Sáng sớm ngày thứ hai , dưới sự cầu xin đầy nhõng nhẽo cùng cứng rắn của Diệp Mộ Linh, Đường thị rốt cục cũng đồng ý cho nàng ra phủ. Diệp Mộ Linh thay đổi một thân sa y bình thường, dùng một tấm lụa che mặt, cầm tín vật do lão nhân râu bạc đưa, mang theo hai cái nha hoàn Hồng Thường, Lục Thường chuẩn bị ra phủ, mà Kim Châu, Ngân Châu bị lưu lại chiếu cố lão nhân.
Mấy người đi tới hành lang gấp khúc ở Diệp phủ liền xảo ngộ (tình cờ gặp) Diệp Mộng Dao, khóe miệng Diệp Mộ Linh kéo lên hiện ra tươi cười mang theo một tia ôn hòa, khả sâu trong đáy mắt lại dấu diếm hàn băng, đoán rằng Diệp Mộng Dao không biết từ nơi nào có được tin tức nàng muốn ra phủ, lại biết không rõ ràng, muốn đến tìm hiểu, nàng cũng không ngại cùng hảo muội muội của nàng đánh thái cực, nhưng nếu nàng ta làm trì hoãn chính sự của nàng, nàng sẽ không để cho nàng ta sống dễ chịu.
Trong nháy mắt, Diệp Mộng Dao liền mang theo thật lớn thân thiết cùng nhiệt tình bước nhanh tới, "Thực khéo a, ở đây gặp được trưởng tỷ, trưởng tỷ đây là muốn đi nơi nào vậy a."
Diệp Mộ Linh cúi đầu, cười châm chọc, chỉ sợ ngươi đã sớm ở đây chờ ta đi, "Nguyên lai là muội muội a, mẫu thân nhượng ta ra phủ làm tý chuyện."
"Nga? Không biết trưởng tỷ ra phủ đặt mua thứ gì? Muội muội ở trong phủ nhàn rỗi đến khó chịu, không biết trưởng tỷ có thể mang theo muội muội đi cùng không, muội muội tự biết thân phận thấp kém, không thể so với thân phận cao quý của tỷ tỷ, bình thường lại không có cơ hội kết bạn với ai, không bằng trưởng tỷ mang muội muội ra phủ giao tiếp với mọi người được không?"
Khi nói trên mặt còn mang theo ý tứ năn nỉ cùng làm nũng đầy hàm xúc, người không biết còn tưởng rằng hai tỷ muội này quan hệ rất tốt đâu -- "
"Muội muội lời nói này rất không có đạo lý , người không biết còn tưởng rằng mẫu thân khắt khe muội muội, mẫu thân nhượng ta ra phủ đặt mua chút đồ, sao có thể mang theo muội muội, nếu để mẫu thân biết, sợ là sẽ trách cứ ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, huống hồ muội muội lớn lên lại mỹ mạo như thế, tất nhiên sẽ mang theo một loại ý nhị của tiểu cô nương, nếu xảy ra sự tình gì, tỷ tỷ ta đây sẽ hết đường chối cãi a."
Kỳ thật, lời nói này của Diệp Mộ Linh thật sự rất sắc bén, ngoài mặt xem như ôn hòa, kì thực chính là chỉ trích, đích thứ có khác, ngươi sao có thể không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa năn nỉ ta mang ngươi ra phủ, ngươi bất quá là hài tử do thϊếp sinh ra, có cái tư cách gì vô cớ ra phủ, cư nhiên còn dám oán thầm mẫu thân, huống hồ ngươi lớn lên vốn không được nương ngươi dạy dỗ cẩn thận, nếu là gặp được sự tình gì liền đánh mất mặt mũi Hầu phủ thì phải làm sao.
Diệp Mộ Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hảo muội muội nàng do tức giận mà đỏ bừng lên, trong lòng không khỏi dâng lên một trận vui sướиɠ, nàng không sợ chọc giận nàng ta, chỉ sợ nàng ta quá an phận thủ thường mà thôi. Nhìn lửa giận không sai biệt lắm , Diệp Mộ Linh cũng không có tâm tư bồi nàng ta chơi đùa, nhưng cũng không nghĩ đem nàng ta đuổi về sớm như vậy.
"Không bằng như vậy đi, qua mấy ngày nữa Mộc Vương phủ có tổ chức hội thi thư, ta sẽ năn nỉ mẫu thân mang muội muội theo, muội muội thấy thế nào."
