vào đã thấy một cái giường đặt ở sát vách lều, giường này nhìn thế nào cũng chỉ đủ cho một người nằm, bên trái có đặt một tấm bình phong ngăn cách, khi nào thay đồ thì có thể dùng đến, ở giữa lều được đặt một cái bàn nhỏ, để tiện dùng trà nước.
Nghe người bên ngoài nói lều nào lều nấy cũng đều trang trí giống nhau, đơn sơ mộc mạc nhưng lại sạch sẽ tinh khiết, người thích xa hoa thì sẽ không thích hợp nghỉ ngơi trong lều trại thế này, nhưng bởi vì bây giờ là săn thú mùa xuân, dù không thích cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bất quá đối với một người thích yên tĩnh như Tiết Phong Lan thì nơi này ngược lại rất hợp ý nàng.
“Như Sương, tỷ đi sắp xếp đồ đạc trước đi.”
Như Sương gật đầu, cũng không có nhiều lời mà trực tiếp chuyển đồ đạc vào. Lần này tham gia săn thú chỉ có một mình nàng đi theo chăm sóc Tiết Phong Lan, muốn nhiều thêm một Như Ngọc hay Xuân Cầm cũng đều không được, ai bảo nơi này là trường săn hoàng gia chứ không phải khách điếm bên người, người nào người nấy đều có thể tùy tiện ra vào?
Tiết Phong Lan tự mình đẩy bánh xe đi đến bên bàn nhỏ, bàn nhỏ khá thấp, chỉ cao đến phân nửa đầu gối của nàng, cho nên có chút bất tiện khi dùng bữa hay dùng trà đối với một người ngồi xe lăn là nàng, bàn thấp mà ghế lại cao, nhìn qua thật không tương xứng.
Tiết Phong Lan không quan tâm nhiều như vậy, giữ vị trí quan hàm cấp nhị phẩm của Tiết gia như vậy đã là đãi ngộ rất tốt rồi, nghe nói gia quyến của những quan viên cấp bậc thấp hơn còn phải chen chút nhau ở trong một cái lều đâu. Lều trại bên đó chắc chắn là lớn hơn bên này, nếu là giường nhỏ thì có lẽ là hai cái, giường lớn thì hẳn là một cái, nói thế nào đi chăng nữa thì một đám người ở cùng với nhau cũng có chút bất tiện, dù là người nhà đi chăng nữa, bản thân nàng một mình một lều, lều trại có nhỏ hơn nữa ít nhất cũng có không gian riêng tư, không sợ người khác làm phiền.
Tiết Phong Lan đưa tay vẹt một nhẹ lên bàn nhỏ, nhìn ngón tay sạch sẽ không có một chút bụi mới hài lòng thu tay, thầm nghĩ nơi này đúng là đã được người quét dọn sạch sẽ, dù sao cũng do người trong cung phái người của mình đến quét dọn, tất nhiên là không sợ có đồ vật dơ bẩn gì lưu lại, cho dù có cũng không qua được mắt của Như Sương.
Như Sương ở trong cung nhiều năm, kinh nghiệm đối phó với những chuyện này không phải không có, giao lại mọi chuyện cho Như Sương làm nàng ngược lại càng yên tâm hơn, nếu thật sự có người trong cung lưu lại thứ gì đó ở nơi này Như Sương chắc chắn có thể phát hiện ra, hơn nữa còn xử lí vô cùng tốt.
Như Sương một bên bận rộn xếp đồ đạc, Tiết Phong Lan thì một bên nhắm mắt dưỡng thần, hai người ai làm chuyện của người nấy, không ai làm phiền đến ai, so sánh với các lều trại bên cạnh ồn ào náo nhiệt thì lều trại của Tiết Phong Lan bên này vô cùng yên tĩnh.
Một canh giờ sau, Như Sương rốt cuộc cũng sắp xếp xong tất cả đồ đạc, lần này tham gia săn thú chỉ có ba ngày, hành trang mang theo cũng không phải rất nhiều, chủ yếu là một số vật dụng sinh hoạt không thể thiếu, cùng với một số ít dược liệu của Tiết Phong Lan, còn y phục cùng trang sức Tiết Phong Lan không cho nàng mang nhiều, yên chi phấn son càng không đáng nhắc đến.
