Chương 148: Săn Thú Mùa Xuân (11)

“Ở đây có ai không biết phụ thân ta đã cống hiến bao nhiêu sức lực cho Đại Ngụy, nếu thật sự mang ra so sánh thì Tiết gia các ngươi đừng mong được đặt ngang hàng với Ngũ gia chúng ta!” Người khác thường nói không ai có thể thấu hiểu nỗi buồn sau một gương mặt cười, cũng giống như không ai có thể nhìn thấu sự sợ hãi của nàng sau bộ dạng kiêu ngạo ngang ngược kia, Ngũ Thanh Lan vì muốn giữ được mạng sống cho nên mới ngày càng ngang ngược, bởi vì nàng biết nếu nàng không làm như vậy người đó sẽ đến tìm nàng. Ngũ Thanh Lan tuy rằng tuổi nhỏ nhưng nàng lớn lên trong hậu viện, ngày ngày nhìn thấy một đám nữ nhân đấu đá tranh giành nam nhân mà thủ đoạn dơ bẩn nào cũng có thể dùng được thì cũng không có xa lạ, thậm chí nàng còn học được không ít, cũng biết nhờ đó mà nhận được sự sủng ái của An Nam Tướng quân. Hai năm trước Ngũ Thanh Lan chỉ mới mười tuổi, đối với cảnh tượng mà mình nhìn thấy có chút không rõ ràng nhưng nàng có thể cảm nhận được nguy hiểm nên mới nhanh chóng muốn rời khỏi đó, đáng tiếc vẫn là bị bắt lại, hai năm nay nàng trưởng thành không ít, có một số chuyện nên hiểu cũng hiểu, không nên hiểu cũng đã hiểu thấu, bởi vì hiểu thấu cho nên mới không dám làm càn, sợ bản thân không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Mọi người vẫn hay nói, ở lứa tuổi sắp cập kê như các nàng, trong lòng mỗi người đều cất giấu một nam tử, mà người đó không phải phụ thân, không phải ca ca, càng không phải đệ đệ, mà là người mà các nàng thích nhất. Thích đến mức không muốn chia sẻ cùng ai, thậm chí có thể vì muốn có được tâm của đối phương mà bất chấp mọi thứ, tính mạng cũng không cần, người khác thế nào Ngũ Thanh Lan không biết, nàng chỉ biết trên đời này không có thứ gì càng so với mạng sống của nàng thêm quan trọng, cho dù là nam nhân đi chăng nữa!

“An Nam Tướng quân thân là tướng lĩnh của một quân đội, trên người mang trọng trách bảo vệ Đại Ngụy, cống hiến một chút cho Đại Ngụy thì đã làm sao? Chẳng lẽ Ngũ tiểu thư cảm thấy việc phụ thân của mình cống hiến cho dân chúng Đại Ngụy là sai sao?”

“Phụ thân ta tự nhiên không sai, sai là ở chỗ các người lấy đức báo oán, nếu không có phụ thân ta các người có cuộc sống như ngày hôm nay hay sao chứ? Ở đó không biết cảm ơn thì thôi đi, còn lên mặt dạy đời ta, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?!” Đối với việc người khác lên mặt dạy dỗ nàng Ngũ Thanh Lam rất tức giận, trước mặt An Nam Tướng quân thì nàng có thể trang một chút, làm một nữ nhi ngoan ngoãn, nhưng Tiết Phong Lan cùng nàng không có quan hệ, dựa vào đâu bắt nàng nghe nàng ta giảng đạo?!

“Những gì mà An Nam Tướng quân làm với Đại Ngụy dân chúng Đại Ngụy đều nó đặt trong lòng, sẽ không bao giờ quên, chúng ta cũng không phải loại người lấy đức báo oán như Ngũ tiểu thư nói.” Tiết Phong Lan nhướng mày, chậm rãi mở miệng: “Mặc dù An Nam Tướng quân cống hiến cho Đại Ngụy nhiều vô số kể nhưng Ngũ tiểu thư cũng đừng quên Đại Ngụy không chỉ có một mình An Nam Tướng quân là tướng, còn có Trấn quốc Tướng quân cùng các vị tướng quân khác, so về công trạng bọn họ cũng không kém hơn An Nam Tướng quan bao nhiêu, thậm chí còn hơn rất nhiều, nhưng nữ nhi của họ cũng không có ngang ngược như ai kia.”

