Trong Lưu Sa viện
Dưới gốc hai cây cổ thụ trăm năm, có một vị nữ tử vận một thân áo trắng thêu chỉ bạc nằm trên một chiếc ghế dài tinh xảo , nữ tử nằm tránh vừa vặn trong bóng mát của cổ thụ, mái tóc thật dài không được chải gọn mà chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định. Trên tay nữ tử cầm một quyển [ sách luận ] che khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn. Nữ tử kia đúng là Diệp Mộ Linh, mấy ngày nay nhàn rỗi đến vô sự, vài vị di nương đều có vẻ an phận, nhưng nàng vẫn suy tư về đối sách, làm thế nào có thể tiên hạ thủ vi cường, trước khi các nàng còn chưa có hành động gì liền nắm được toàn cục trong tay.
Sau khi tinh tế phân tích qua cục diện, đại khái nàng đã định hình được kế hoạch, lo trước khỏi họa. Tuy nhiên, bảo tàng Diệp gia vẫn còn là một điều bí ẩn nàng chưa biết, nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào cho người điều tra, chỉ có thể đem nghi vấn này chôn sâu trong lòng. Nhân lúc nhàn hạ nàng lại tiếp tục nghiên cứu mưu kế binh pháp xưa nay nàng yêu thích nhất, khi rảnh rỗi thì bình luận vài câu thơ, dù sao ở rất nhiều thời điểm đích nữ Hầu phủ là đại biểu cho thể diện của cả Hầu phủ.
Nhưng nàng cũng đang tìm thời cơ ra phủ, càng sớm càng tốt vì còn rất nhiều chuyện cần phải an bài. Từ sau khi sống lại, mỗi lần nàng nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh phụ thân cùng đệ đệ chết thảm, vì lí do đó nàng lại càng thiếu ngủ trầm trọng, này cũng giải thích cho tính tình không tốt mấy ngày gần đây. Đêm hôm nay, Diệp Mộ Linh vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì Ngân Châu lại cuống quít chạy vào, nhìn thấy chung quanh không người, liền lo lắng nói:
"Tiểu thư, không tốt , mới vừa rồi ta cùng Kim Châu đi ngang qua góc tường , đột nhiên có hắc y nhân cả người dính đầy máu bắt lấy Kim Châu, hắn yêu cầu chúng ta phải tìm cho hắn một địa phương bí ẩn để hắn vào ở. Tiểu thư - " thanh âm của Ngân Châu đã dẫn theo tiếng khóc nức nở, rốt cuộc cũng là đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, sự tình liên quan đến người thân của mình, sao có thể không hoảng loạn cho được, Diệp Mộ Linh trấn an, vỗ vỗ vai Ngân Châu .
"Chớ khóc, Kim Châu rất trí tuệ, sẽ không có việc gì đâu, mau dẫn ta đi xem -"
"Nhưng là -- nhưng là tiểu thư, không bằng ta kêu vài thị vệ đi trước nhìn xem" Ngân Châu không biết phải nói làm sao, mặc kệ như thế nào nàng cũng không thể đem tiểu thư đặt vào trong hiểm cảnh a. Dường như xem thấu được ý tưởng của nàng , Diệp Mộ Linh bất đắc dĩ an ủi.
"Nha đầu ngươi, như thế nào lại ngớ ngẩn vậy, nếu dẫn người đi theo Kim Châu mới thật sự mất mạng, hắn bắt Kim Châu, đơn giản là muốn tìm một nơi ẩn thân để chữa thương, sẽ không thương tổn chúng ta. Đừng kéo dài thời gian nữa, mau dẫn ta đi đi"
Ngân Châu nghe xong cảm thấy tiểu thư nói rất có đạo lý, cũng không do dự nữa, mở cửa ngoài, mang theo tiểu thư nhà nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, bước nhanh đến góc tường lúc nãy. Đi gần đến góc tường, chỉ thấy trong hàng cây cao gần một thước được tu bổ chỉnh tề giấu kín một hắc y nhân, lưng hắc y nhân dựa vào thân cây, cả thân mình đều ẩn trong bóng đêm, trên người hắn có rất nhiều miệng vết thương to nhỏ khác nhau, có hai nơi cực kỳ nghiêm trọng, một chỗ ở đùi, mơ hồ có thể bạch cốt lộ ra, một chỗ khác ở trên lưng, máu tươi chảy nhỏ giọt không ngừng, hắn dùng một bàn tay gắt gao che khớp xương ở phần eo, tay còn lại cầm đao đặt trên cái cổ mảnh khảnh của Kim Châu, tuy rằng mặt hắn được che đi, nhưng trong đôi mắt màu rám nắng lại tràn ngập cảnh giác cùng khí thế hung ác, bất quá, xem ra cũng chỉ là giãy dụa thôi.