“Như Sương, uống miếng nước.” Tiết Phong Lan rót một chung trà cho Như Sương, nước trà sớm đã lạnh nhưng bởi vì không tiện ra ngoài đun nước pha trà nên chỉ có thể ủy khuất Như Sương uống trà lạnh.
“Đa tạ tiểu thư.” Như Sương đưa tay nhận lấy chung trà, uống một ngụm, đối với nước trà lạnh lẽo chảy xuống yết hầu Như Sương chỉ nhướng mày chứ không có nói gì thêm, dù sao thời tiết hiện tại cũng khá nóng, sau khi làm việc xong thì mồ hôi đều chảy xuống gương mặt, hiện tại uống nước lạnh vào ngược lại có thể giải khát.
Vốn dĩ Tiết Phong Lan còn nghĩ, để Như Sương một người sắp xếp đồ đạc cho cả một căn lều nhất định sẽ rất vất vả, đồng thời cũng sẽ tiêu tốn một ít thời gian, nàng cũng muốn giúp một tay nhưng Như Sương không cho, nàng biết Như Sương trước giờ làm việc nhanh nhẹn, những chuyện thế này vốn không làm khó được đối phương, chỉ là không ngờ đối phương lại hoàn thành sớm hơn dự đoán của nàng.
Tiết Phong Lan nhàn nhạt cười: “Đoạn thời gian này phải nhờ tỷ đặc biệt chiếu cố ta, ở đó mà tạ hay không tạ cái gì?” Quan hệ giữa nàng và đám người Như Sương một lời khó mà nói hết được, nếu nói là chủ tớ thì ngày thường hai người nói chuyện với nhau cũng không có khách khí, ngược lại rất trực tiếp, Như Sương đôi lúc còn như tỷ tỷ mà chiếu cố nàng, nhưng nếu nói không phải chủ tớ thì lại không đúng. Trước mặt mọi người Như Sương luôn rất tôn trọng chủ tử là nàng, nói gì nghe nấy, rất ít khi có ý kiến, mặc dù mọi người đều cảm thấy cung nữ bên người Thái hậu không cần thiết phải nghe lời nàng, dù sao suy cho cùng Như Sương vẫn là người của Thái hậu, nếu Như Sương không chịu, Tiết Phong Lan cũng không thể bắt buộc đối phương làm những chuyện mình không thích, bản thân Tiết Phong Lan cũng cảm thấy như thế, chính là... chỉ có Như Sương mới biết bản thân mình là người của ai.
Như Sương hiểu ý Tiết Phong Lan nên cũng không có phản bác, trước đó nàng dặn dò Tiết Phong Lan xem ra đối phương cũng là nghe lọt tai, nếu Tiết Phong Lan đã lựa chọn nghe lời nàng thì mọi chuyện cũng dễ bề giải quyết, đến lúc đó nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt đối phương.
“Tỷ cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút.”
Như Sương lắc đầu, nàng là người luyện võ, thể chất không kém, một số chuyện nhỏ nhặt này không khiến nàng mệt đến mức phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo.” Thấy Như Sương không có ý định nghỉ ngơi, Tiết Phong Lan bèn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đây là lần đầu tiên nàng tham gia săn thú, quy tắc trên cơ bản là biết, nhưng đó chỉ là trên lí thuyết, nếu muốn hiểu rõ hơn thì phải trải nghiệm thực tiễn, cũng không biết trường săn hoàng gia rộng lớn bao nhiêu, Tiết Phong Lan muốn tận mắt nhìn thấy.
Như Sương ngẩn ra, bản thân nàng cũng là lần đầu tiên tham gia săn thú, đối với mọi ngõ ngách trong trường săn cũng không quá tường tận, hiện tại Tiết Phong Lan muốn đi dạo, đây là cơ hội tốt để nàng quan sát kĩ mọi thứ trong trường săn này, mai này nếu xảy ra chuyện còn biết tìm đường thoát thân.