“Ngươi nói ai ngang ngược hả?!”

Quả nhiên nàng vừa dứt lời Ngũ Thanh Lan liền tức giận đến mức xù lông, một người tâm cao khí ngạo tuyệt đối không thích nghe những lời người khác phê bình nàng, lời này vào tai của Ngũ Thanh Lan là vô cùng khó nghe nhưng đối với những người khác lại rất thuận tai, tựa như tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ Triệu Băng Lộ.

Triệu Băng Lộ là nữ nhi duy nhất của Trấn quốc Tướng quân, Trấn quốc Tướng quân chỉ có một mình mẫu thân nàng là phu nhân, sinh hạ hai hài tử một nam một nữ cho hắn, ngay cả hồng nhan tri kỷ bên ngoài cũng không có, Trấn quốc Tướng quân phu nhân đã mất từ lâu nhưng Trấn quốc Tướng quân cũng không có ý định lấy thêm một người về, mặc dù Triệu Băng Lộ từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẫu thân nhưng nàng có gia gia bên cạnh, phụ thân cùng ca ca bảo hộ, cô cô sủng ái, còn có biểu ca biểu tỷ làm bạn, cuộc sống trôi qua thập phần suôn sẻ, lớn lên lại xinh đẹp như hoa, tài năng không thiếu, vốn chính là nhân sinh người thắng trong mắt một số người. Người càng đứng ở chỗ cao, đặt biệt là những người vừa sinh ra đã đứng ở chỗ cao như Triệu Băng Lộ, ngoài mặt nàng lạnh nhạt ít nói nhưng kỳ thực đáy lòng nàng vẫn cất giấu một tia cao ngạo, thậm chí so với biểu tỷ Lam Thuần Ngọc còn cao ngạo hơn vài phần, Lam Thuần Ngọc sinh ra trong hoàng thất, nhưng hoàng gia không chỉ có một mình nàng là công chúa, cho dù nàng có nhận được sủng ái của Ngụy đế nhưng cũng không dám quá cao ngạo, sợ chọc giận Ngụy đế, đến lúc đó không chỉ nàng bị mất đi chỗ dựa mà Hương Quý phi cũng sẽ bị thất sủng, tiền đồ của Lam Hạo Ngọc cũng sẽ mất hết, mà Triệu Băng Lộ vốn là nữ nhi duy nhất của Triệu gia, cho dù nàng có làm gì cũng có người chống lưng cho nàng, dù sao Trấn quốc lão Tướng quân có tiếng là bao che khuyết điểm, cháu gái bảo bối của hắn, hắn tự nhiên là sẽ không để người ngoài bắt nạt.

Triệu Băng Lộ mặc dù cao ngạo nhưng nàng lại đem sự cao ngạo đó giấu đi, nàng sở dĩ không muốn bộc lộ ra ngoài là bởi vì không thích người khác nói ra nói vào Triệu gia của nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu rất rõ trưởng bối không thích tiểu bối nhà mình quá cao ngạo, cao ngạo là tốt bởi vì điều đó chứng tỏ bản thân nàng tâm sinh khí ngạo, thân phận cao quý hơn người, bất quá cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Nếu nàng cao ngạo đến mức xem thường người khác như Ngũ Thanh Lan thì không chỉ khiến trưởng bối phiền chán mà còn gây phiền toái cho gia tộc, đến lúc đó không còn gọi là cao ngạo nữa, mà là kiêu căng phách lối, ngang ngược không xem ai ra gì, cho nên thứ duy nhất mà Triệu Băng Lộ biểu hiện thái độ cao ngạo của bản thân, không khuất phục người khác chính là sở thích mặc y phục của nàng, bất kể là ngày thường hay lễ hội nàng cũng đều mặc bạch y, người ngoài khuyên can thế nào nàng cũng không nghe.

