Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, tia nắng thứ nhất của mặt trời còn chưa cắt qua phía chân trời, nha hoàn ma ma trong Lưu Sa viện liền bắt đầu công việc lu bù, không ai rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc trong viện, vài người lúc nhàn hạ sẽ ngẫu nhiên thích pha trò nhưng lúc này cũng không dám náo động, một cái sân to lớn có người chăm sóc nhưng không có tiếng người cũng không có vẻ tịch liêu, cứ xem việc nha hoàn tới tới lui lui mà trong viện vẫn im ắng như cũ thì người quen thuộc chắc chắn biết, tuy đại tiểu thư tính tình thực ôn hòa, nhưng nếu ai dám phiền nhiễu đến mộng đẹp của nàng vào sáng sớm, sẽ không thiếu được việc phải ăn chút đau khổ.
Chỉ chốc lát sau, tia sáng đầu tiên của mặt trời cũng đã chiếu rọi đến bên trong viện của một tòa tiểu lâu (lầu, gác nhỏ) tinh xảo -- Lưu Ly các, đỉnh tiểu các không biết giấu diếm huyền cơ gì, góc cạnh thẳng tắp như thể muốn đem ánh sáng mặt trời như lửa hòa tan, tản đi bốn phương, khiến cho cả Lưu Sa viện được bao bọc trong một tầng kim quang lóng lánh. Đứng trước cửa Lưu Ly các là hai tiểu nha hoàn, cả hai đều vận một thân xiêm y vàng nhạt, quần lụa mỏng xinh, chính là một người có bộ dạng cúi đầu phục tùng, ôn nhu nhược nhược, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc, người còn lại không cúi đầu, ánh mắt luôn bắn về phía đám nha hoàn bà tử đang vội vàng, làm cho người ta cảm thấy đây là một đứa nhỏ kiêu ngạo ương ngạnh.
Chờ thời gian qua nửa chén trà nhỏ, cửa bị Lục Thường mặt tròn tròn đẩy ra, hai tiểu nha hoàn chờ ngoài cửa bưng nước cùng khăn lau nhỏ giọng đi vào trong phòng, Hồng Thường nhấc tấm màn mỏng che trước giường lên, phân biệt cột lại hai bên, theo sau là một nữ tử tuyệt sắc vận lý y bằng tơ tằm trắng thượng đẳng từ trên giường bước xuống, thật có thể nói nhất cử nhất động của nữ tử đều vô cùng tao nhã, cao quý, một cái nhíu mày một nụ cười cũng khó có ai bì được, chỉ tiếc, thần sắc của nữ tử cũng không tốt, nhạt nhẽo lạnh nhạt, một đôi mắt phượng ngầm sắc bén, Kim Châu, Ngân Châu bước lên phía trước hầu hạ nữ tử rửa mặt, Kim Châu vẫn nhu thuận như cũ, chính là Ngân Châu cũng khó có được cúi đầu thần phục, đúng vậy, trong ánh mắt kia đều là thần phục.
Toàn bộ quá trình rất im ắng, mỗi người đều ăn ý mà cung kính, nữ tử lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm do mẫu thân thỉnh người tỉ mỉ điêu khắc, nhìn gương mặt hoa đào của mình trong gương, trong lòng lại dâng lên một trận bi thương, rõ ràng đây chính là thời điểm như hoa như ngọc của nữ hài tử, nhưng nháy mắt tâm lại già cỗi, ngẫm lại hết thảy mọi chuyện sắp xảy ra như kiếp trước, trong phượng mâu (mắt phượng) hẹp dài của nữ tử lóe ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi. Chung quy là người có định lực kém cỏi nhất trong bốn nha hoàn, Lục Thường thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình trong kính liền sững sờ, nhịn không được mở miệng dò hỏi, "Tiểu thư, hôm nay vận trang phục gì ?"
Diệp Mộ Linh phục hồi tinh thần, nghĩ nghĩ liền nói: "Liền vận bộ thủy lam sắc có hoa văn bạch mai kia đi. Vấn một cái lưu vân kế (kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu) nữa là được."
Vài cái nha hoàn lập tức hành động, không tới nửa canh giờ, thoạt nhìn Diệp Mộ Linh đã chuẩn bị tốt hết thảy. Ngân Châu nhìn thấy, nhịn không được sợ hãi than thở: "Tiểu thư định là đệ nhất mỹ nhân ở kinh đô !"
Nhìn lại Diệp Mộ Linh, một thân váy áo tơ lụa thủy lam sắc, sắc lam tự nhiên làm nổi bật lên da thịt tuyết trắng, vòng eo mảnh khảnh, đôi tay nõn nà, mặt như bạch ngọc, trên mặt mang theo một tia tươi cười ôn hòa, bắt mắt nhất vẫn như cũ là cái miệng nhỏ nhắn, no đủ ướŧ áŧ, điểm một chút son. Búi tóc lưu vân kế chỉ dùng một sợi dây lụa trang trí, xinh đẹp nhưng không xa hoa, chính là, đường đường là đại tiểu thư, nữ nhi của chính thất Trấn Viễn Hầu phủ mà nói, trang phục như vậy không khỏi rất giản dị, trắng trong thuần khiết.