“Hảo.” Như Sương sảng khoái đồng ý, điều này đã nằm trong dự đoán của Tiết Phong Lan nên nàng cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, bởi vì hai người các nàng đều có cùng một mục đích.
Lúc mới đến trường săn đã gần giờ Ngọ, hiện tại một canh giờ đã trôi qua, cũng sắp phải đến giờ dùng bữa trưa, giờ phút này mọi người đều tập trung ở trong lều trại, không cần bản thân chuẩn bị thức ăn, người trong cung sớm đã nấu sẵn mấy món, chỉ cần đến giờ sẽ có người mang đến từng lều cho mọi người. Hiện tại mọi người nếu không phải ở trong lều trại nghỉ ngơi thì cũng đợi bữa trưa đưa đến, ngoại trừ binh linh canh gác cùng người đi tuần tra thì chỉ có mấy vương công quý tộc đang thi đua ngựa, bắn tên làm thú vui, số người ở khu vực bên ngoài có thể nói là đếm trên đầy ngón tay.
Vắng vẻ, mọi thứ dễ bề hành sự, cũng không có gây ra sự chú ý quá lớn, điều này ngược lại hợp ý Tiết Phong Lan.
Như Sương đẩy Tiết Phong Lan ra khỏi khu vực dành cho nữ quyến, trường săn có bốn khu, ba khu đều dành để nghỉ ngơi, khu vực còn lại được ba khu vực kia vây quanh, được gọi là trung tâm của trường săn, đồng thời cũng là nơi gần sát bên cạnh khu rừng rộng lớn, nơi mà tất cả mọi người đi vào để săn thú. Mỗi khu vực đều có một hàng rào ngăn cách, hàng rào không cao, người có thân thủ tốt đều có thể phóng qua, bất quá mỗi hàng rào đều có gậy gộc làm rào cản, chủ yếu là để ngăn chặn thú dữ, mỗi khu vực đều có ít nhất một người canh gác, người không phận sự tuyệt đối không được vào, đặc biệt là khu dành cho hoàng thất bên kia, canh phòng nghiêm ngặt chẳng kém gì hoàng cung.
“Tiểu thư, chúng ta đứng ở trung tâm của trường săn, bên kia là chuồng ngựa cùng với kho vật dụng, bên đó là nơi nấu nướng tắm rửa, còn bên kia nữa là khu vực nghỉ ngơi của nha hoàn các phủ.” Như Sương tuy chưa từng tham gia săn thú một lần nào, đối với địa hình ở nơi này cũng không thông thạo, nhưng bởi vì Tiết Phong Lan muốn tham gia nên trước đó nàng đã tìm hiểu một ít thông tin về trường săn hoàng gia. Trường săn hoàng gia hình thành đã hơn trăm năm, phần lớn những khu vực đã quy định từ trước như ba khu vực nghỉ ngơi, hay khu vực trung tâm thì đều được giữ nguyên đúng vị trí, chỉ có mấy chỗ không ngừng mở rộng ra mà thôi chứ không hề có sự thay đổi lớn nào, cho nên Như Sương cũng xem như là hiểu một ít địa hình nơi này.
Khu vực trung tâm của trường săn rất lớn, lớn gấp hai, ba lần khu vực nghỉ ngơi của cả ba khu vực còn lại cộng lại, cho nên một đám vương công quý tộc mới hăng say cưỡi ngựa như chạy trên thảo nguyên mà không cần kiêng dè gì, chỉ là nơi này dù có lớn đến mấy thì so với khu rừng trước mặt hai người vẫn có chút nhỏ bé.
“Đằng trước chính là Đại Hãn Sâm Lâm, qua khỏi hàng rào thì chính thức bước vào nơi săn thú, trong đó động vật nào cũng có, có dễ thương như thỏ, hưu cũng có dữ như hổ, báo, sói xuất hiện thì lại càng là chuyện bình thường.” Như Sương chỉ tay về khu rừng trước mặt, cách một khoảng khá xa nên bọn họ chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm của núi rừng, từng hàng cây ngọn cỏ như đang đung đưa, thanh âm xào xạc vang rộng khắp trường săn, ánh nắng xuyên qua khẽ hở chiếu xuống mặt đất, nhìn qua trong lấp lánh như những viên ngọc, cũng có nhiều chỗ âm u, tán lá um tùm không được ánh sáng chiếu đến, cánh rừng như kéo dài bất tận không có điểm cuối.