Trước giờ Triệu Băng Lộ luôn cho rằng một đám tiểu thư khuê các luôn tự cho mình là đúng kia vốn là người không có đầu óc, ỷ vào gia thế của mình tốt hơn người khác một chút liền mắt cao hơn đầu, nhìn người khác với ánh mắt trời cao nhìn chúng sinh, mở miệng ra thì toàn nói lời khó nghe, hoàn toàn không rõ vị trí hiện tại của mình, đặc biệt là Ngũ Thanh Lan. Ngũ Thanh Lan dựa vào việc bản thân đầu thai tốt một chút, sinh ra liền nhận được sự sủng ái của An Nam Tướng quân, sau khi biết được bản thân là phúc tinh của Ngũ gia liền bắt đầu trở nên ngang ngược, năm tuổi đã đánh cho thứ tỷ thứ muội sức đầu mẻ trán, khiến Ngũ gia một mảnh gà bay chó sủa, xú danh vang dội khắp kinh thành, lớn lên lại không biết thu liễm mà còn ngày càng ngang ngược, đắc tội khắp nơi, thật sự tưởng mình là cao nhất không có ai có thể đẩy ngã. Hiện tại nghe thấy những lời này của Tiết Phong Lan, Triệu Băng Lộ không khỏi ghé mắt nhìn nàng, danh tiếng của Tiết Phong Lan kể từ sau Cung yến lần đó liền như sấm bên tai, mặc dù ngày đó Triệu Băng Lộ không có tham gia nhưng nghe người khác kể lại cũng biết được một chút tình hình, vị Tứ tiểu thư này của Tiết gia là viên ngọc quý trên tay Thái hậu, ngay cả nữ hầu bên người cũng ban cho nàng ta, mà Từ Hoàng hậu đối với việc nàng không tham gia Cung yến, giao thiệp mời cho người khác mà cũng không có trách móc nàng, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Tiết Phong Lan trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Ngày hôm nay thông tin về Tiết Phong Lan thật sự bị người tiết lộ ra ngoài, đặc biệt là chuyện nàng té hồ dẫn đến đôi chân không thể đi lại, đối với việc này mọi người đặc biệt bàn tán sôi nổi, bất quá phần lớn đều nói những lời khó nghe cùng với thái độ xem thường, Triệu Băng Lộ trước giờ không xen vào chuyện của người khác, cho nên nàng cũng không có bận tâm đến Tiết Phong Lan, nhưng mà lần đó ở Liên gia nàng cũng từng hỏi qua Lương Thải Hà về nữ nhân ngồi trên xe lăn kia, mặc dù đáy lòng đã có đáp án nhưng nàng vẫn muốn xác định một chút. Triệu Băng Lộ nàng trước giờ làm việc luôn phải có bằng chứng xác thực, nàng không thích người chỉ nói bằng miệng mà không có hành động, chuyện này cũng phải nhắc đến Ngũ Thanh Lan, nếu không phải năm đó Ngũ Thanh Lan tự ngã rồi vu oan cho Triệu Băng Lộ, mà khi đó nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không có bằng chứng chứng minh chuyện Ngũ Thanh Lan làm nên đã ủy khuất một trận, cho nên từ đó về sau Triệu Băng Lộ tự nói với bản thân sẽ không chịu thêm bất kì ủy khuất nào nữa.

Sở dĩ trong sinh thần của Liên Như Nguyệt nàng chú ý đến Tiết Phong Lan là do nàng thật sự quá nổi bật, khi đám người Thái tử đến, trong đó có Lam Thuần Ngọc cùng Lam An Khánh đi đến bên này chào hỏi Liên Như Nguyệt, mọi người đều đứng lên hành lễ nhưng chỉ có nàng là không, khi đó sợ không chỉ có mình nàng chú ý đối phương mà tất cả những người gần đó đều chú ý đến, thậm chí còn bàn tán xôn xao. Việc Tiết Phong Lan ngồi xe lăn đến tham dự sinh thần Liên Như Nguyệt quả thật khiến người khác bất ngờ, nhưng tiểu thư khuê các bọn họ có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, cùng lắm chỉ là bất ngờ mà thôi, nhưng điều khiến Triệu Băng Lộ chú ý nhất chính là Tiết Phong Lan lạnh mặt phản bác lại lời của Lam An Khánh, đối với loại người có chỗ dựa như Tiết Phong Lan, lấy Thái hậu ra để đè đầu cưỡi cổ Lam An Khánh thì hoàn toàn không khác gì một Ngũ Thanh Lan thứ hai ỷ thế hϊếp người, cho nên ấn tượng khi đó của nàng về Tiết Phong Lan cực kỳ kém, thậm chí nàng còn cho rằng đối phương cùng Ngũ Thanh Lan là cùng một loại người.