Diệp Mộng Dao nghe xong, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nghĩ đến những người có thể đến Mộc Vương phủ nhất định đều có thân phận, nàng cũng dễ mượn cơ hội này xoay người, nghĩ đến đây tươi cười:
"Như thế liền làm phiền tỷ tỷ " Diệp Mộ Linh gật gật đầu, sắc mặt như thường đi lượt qua bên người Diệp Mộng Dao, đợi cho bóng dáng của nàng biến mất Diệp Mộng Dao liền cho nha hoàn bên cạnh một bạt tay, nha hoàn ăn đau rơi nước mắt cũng không dám lên tiếng.
"Phi, ngươi nhìn cái gì, cư nhiên dám ám chỉ ta là đứa nhỏ ti tiện, không phải ỷ vào chính mình là nữ nhi của chính thất sao? Đợi cho ta lợi dùng ngươi để trở thành thế tử phi, ta nhất định sẽ hung hăng sửa trị ngươi!" Nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi trồi lên một cái kế hoạch âm độc, sau đó tâm tình liền rất tốt, trên miệng mang theo một tia tươi cười quỷ dị ly khai.
Hồng Thường tìm một chiếc xe ngựa bình thường đến, mấy người theo lời lão nhân đến tiệm rèn Kim thị. Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cục cũng đi tới chỗ, sau khi xa phu được Lục Thường thưởng cho một thỏi bạc thì tiếp đãi càng thêm ân cần, nói cũng càng nhiều hơn.
"Tiểu thư, nếu người muốn rèn đồ, Kim thị không phải là điếm tốt nhất, kỳ thật trong thành....."
Còn chưa nói xong, liền bị Lục Thường đuổi đi. Đầu tiên, mấy người xem xét bốn phía, tiếp theo là đi đến mặt tiền cửa hàng có chút cũ nát. Thợ rèn ở tiệm rèn Kim thị là một gã nam tử vận y phục bình thường, diện mạo bình thường, thoạt nhìn hết thảy đều thực bình thường, nam tử trung niên đầu đầy mồ hôi đang vung búa đập dẹp miếng sắt lại nhìn thấy người đến là vài tiểu cô nương không lớn, không khỏi sửng sốt, ngây ngô nở nụ cười:
"Các vị tiểu thư không phải là đi nhầm địa phương rồi chứ " Nói xong hắn còn gãi gãi đầu chính mình, bộ dáng vô cùng hàm hậu.
Diệp Mộ Linh sau khi nhìn kỹ nam tử vẫn chưa phát hiện ra cái gì không ổn, nhưng trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này chính là Kim Thạch, tuy rằng trên người hắn thiếu hơi thở gϊếŧ chóc, nhưng phân ổn trọng tự giữ kia tuyệt đối không phải điều một thợ rèn bình thường có thể có được. Nghĩ như thế, Diệp Mộ Linh xuất ra thư cùng ngọc bội lão nhân đưa cho, sau khi thấy ngọc bội, nháy mắt, trong mắt nam tử rèn sắt xẹt qua một tia mũi nhọn, có chút đề phòng nhìn Diệp Mộ Linh, nhưng vẫn như trước tiếp nhận phong thư. Trong quá trình xem thư, nam tử không khỏi nhíu chặt mi nhìn nữ tử nhỏ bé trước mặt mình, lại có chút không thể tin được, dò hỏi :
"Tiểu sư muội?"
"Kim sư huynh!" Diệp Mộ Linh trả lời rõ ràng. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nữ tử, hơi thở quanh thân nam tử liền biến đổi, ẩn chứa dày đặc khí thế của người tập võ, không có phần ngu si, chỉ có thành thục trầm ổn, lại rất có phong độ của một đại tướng.
"Tiểu sư muội, đi theo ta"
Nói xong liền xoay mở một cơ quan, nháy mắt, trong tiệm rèn chật hẹp xuất hiện một mật đạo, Diệp Mộ Linh mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào theo Kim Thạch. Trong mắt lóe ra tinh quang, tiệm rèn này quả nhiên có mật đạo thông đến nơi khác. Kim Thạch đưa tay lên tường mân mê một hồi, phỏng chừng là tắt các cơ quan, đi trong mật đạo mất gần một nén hương thời gian, mấy người liền ra tới điểm cuối. Đi ra khỏi đường hầm chật hẹp, Diệp Mộ Linh không khỏi sợ hãi than, này cư nhiên là chân núi của một ngọn núi, núi này bị người đào chính giữa làm đường hầm, nối thẳng về phía này. Địa phương ở chân núi không có gì đặc biệt, chỉ có vài phòng nhỏ dựng bằng cỏ tranh, đi vào trong phòng, Kim Thạch để cho Diệp Mộ Linh ngồi chờ một lát, hắn phải đi ra ngoài tìm vài vị sư đệ về. Diệp Mộ Linh cẩn thận quan sát gian phòng cỏ tranh, phát hiện trong phòng không hề thiếu thảo dược cùng sách y, trong lòng liền có tính toán.