Tiết Phong Lan nhìn chằm khu rừng trước mặt, địa hình tuy không gồ gề nhưng rừng cây mộc cao che đi ánh nắng, nhiều chỗ âm u ẩm ướt, người có kinh nghiệm cũng không biết có thể thoát khỏi cánh rừng này hay không huống hồ là những người mới tham gia săn thú lần đầu như nàng càng không có nhiều kinh nghiệm. Lúc này đây Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng hiểu rõ một ý trong lời nói của Như Sương, săn thú mùa xuân mang lại nguy hiểm cho mọi người, thứ nguy hiểm nhất không chỉ thú mà còn có người, nếu như bị một kẻ nào đó đuổi gϊếŧ, một người không có kinh nghiệm đi rừng chỉ biết trốn chạy thì sớm muộn cũng sẽ chết, không phải là chết vì bị đuổi gϊếŧ, mà còn bởi vì địa hình ở nơi này.
Một đám thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã giáo dưỡng ở trong nhà, đối với những thứ bên ngoài chỉ mới có nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy, bọn họ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân phải đối mặt với những thứ nguy hiểm như là đi lạc vào rừng hay bị thú dữ tấn công nên cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, cho nên lúc nguy hiểm đến thì không thể thoát thân. Cũng giống như nàng, nàng có thể không học bơi lội, luyện võ, cưỡi ngựa, bắn cung nhưng cầm kỳ thi họa thì không thể không học, bởi vì nàng không biết bơi cho nên Tiết Phong Linh mới thực hiện được mưu đồ đen tối của mình, đẩy nàng xuống hồ băng, hại đôi chân nàng tàn phế, còn bây giờ khi phải đối mặt với trường săn, một khu rừng rộng lớn không thấy rõ tận cùng, bản thân Tiết Phong Lan cảm thấy mình thật nhu nhược yếu đuối. Giống như bao vị tiểu thư khuê các khác, một chút kỹ năng sinh tồn nàng cũng không có, thậm chí so với những người khác nàng lại càng thua thiệt hơn vì đôi chân bất tiện của mình, một khi bị vứt vào rừng, cho dù không gặp thú dữ hay sát thủ thì cũng khó mà đảm bảo nàng có thể toàn mạng trở ra, đặc biệt là vào ban đêm, khi không nhìn thấy thứ gì, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh nàng mà nàng thì lại không hề hay biết.
Nghĩ vậy đáy lòng Tiết Phong Lan không khỏi run lên, tấm lưng phía sau cũng đổ mồ hôi lạnh ướt hết y phục, nhưng bởi vì có tóc dài che đi nên không có ai phát hiện, lúc này Tiết Phong Lan có cảm giác Tiết Phong Linh đang ở sát bên cạnh nàng, gương mặt nàng ta kề sát mặt nàng, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai nàng, giọng nói dịu dàng nói với nàng: “Nguy hiểm ở ngay trước mắt!”.
Kể từ khi trùng sinh Tiết Phong Lan sớm đã đem Tiết Phong Linh trở thành một mối họa cấp bách mà nàng cần phải tiêu diệt, một khi đối mặt với bất kì thứ gì mà nàng cho là nguy hiểm thì nàng đều xem mối nguy hiểm đó trở thành Tiết Phong Linh, Tiết Phong Linh này giống như một cơn ám ảnh, không ngừng xuất hiện trong tâm trí nàng, mặc kệ ngày đêm, chỉ cần nơi nào có Tiết Phong Linh thì đối với nàng mà nói nơi đó không hề an toàn. Khi đối mặt với mối họa mang tên “Tiết Phong Linh” nàng không hề chạy trốn hay cầu xin sự tha thứ từ đối phương, hoặc để mặc cho số mệnh để nó đến bên cạnh nàng mà phải hủy hoại nàng, nàng sẽ dũng cảm đứng lên chống lại, nhất định sẽ tìm mọi cách tiêu diệt đối phương, cho dù là đồng vu quy tận Tiết Phong Lan cũng không sợ.