Hắc y nhân gặp Ngân Châu mang đến một vị nữ tử tuyệt sắc, y phục ngân bạch thì không khỏi sửng sốt, không phải vì mỹ mạo kia mà là vì khí chất lạnh như băng, cùng với cặp mắt lạnh nhạt, lạnh nhạt khi nhìn hắn, nhưng hắn rất nhanh liền hồi phục tinh thần, gian nan nói với Diệp Mộ Linh: "Phòng ở đã chuẩn bị tốt sao?"
Vừa nói tay vừa xiết chặt tay nắm của thanh đao đặt trên cổ Kim Châu. Nghe thanh âm này, người nói tựa hồ có chút tuổi tác, Diệp Mộ Linh cũng không trả lời lập tức. Hắc y nhân không khỏi lo lắng, một tiểu nha đầu sao lại khó đối phó như vậy, nếu không phải lão tử bị người phản bội, còn bị hạ dược, thì sao phải cùng ba cái tiểu nha đầu lừa đảo nói chuyện. Diệp Mộ Linh đột nhiên nở nụ cười thản nhiên.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc không chống đỡ được bao lâu nữa, không bằng ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, ta liền giúp ngươi an bài chỗ ở, tìm người mua thuốc cho ngươi."
Hắc y nhân không khỏi sửng sốt "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta gϊếŧ nàng?"
Diệp Mộ Linh lại cười: "Một cái nha hoàn mà thôi, chớ không phải ngươi nghĩ ta sẽ vì một cái nha hoàn mà chịu để ngươi uy hϊếp đi?"
Hắc y nhân nghĩ nghĩ, lại không khỏi tức giận mà nhìn về phía Ngân Châu, hắn vốn muốn bắt một người uy hϊếp, để người còn lại giúp hắn tìm một chỗ chữa thương, lại không nghĩ nha hoàn này về còn mang đến một cái tiểu thư khó chơi, ai dám nghĩ hắn đường đường là Tà tôn lại biến thành cái bộ dáng này, còn có chuyện nào vô đạo đức hơn chuyện này?
Diệp Mộ Linh lại hợp thời mở miệng: "Nếu không nhanh quyết định, chỉ sợ ngươi không chống đỡ được lâu, nếu kẻ thù của ngươi đuổi tới, chuyện này sẽ không quan hệ tới chúng ta ."
Lúc hắc y nhân nghe nói tới hai chữ kẻ thù ánh mắt liền bắn ra tinh quang, uổng cho hắn đối đãi với chúng như thân tôn tử (cháu ruột), thế mà bọn phản đồ ấy lại bày mưu hại hắn, hắn tuyệt không sẽ cho chúng tận hưởng hết tôn vinh của hắn, không bằng đáp ứng điều kiện của tiểu nha đầu này, chắc hẳn nàng cũng sẽ không đề ra điều kiện gì quá đáng.
Nghĩ thế, hắn liền gật đầu chấp nhận: "Hảo, ta đáp ứng ngươi ba điều kiện, ngươi phải giúp ta ẩn núp, hảo hảo dưỡng thương."
"Hảo" Diệp Mộ Linh gật đầu ứng hạ. Hắc y nhân buông Kim Châu ra, Kim Châu, Ngân Châu lập tức đến nâng hắn đứng lên, Ngân Châu dường như có chút không phục xốc mặt nạ che mặt của hắn lên, lại kinh ngạc hô "Nha, sao lại là lão gia gia râu bạc" Hắc y nhân có chút đỏ mặt xoay về hướng khác.
Diệp Mộ Linh suy tư một lát liền phân phó Kim Châu Ngân Châu đem hắn an trí bên cạnh phòng hai nàng trong Lưu Sa viện, sau đó phân phó "Các ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, ghi nhớ thương thế của hắn rồi phân ra tìm vài đại phu khai dược (cho đơn thuốc), lại đến mấy dược điếm (tiệm bán thuốc) khác nhau mua dược, nếu người trong phủ có hỏi liền nói gia gia các ngươi không khoẻ"
Lão hắc y nhân cúi đầu híp mắt, tiểu nha đầu chín mười tuổi này cũng không tầm thường a, tâm tư kín đáo, lên kế hoạch chu toàn, thật sự là nhân tài có thể đào tạo. Diệp Mộ Linh có chút đăm chiêu đi về Lưu Sa viện, vừa đi vừa suy đoán thân phận lão nhân này, lại không khỏi cảm thấy trong tay không có người dùng, ý tưởng ra phủ mua người của nàng càng thêm gấp gáp. Một hồi nhạc đệm nho nhỏ liền trôi qua như vậy, chính Diệp Mộ Linh cũng không nghĩ tới, lão nhân vô tình cứu được này lại có tác dụng trọng yếu đối với sự trưởng thành của nàng, mà giữa các nàng cũng thành lập một loại thân tình siêu việt giữa thầy trò.