Nếu Tiết Phong Lan thật sự cùng Ngũ Thanh Lan là một loại người vậy thì nàng đối với nàng ta cũng chẳng có chút hứng thú, nếu nàng ta biết điều một chút, không cùng nàng gây sự thì nàng ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc nàng ta, nếu nàng ta không biết sống chết, ỷ bản thân có Thái hậu làm chỗ dựa mà lên mặt với nàng vậy thì xin lỗi, Triệu Băng Lộ nàng cùng trước kia không giống nhau, hiện tại nàng có năng lực bảo vệ bản thân, ai không biết sống chết gây sự với nàng vậy thì đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.

Ngũ Thanh Lan cùng Tiết Phong Lan nhấc lên tranh cãi, Triệu Băng Lộ cũng chẳng có bao nhiêu bận tâm, chính là càng nghe đi xuống thì ánh mắt nàng nhìn Tiết Phong Lan không khỏi biến hóa vài phần, có lẽ nàng đã đoán sai, Tiết Phong Lan vốn không phải cùng Ngũ Thanh Lan là một loại người, bởi vì nàng so với Ngũ Thanh Lan càng thêm thông minh, càng thêm kiêu ngạo, càng thêm độc miệng, càng thêm ngang ngược nhưng... lại không chọc người chán ghét, bởi vì những lời mắng chửi người của nàng ta nghe vào tai lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đúng là không khách khí mà vả mặt người khác.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ nhu mì yếu đuối nhưng mở miệng ra lại sắc bén như dao, rõ ràng một thân tàn tật nhưng lại đi tham gia hoạt động nguy hiểm như săn thú mùa xuân, cũng không biết là hứng thú nhất thời vẫn là chê mạng mình quá dài, muốn xuống hoàng tuyền sớm một chút?

Trong mắt mọi người săn thú mùa xuân là cơ hội để nam nhân thể hiện bản lĩnh của bản thân, còn nữ nhân thì có thể tìm được đức lang quân như ý, bất quá Triệu Băng Lộ lại không cảm thấy như vậy, săn thú mùa xuân năm nào cũng có thích khách trà trộn vào, bởi vì đây là cơ hội hiếm có Ngụy đế xuất cung, một đám người có âm mưu đều hận không thể ra tay vào dịp này, mà con mồi tự nhiên không chỉ có một mình Ngụy đế mà con cháu quý tộc cũng không thoát khỏi sự truy sát của thích khách, một số người háo hức muốn tham gia, trong khi một số người lại hận không thể ở trong phủ để bảo toàn tính mạng, cũng không biết Tiết Phong Lan là loại người nào?

Hôm nay có thể gặp Tiết Phong Lan ở đây, Triệu Băng Lộ có chút ngoài ý muốn, theo như nàng biết thì Tiết gia không chỉ có một mình đích nữ là Tiết Phong Lan, càng không có một mình tiểu thư là nàng, nghe nói Tam tiểu thư mới là người được sủng ái nhất Tiết gia, cũng không biết vì sao lần này người tham gia săn thú không phải Tiết Phong Linh mà lại là Tiết Phong Lan. Nàng không tin Tiết gia không còn người nào có thể tham gia mà lại để... một người tàn tật như Tiết Phong Lan tham gia, trong này nhất định là có vấn đề, hơn nữa Thái hậu bên kia cũng không thấy có thái độ gì, nếu thật sự yêu thương vị này thì tại sao để nàng tham gia săn thú chư?

“Ngũ tiểu thư cảm thấy ta đang nói ai thì chính là người đó.” Thái độ của Tiết Phong Lan có chút băng quơ, dù nàng không nói đến Ngũ Thanh Lan nhưng nàng vốn là nhìn không vừa mắt nàng, lời này vào tai nàng ta thì nàng ta cũng cho rằng nàng đang mắng nàng ta, đã như vậy thì mặc kệ nàng ta, dù sao nàng cũng không có ý định giải thích.

Ngũ Thanh Lan: “?!!” Cái gì mà nàng cảm thấy thế nào chính là thế đó? Nàng ta rõ ràng là ám chỉ nàng!

Trong lòng buồn bực tích tụ, Ngũ Thanh Lan muốn đi lên cùng đối phương nói lí nhưng nha hoàn bên cạnh nhanh chóng kéo tay nàng lại, trên trán nha hoàn lúc này đã lấm tấm mồ hôi, chỉ hận không thể trói Ngũ Thanh Lan lên xe rồi mang về Tướng quân phủ, để nàng ta không ra ngoài gây phiền phức. Ngay từ đầu nghe Tiết Phong Lan lời đầy lí lẽ mở miệng từ chối, nha hoàn liền biết đối phương không phải là người dễ trêu chọc, nàng vốn muốn khuyên Ngũ Thanh Lan bỏ qua chuyện này để hai ngày tiếp theo có thể sóng yên biển lặng, nhưng Ngũ Thanh Lan người này tính tình nóng nảy, từ nhỏ được sủng ái cho nên không chấp nhận được việc người khác từ chối mình, cũng bởi vì điều này mà đắc tội không ít người.