Một người đã từng chết qua một lần như nàng thì trên đời này còn có thứ gì có thể khiến nàng sợ hãi nữa chứ?
“Tiểu thư?” Thấy Tiết Phong Lan im lặng không đáp, Như Sương không khỏi nghiêng đầu ngó nàng, nhìn sắc mặt Tiết Phong Lan từ trắng bệch sang lạnh lẽo Như Sương có chút không hiểu.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Giọng nói Như Sương thành công khiến Tiết Phong Lan hoàn hồn: “Không có việc gì.”
Như Sương nhướng mày, Tiết Phong Lan đã không muốn nói nàng cũng không tiện hỏi nhiều, huống hồ nơi này cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, nếu nàng tiếp tục truy hỏi, Tiết Phong Lan lại không muốn nói, hai người không ai nhường ai, đến lúc đó nháo lớn sợ là sẽ gây ra sự chú ý.
Trong một mối quan hệ, lúc nào cũng phải có một người phải khiêm nhường trước người còn lại, không phải là nhường nhịn để đối phương được nước lấn tới mà là bình tĩnh để có thể nhìn thấu vấn đề, nếu cả hai đều mất bình tĩnh sợ là mối quan hệ này khó mà có thể duy trì.
Ở chung với Tiết Phong Lan một thời gian dài, Như Sương cũng biết chủ tử mới này của nàng che giấu rất nhiều bí mật, cụ thể nhiều bao nhiêu thì Như Sương không mấy rõ ràng, dù sao cái đã gọi là bí mật thì tuyệt đối sẽ không để người khác biết đến. Cũng giống như việc của An Nam Tướng quân hôm nay, Như Sương không nghĩ Tiết Phong Lan chỉ nói bừa cho vui cái miệng, bởi vì có rất nhiều người muốn nói bừa cũng không thể nào chính xác như vậy được, cho nên nàng có thể khẳng định Tiết Phong Lan đã nhận được tin tức An Nam Tướng quân rời khỏi kinh thành nhưng từ ai thì nàng không thể đưa ra đáp án.
Như Sương ngày ngày đều ở bên cạnh chăm sóc Tiết Phong Lan, so với hai người Như Ngọc cùng Xuân Cầm thì Tiết Phong Lan có vẻ tín nhiệm nàng hơn, đi đâu cũng mang theo nàng, có việc gì khó khăn cũng sẽ nhờ nàng giúp đỡ, không biết từ khi nào mọi người đều biết đại nha hoàn bên cạnh Tiết Phong Lan là Như Sương - người của Thái hậu ban cho mà không phải Xuân Cầm - nha hoàn đắc lực bên cạnh Thượng thư phu nhân. Đối với việc bản thân là đại nha hoàn của Hàn Mai Các, Như Sương một chút cũng không quan tâm, thứ nàng quan tâm từ đầu chí cuối chỉ có Tiết Phong Lan, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiết Phong Lan, cho dù không phải đại nha hoàn của Hàn Mai Các nàng cũng không để ý, mà Xuân Cầm đối với việc Tiết Phong Lan tín nhiệm nàng cũng không có nói gì, có vẻ như Xuân Cầm cũng là một người thông minh, biết rõ thứ gì nên làm thứ gì không nên làm. Tiết Phong Lan để nàng bên cạnh hầu hạ, còn Xuân Cầm thì trở thành quản gia của Hàn Mai Các, địa vị cũng không thấp, cho nên hai người bọn họ cũng không có giống như mọi người nghĩ sẽ đấu đá lẫn nhau để nhận được sự tín nhiệm của Tiết Phong Lan, bọn họ không cần thiết phải làm điều này, bởi vì Tiết Phong Lan đối với hai người bọn họ đều tín nhiệm như nhau, nói cách khác... Tiết Phong Lan đối với hai người bọn họ đều không tín nhiệm như nhau, đã là như nhau thì cần gì phải phân biệt nhiều như vậy làm gì?