Chuẩn bị xong, Diệp Mộ Linh đứng dậy đi ra cửa, một thân váy áo màu lam giống như khảm thêm một tầng ngân bạch sáng bóng lưu động, nhưng lại xứng với khí chất trong trẻo lạnh lùng kia. Vài nha hoàn lập tức đuổi theo sau, Hồng Thường đóng cửa Lưu Ly các lại, trong nháy mắt không khỏi có chút ngốc lăng, Lưu Ly các, ý nghĩa như tên gọi, chứa rất nhiều bảo bối quý hiếm, lấy trình độ sủng ái của lão gia và phu nhân đối với tiểu thư, cấu tạo Lưu Ly các này quả thật có thể so sánh với kiến trúc nơi ở của hoàng thân quốc thích bình thường ,chính là mỗi khi tiểu thư ở đây, đều làm cho ánh mắt của người khác nhịn không được phải cảm thán, mấy bảo bối hiếm lạ kia cũng trở nên ảm đạm thất sắc, Hồng Thường thản nhiên lắc lắc đầu, Liền chạy vội theo.
Xuyên qua tiểu kiều (cây cầu nhỏ) liền có thể thưởng thức hình ảnh bách hoa khai (trăm hoa đua nơ)̉, Diệp Mộ Linh bước nhanh tới viện của mẫu thân, vừa vặn đúng thời gian mẫu thân dùng bữa, cũng không cần người thông báo liền lặng lẽ tiêu sái đi vào, mà nha hoàn bà tử trong viện phu nhân tất nhiên biết phu nhân có bao nhiêu sủng ái tiểu thư, vì vậy cũng không ai lên tiếng. Diệp Mộ Linh đi đến sau lưng chủ mẫu Hầu phủ, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ mẫu thân , đem mặt hướng về hai má mẫu thân mà cọ, thanh âm nhẹ nhàng : "Nương, Linh nhi rất nhớ người"
Mà chủ mẫu Diệp phủ vừa nghe thấy tiếng bảo bối nữ nhi của mình liền vội vàng lôi kéo tay Diệp Mộ Linh để cho nàng ngồi xuống bên người mình, đồng thời nói: "Ngươi là tiểu nhãi con nghịch ngợm, một chút bộ dáng tiểu thư khuê các cũng không có."
Trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Mộ Linh toát ra ý cười: "Nương nói ta là tiểu nhãi con nghịch ngợm, kia nương thành ra cái gì? Nữ nhi cũng không chịu."
Khi chủ mẫu Đường thị nhìn về phía bảo bối nữ nhi của mình, trong nháy mắt thần sắc liền suy sụp, đau lòng nói: "Nữ nhi của ta a, sắc mặt ngươi như thế nào lại kém thành cái dạng này, ngươi là muốn nương không thể sống a -- bọn nha hoàn đâu, các ngươi hầu hạ tiểu thư như vậy sao !"
Một câu nói này, thanh âm lớn dần, ngữ điệu nâng cao, rõ ràng là đang áp chế một cỗ lửa giận. Diệp Mộ Linh biết nương nàng xưa nay có bao nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, "Nương, chuyện này không liên quan các nàng, chính là mấy ngày gần đây thời tiết nóng bức, ăn cái gì cũng không vô, hôm nay thấy thức ăn ở viện nương không sai, cũng làm nữ nhi có chút thèm ăn."
Đường thị vừa nghe vội vàng múc một bát cháo thược dược mẫu đơn cho nữ nhi, nói "Mau nếm thử, cháo này có công hiệu trừ hoả."
Diệp phu nhân không phải ngốc tử, nàng có thể ngồi ổn ở vị trí chủ mẫu Hầu phủ, còn thuận lợi sinh hạ hai hài tử, tự nhiên phải có chút năng lực, nếu nữ nhi đã nói sang chuyện khác, không muốn nàng truy cứu sai lầm của nha hoàn, nàng tự nhiên sẽ không làm trái với ý tứ nữ nhi. Hai mẫu tử đắm chìm trong ôn nhu, trái tim Diệp Mộ Linh cũng trở nên vô cùng ấm áp, đều là giận dỗi nhưng kiếp trước Diệp Mộ Linh không cảm nhận được tình yêu thương của mẫu thân dành cho mình như kiếp này, nhớ tới kiếp trước, mẫu thân bị di nương hạ độc hại hôn mê bất tỉnh, mà nàng ngay cả cơ hội nhìn mặt mẫu thân lần cuối cũng không có, cho nên nàng không khỏi phá lệ quý trọng hạnh phúc đang có được này.
Bữa sáng vừa được dọn xuống, nàng liền nghe thấy đại nha hoàn Thúy Trúc bên người mẫu thân báo lại, vài vị di nương cùng tiểu thư đến chọn lựa vải dệt, Đường thị nhíu mày rất không vui, Diệp Mộ Linh nghe được hảo di nương cùng hảo muội muội của nàng đến đây, không khỏi cười châm chọc, sau đó quay đầu hướng mẫu thân bẩm báo một tiếng, nói là chính mình cho người thông tri các nàng đến, Đường thị nghe vậy gật gật đầu, cũng không nói cái gì, hiển nhiên vẫn không đem các nàng đặt vào trong mắt. Sau khi phân phó người đưa các nàng đến thiên thính.
Thời điểm Đường thị lôi kéo nữ nhi của mình tới thiên thính, vài vị di nương cùng tiểu thư đã muốn đợi một lúc. Diệp Mộ Linh liếc mắt một cái liền thấy được một tiểu cô nương vận quần lụa mỏng hồng nhạt, trên đầu cắm đồ trang sức phức tạp đứng trong đám người, ra vẻ nhu thuận đáng thương kết hợp cùng đôi mắt to thoạt nhìn rất đơn thuần . Diệp Mộ Linh âm thầm hối hận, kiếp trước mình như thế nào lại bị loại mặt hàng này làm mờ mắt, nhưng chính nàng không biết, khi đó nàng chỉ mới có mười tuổi, tâm tư còn chưa đủ tinh tế để nhìn rõ thế sự.