“Tiểu thư, người đừng quên lời dặn của lão gia.” Nha hoàn thấp giọng nói bên tai Ngũ Thanh Lan, dù rằng tức giận nhưng vẫn cố gắng phóng nhẹ thanh âm, sợ chọc điên đối phương.

“Tiểu thư, trời nắng đối với da người không tốt, trong lều đã được quét dọn sạch sẽ, chúng ta trước hết vào lều nghỉ ngơi có được không?” Lúc nãy có người đứng thông báo là “Lều trại đã được quét dọn sạch sẽ, thỉnh chư vị vào trong nghỉ ngơi” bởi vì Ngũ Thanh Lan chỉ lo đấu khẩu với Tiết Phong Lan nên không có nghe thấy, nhưng nàng thân là nha hoàn, ngoại trừ việc chú ý Ngũ Thanh Lan mất lí trí mà gây sự thì nàng cần phải làm đủ chức trách của một nha hoàn, đó là phải chăm sóc cho Ngũ Thanh Lan một cách chu đáo. Cho dù lều trại vẫn chưa được dọn dẹp xong thì nàng vẫn sẽ tìm cách để lừa gạt Ngũ Thanh Lan đi, tốt nhất là không cần nhìn thấy gương mặt kia của Tiết Phong Lan để đối phương không cần tức giận, lúc nãy hai người nói qua nói lại, mang An Nam Tướng quân vào nói đã là không ổn rồi vậy mà vị kia của Tiết gia cũng quá kiêu ngạo, cư nhiên dám nhắc đến Ngụy đế, còn lấy Ngụy đế ra hù dọa Ngũ Thanh Lan, Ngũ Thanh Lan người này không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ Ngụy đế, không chỉ Ngũ Thanh Lan mà cả Ngũ gia khi nhắc đến Ngụy đế đều ôm thái độ kiêng kỵ, có lẽ là liên quan đến việc năm xưa Ngũ Thanh Lan chọc giânh Ngụy đế cho nên bây giờ người Ngũ gia đối với Ngụy đế chẳng khác nào chuột thấy mèo, không dám làm càn, dù rằng bản thân nắm giữ không ít binh quyền trong tay. Chính là Ngũ Thanh Lan không phải là người dễ dàng chịu thua người, Tiết Phong Lan mang Ngụy đế ra áp chế Ngũ Thanh Lan chẳng khác nào giậm phải đuôi của nàng ta, Ngũ Thanh Lan làm việc trước giờ không màng hậu quả, đặc biệt là khi tức giận lên rồi ai cũng không cản được, đến lúc đó vô tình nói ra những lời không nên nói, lọt vào tai Ngụy đế thì không hay, cho nên nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa nha hoàn cảm thấy nên can thiệp vào.

“Lều trại được quét dọn xong rồi?” Ngũ Thanh Lan nghe vậy lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh, vốn dĩ mục đích của nàng chính là muốn vào trước lều trại để nghỉ ngơi nên mới đi tìm Tiết Phong Lan gây phiền phức, hiện tại lều trại đã chuẩn bị xong, chỉ đợi nàng dọn vào, Ngũ Thanh Lan tự nhiên là không có hứng thú tranh cãi với Tiết Phong Lan.

“Ân, đúng vậy, chúng ta vào trong nghỉ ngơi được chứ tiểu thư?” Thấy thái độ dễ nói chuyện của Ngũ Thanh Lan, nha hoàn thở ra một hơi, đáy lòng cảm thấy có chút may mắn vì bản thân đã can thiệp đúng lúc.

Ngũ Thanh Lan nhướng mày, bộ dạng có chút không tình nguyện, hôm nay nàng ở trước mặt mọi người bị Tiết Phong Lan chèn ép gắt gao như vậy, bản thân nàng vẫn chưa lấy lại ưu thế, muốn nàng bỏ qua chuyện này đơn giản như thế nàng không cam lòng!