Một người như Tiết Phong Lan, trải qua phong ba bão táp mà vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, muốn nhận được sự tín nhiệm của nàng là một điều không hề dễ dàng.
Như Sương tự nhận kể từ ngày trở thành nha hoàn của Tiết Phong Lan, bản thân nàng luôn ở bên cạnh hầu hạ Tiết Phong Lan, chưa từng rời khỏi đối phương quá lâu, ngoại trừ việc ngày đó ở Thiềm Vu Sơn Tự bị thích khách đuổi gϊếŧ, đó là sự cố phát sinh ngoài ý muốn mà nàng không thể tránh đi được. Sau chuyện ngày hôm đó Như Sương cũng biết không thể để Tiết Phong Lan một mình được, cho nên nàng luôn đi theo bên cạnh đối phương một tấc không rời, nàng cảm thấy việc té vực đối với Tiết Phong Lan mà nói là đả kích quá lớn, dù sao đối phương cũng chỉ là một nha đầu mười hai tuổi, trong một lúc phải đối mặt quá nhiều chuyện xảy ra, bất kì ai cũng có thể hỏng mất, huống hồ là một người khiếm khuyết như Tiết Phong Lan, đối phương cần có một người ở bên cạnh chăm sóc, khiến đối phương cảm thấy an toàn, dù vậy nhưng Như Sương cũng không thể nhìn chằm chằm Tiết Phong Lan cả ngày được.
Không phải là nàng không muốn mà là Tiết Phong Lan không cho phép!
Đại hôn của Thái tử, Tiết Phong Lan muốn dẫn Xuân Cầm theo, nàng cũng không thể đề nghị đổi chỗ với Xuân Cầm được, bởi vì quyết định này từ phía của Thượng thư phu nhân, Thượng thư phu nhân không muốn để người bên ngoài ngồi cùng một chiếc xe ngựa với nàng ta, sợ đối phương biết được những chuyện không nên biết. Sinh thần của Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Lan lại mạo hiểm không mang theo nha hoàn bên cạnh, mặc kệ là Như Sương hay Xuân Cầm nàng cũng đều không mang, Như Sương vì lo lắng cho nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Tiết Phong Lan giao để đi tìm đối phương, quả nhiên nếu ngày đó nàng không nhanh chân chạy đến sợ là sẽ phát sinh chuyện đáng tiếc không nên có.
Sau chuyện xảy ra ở sinh thần của Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Lan tựa hồ cũng ý thức được tầm quan trọng của nàng, cũng như năng lực làm việc cùng thái độ bình tĩnh có thể giải quyết mọi vấn đề của nàng cho nên săn thú mùa xuân hôm nay mới dẫn nàng theo thay vì Như Ngọc và Xuân Cầm. Dù là như vậy nhưng có rất nhiều chuyện Tiết Phong Lan không muốn cùng nàng nói rõ, bất quá Như Sương cũng không có trách Tiết Phong Lan, bởi vì nàng cũng có bí mật giấu Tiết Phong Lan, cho nên nàng không thể ép buộc đối phương nói ra bí mật của bản thân chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Chỉ là... bản thân có một câu hỏi mà không có lời giải đáp, cảm giác này khiến Như Sương cảm thấy không được khỏe lắm.
Tiết Phong Lan không muốn nói, nàng sẽ không hỏi nhưng cũng không ai ngăn cản nàng đi điều tra chuyện này, dù sao quá nhiều bí mật đối với Tiết Phong Lan mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt, thân là nha hoàn của đối phương, nàng cũng không muốn nhìn đối phương rơi vào nguy hiểm, đặc biệt là khi bị cuốn vào âm mưu chốn hậu cung hay thậm chí là cuộc chiến tranh giành đế vị ở trên triều đình đi chăng nữa.
Đối với những chuyện có thể gây ảnh hưởng đến an nguy của chủ tử thì nàng nên loại bỏ một cách triệt để nhất, mặc dù điều này có chút cực đoan nhưng tiên hạ thủ vi cường, bản thân nếu có thể ra tay trước thì tự nhiên sẽ nắm quyền chủ đạo.
“Như Sương, tỷ cũng là lần đầu tiên tham gia săn thú, sao tỷ lại biết nhiều như vậy?” Như Sương từng nói với nàng trước giờ chưa từng tham gia săn thú mùa xuân nhưng lại có thể hiểu rõ địa hình của nơi này một cách tỉ mỉ như thế, điều này khiến Tiết Phong Lan cảm thấy khó hiểu.
Nàng không cảm thấy Như Sương sẽ nói dối nàng về chuyện này, bởi vì chuyện này không cần thiết, ít nhất thì... đối với nàng mà nói thì không cần thiết.
Tiết Phong Lan lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Như Sương khiến Như Sương hồi thần, Như Sương ở bên cạnh Thái hậu từ nhỏ, đối với việc che giấu cảm xúc bản thân đã trở nên thành thạo, cho nên khi Tiết Phong Lan vừa lên tiếng nàng cũng không còn suy nghĩ về những chuyện vừa rồi nữa, mà ngược lại rất bình tĩnh trả lời đối phương, giống như sự thất thần vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
“Nô tì là đọc trong sách biết được, bởi vì chưa từng tham gia, cho nên trước khi đến đây nô tì đã dành một ít thời gian để tìm hiểu rõ ràng nơi này, tránh đến lúc đó phát sinh những chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể tìm cơ hội thoát thân.”
Tiết Phong Lan đưa lưng về phía Như Sương, không có nhìn thấy cảm xúc trên mặt Như Sương nên chẳng cảm thấy khác thường gì, cũng không có nghi ngờ lời đối phương nói, điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là Như Sương làm người thật là tỉ mỉ chu đáo.
“Tỷ thật là chu đáo, còn suy nghĩ đến những chuyện này.” Đây cũng là lý do nàng để Như Sương đi theo bên cạnh thay vì hai người Xuân Cầm, Như Ngọc cùng Như Sương là tỷ muội nhưng Như Ngọc không có sự bình tĩnh vốn có như Như Sương, nếu không may xảy ra chuyện gì thì sợ là chỉ phát sinh thêm phiền toái chứ không hề có cách giải quyết, dù sao tính tình Như Ngọc cũng có chút trẻ con. Xuân Cầm tuy bình tĩnh thấu đáo, biết nhìn xa trong rộng nhưng có một số chuyện vẫn thua kém Như Sương, đặc biệt là trong việc đối phó với đám người quyền quý như thế này, nàng sợ là không hề có kinh nghiệm, mà Như Sương lại lớn lên trong hoàng cung, loại người nào cũng gặp qua ít nhất một lần, để Như Sương đi theo sẽ giúp nàng giảm bớt gánh nặng.
“Cũng không phải là chu đáo, chỉ là do thói quen mà thôi.” Sống ở trong cung nhiều năm, mặc dù không có tham gia vào âm mưu tranh đấu giữa chốn hậu cung nhưng những thủ đoạn mà các phi tần sử dụng nàng đều thấy rõ ràng, cũng biết hậu cung nơi nơi đều là vũng nước đυ.c, Thái hậu không thể bảo vệ nàng mãi mãi, cho nên nàng phải học cách trưởng thành để đối mặt với mọi chuyện, cũng hiểu được trước khi làm bất kì chuyện gì cũng phải chừa đường lui cho bản thân, nếu không đến cuối cùng cũng không có ai cứu được nàng.
“Nơi này là trường săn, có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện không ngờ đến, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.” Giọng nói Như Sương nhàn nhạt, không biết chứa bao nhiêu nỗi niềm trong đó, Tiết Phong Lan vừa nghe đã thấy lòng nặng trĩu.
“Tỷ nói đúng.” Sự cố phát sinh ngoài ý muốn, bất kì ai cũng không thể tránh đi, đã không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt.
“Như Sương, khu rừng trước mặt này rộng bao nhiêu tỷ có biết không?”