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Ngũ Thanh Lan, nha hoàn hợp tình hợp lí mở miệng: “Tiểu thư, chuyện này nháo lớn không tốt, lão gia không có ở đây, nếu kinh động đến Bệ hạ thì không hay.” Lúc đầu nha hoàn chỉ nhắc đến người ở lều trại bên cạnh chứ không hề chỉ đích danh Ngụy đế, bởi vì nàng biết Ngũ Thanh Lan không thích người khác ở trước mặt nàng nhắc đến Ngụy đế, chính xác mà nói là sợ hãi, thân là nha hoàn thϊếp thân của Ngũ Thanh Lan, nàng tự nhiên sẽ không làm cho chủ tử nhà mình cảm thấy khó chịu, nhưng trường hợp cần nói vẫn nên nói, nếu nói Ngũ Thanh Lan là một con ngựa hoang thì Ngụy đế chính là dây cương có thể chế ngự nàng, vào lúc cần dùng tới nàng không thể không dùng.

“... Hảo đi.” Ngũ Thanh Lan hơi liếc mắt nhìn người ngồi trên xe lăn, gương mặt đã khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng, giống như người vừa bị Tiết Phong Lan nói cho á khẩu không nói được lời nào kia không phải là nàng vậy.

“Tiết Phong Lan đúng không? Chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng ta sẽ bỏ qua dễ dàng vậy đâu, lần sau gặp lại chúng ta vẫn là kẻ thù!” Dứt lời liền quay lưng rời đi, dẫn theo nha hoàn trở về xe ngựa của mình, để lại một câu nói khiến mọi người ngơ ngác.

Tiết Phong Lan kinh ngạc: “???” Như vậy liền hết rồi?

Không chỉ Tiết Phong Lan kinh ngạc mà quần chúng đang ăn dưa xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng, mọi người đều biết tính tình của Ngũ Thanh Lan nóng nảy, chọc vào nàng chẳng khác nào chơi với lửa, hôm nay nàng cùng Tiết Phong Lan tranh cãi nhưng lại không chiếm được thế thượng phong, điều này đã động chạm đến tính tình kiêu ngạo của nàng, chắc chắn nàng sẽ không buông tha cho Tiết Phong Lan, nhưng mà hiện tại xem ra... tựa hồ như không có như mọi người dự đoán, Ngũ Thanh Lan nói một câu như vậy liềm đi rồi.

“Ngũ Thanh Lan đây là... bỏ qua sao?” Không biết là ai hoàn hồn từ trong ngơ ngác mà Ngũ Thanh Lan mang lại, nàng vừa lên tiếng không bao lâu liền có âm thanh xì xào bàn tán vang lên.

“Trước giờ ta chưa từng thấy người đắc tội nàng mà nàng lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, đúng là kỳ lạ.” Còn phải nói sao? Dựa vào tính tình đó của Ngũ Thanh Lan, chỉ có người khác không muốn truy cứu với nàng, nào có chuyện nàng bỏ qua cho người khác?

“Chậc, màn kịch này cũng quá không thú vị, ta còn nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ đánh nhau đến sức đầu mẻ trán nữa cơ.”

“Ngươi cũng quá ác rồi, đánh nhau đến sức đầu mẻ trán đến lúc đó thế nào cũng kinh động đến Bệ hạ, săn thú mùa xuân năm nay xem như xong!”

“Vị Tiết tiểu thư kia đúng là có khả năng a, người khác cùng Ngũ Thanh Lan tranh chấp đều chịu thiệt, chỉ có nàng... không những áp chế Ngũ Thanh Lan đến mức không nói được lời nào mà còn khiến Ngũ Thanh Lan cong đuôi chạy trước.”

“Không phải Tiết Phong Lan có khả năng mà là do nàng ta lấy Bệ hạ ra hù dọa Ngũ Thanh Lan thì có!” Ai cũng nhìn ra được kể từ sau khi Tiết Phong Lan nhắc đến Ngụy đế thái độ của Ngũ Thanh Lan mới không còn hung hăng như trước, người ngoài không biết vì sao Ngũ Thanh Lan lại có biểu hiện như vậy nhưng nếu cẩn thận liên hệ với chuyện cũ năm xưa thì rất dễ dàng đoán ra.

“Năm đó Ngũ Thanh Lan vào cung vô tình chọc giận long nhan, bị phạt đánh mười đại bản, từ đó về sau mỗi lần nhắc đến Bệ hạ nàng ta đều đặc biệt sợ hãi.”

“A, thảo nào...”

“Cho nên Ngũ Thanh Lan là bởi vì sợ làm lớn chuyện rồi khinh động đến Bệ hạ nên mới bỏ qua cho Tiết Phong Lan?” Ngũ Thanh Lan hung hăng càn quấy, ở trong phủ thì kiêu căng phách lối, ra ngoài phủ lại không xem ai ra gì, lần trước có người cùng nàng ta tranh mua một hộp điểm tâm thôi mà nàng ta đã khiến đối phương mất mặt trước đám người, xấu hổ chạy đi, còn nàng ta thì cầm hộp điểm tâm với dáng vẻ đắc ý, vậy mà hiện tại lại lựa chọn bỏ qua cho Tiết Phong Lan như vậy, đúng là khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

“Xem ra màn kịch này phát triển không theo ý muốn của quận chúa rồi.” Mẫu Đơn nhìn thấy Ngũ Thanh Lan rời đi cũng hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc nàng cũng không có bộc lộ quá nhiêug cảm xúc, dù sao nàng cũng là người từng trải, hiểu rõ hành động này của Ngũ Thanh Lan mới là sự lựa chọn thông minh, nếu nàng ta tiếp tục ở lại gây sự với Tiết Phong Lan thì người chịu thiệt cũng chỉ là nàng ta.

“Ân...” Trịnh Thiên Ngôn một bên chống cằm, một bên tiếc nuối mở miệng: “Xem ra là ta đánh giá cao nàng rồi.” Nàng vốn còn nghĩ rằng Tiết Phong Lan sẽ hung hăng vả mặt Ngũ Thanh Lan, dù sao miệng lưỡi nàng ta sắc bén như vậy, vừa nhìn là biết người không dễ chọc, mà Ngũ Thanh Lan cũng không phải quả hồng mềm, nàng ta là loại người có thù tất báo, tính tình lại nóng nảy, cho nên hai người giằng co qua lại một lút, không đến một khắc nhất định sẽ nhào vào đánh nhau, nếu là đánh nhau thì Ngũ Thanh Lan chiếm thế thượng phong hơn Tiết Phong Lan đang ngồi xe lăn rồi. Ai thắng ai thua đối với Trịnh Thiên Ngôn mà nói cũng không hề quan trọng, điều nàng để ý nhất chính là nhất định phải có một trong hai người bị thương, không cần đến mức ngươi sống ta chết, chỉ cần đủ để tạo oanh động truyền đến tai Ngụy đế là được, tốt hơn hết là đem vụ này càng náo càng lớn, như vậy săn thú mùa xuân này xem như xong rồi!

Thiên Ngôn quận chúa của Trịnh vương phủ vốn là người trầm mặc ít nói, mỗi lần đến săn thú mùa xuân tâm trạng của nàng như có một đám mây đen bao phủ, âm u không rõ, tính tình nàng thời gian này đặc biệt táo bạo, nhưng nàng không có đem sự táo bạo này bộc lộ ra ngoài, tốt nhất là không nên chọc vào nàng thì thôi. Ngày thường đến trường săn nàng sẽ trực tiếp đi vào lều trại, trong một đám nữ quyến ở đây thân phận của nàng là cao nhất, cho nên lều trại của nàng sớm đã được chuẩn bị xong, nhưng hôm nay nàng không những không vào lều trại nghỉ ngơi, mà còn cho người chuẩn bị ghế để ngồi đây xem kịch - thứ mà ngày thường nàng cho là vô vị và không có hứng thú đến.

Ngươi nghĩ rằng nàng vì sao phải làm như vậy?

Ngươi cho rằng nàng là bởi vì không có thiện cảm với Ngũ Thanh Lan nên mới ngồi ở đây xem nàng ta bị vả mặt?

Ngươi cho rằng nàng là bởi vì Thái hậu sủng ái một kẻ tàn phế như Tiết Phong Lan mà nảy sinh hứng thú với đối phương?

Hay ngươi cho rằng tâm trạng của nàng vốn không được tốt, cho nên mới ngồi đây xem kịch để cải thiện tâm tình?

Sai! Sai! Sai!

Mục đích của Trịnh Thiên Ngôn từ đầu chí cuối vẫn luôn là “hủy bỏ buổi săn thú mùa xuân” hôm nay!