Như Sương mặc dù không rõ vì sao Tiết Phong Lan lại hỏi đến chuyện này nhưng vẫn thành thật đáp: “Khu rừng này kéo dài đến biên giới phía Tây của Tây Lương, có thể nói gần như một nửa giang sơn Đại Ngụy đều bị khu rừng này chiếm cứ.”
Tiết Phong Lan kinh ngạc, thầm nghĩ khu rừng này thật sự rộng lớn như vậy sao?
“Bên trong khu rừng thứ gì cũng có, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm, chúng ta hiện tại là đang ở bìa rừng, khu vực săn thú cũng chỉ trong một khoảng 1/4 khu rừng mà thôi, nếu đi thêm nửa chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.” Khu rừng quá lớn, mặc dù đã cải tạo thành trường săn thú nhưng cũng có khó mà nắm giữ được được cả khu rừng, vì muốn đảm bảo an toàn cho mọi người, ở trong khu rừng sẽ có một thêm hàng rào ngăn cách cùng biển cảnh báo “Đây là khu vực nguy hiểm” để cảnh báo mọi người không được vượt qua nó, bất quá hàng rào cùng biển cảnh báo chỉ để cho có, rất nhiều người ham mới lạ đều thích lấy vi phạm làm vinh quang, một đám thiếu niên phản nghịch thì thứ gì càng cấm thì bọn họ lại càng muốn làm, cho nên mỗi năm săn thú đều có chuyện đáng tiếc xảy ra, dù là Ngụy đế cũng không còn cách nào, chỉ có thể cử thêm người đi theo bảo vệ đám người này.
Đối với lịch sử của Đại Ngụy, Tiết Phong Lan không có hứng thú nên chẳng muốn bỏ phí thời gian ra để đi tìm hiểu, hiện tại nghe Như Sương nói những lời này nàng ngoại trừ kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc, nhưng nàng cũng không cảm thấy lời Như Sương nói là sai, một khi đã đi vào trường săn thì vẫn nên chuẩn bị một chút kiến thức cho bản thân, như vậy mới có cơ hội mà sống sót. Trước đó Như Sương cũng đã nói trường săn rất nguy hiểm nhưng lại không thể dòm chừng nàng suốt ngày được, nếu hoàng thất bên kia thiếu người hầu hạ, một đám nha hoàn các phủ đều bị phân phát đến, Như Sương dù không muốn cũng không thể tránh khỏi, cùng lắm thì đối phương biết được nàng là người của Thái hậu thì sẽ trở nên khách khí một chút để nàng sớm về bên Tiết Phong Lan mà thôi. Hiện tại nghe Như Sương nói những lời này nàng thấy bản thân nên học tập nhiều một chút, không phải là về cầm kỳ thi họa mà là một ít kỹ năng có ích cho việc sinh tồn, đặc biệt là một kẻ tàn phế như nàng, học nhiều những thứ cầm kỳ thi họa kia cũng chẳng ích lợi gì, nàng muốn học y thuật, vừa có thể chữa trị cho bản thân lại có thể đề phòng Tiết Phong Linh hạ độc, hoặc học một chút kiến thức về lịch sử địa lí như Như Sương để sau này đi lạc vào rừng tuy không tìm được đường về nhưng ít nhất vẫn có thể sống sót.
Xem ra lát nữa trở về lều trại nàng phải thỉnh giáo Như Sương một chút về vấn đề này.
Không nói về chuyện khu rừng, hai người tiếp tục đi dạo xung quanh, mặc dù giờ này có rất ít người ra ngoài đi lại nhưng cũng không phải không có, Tiết Phong Lan vừa xuất hiện lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người, không chỉ vì nàng ngồi xe lăn mà còn do ngoại hình bắt mắt của nàng.
Một đám nam tử tụ tập lại một chỗ, người thì cưỡi ngựa, người thì bắn cung nhưng ánh mắt mọi người vẫn lơ đãng nhìn về phía Tiết Phong Lan.
“Này, người đó chính là Tiết gia Tứ tiểu thư đấy!” Hoàng bào nam tử khẽ đẩy tay về phía người bên cạnh, ra hiệu hắn nhìn về phía trước, nơi Như Sương vừa mới đẩy xe lăn của Tiết Phong Lan đi ngang qua.