Trong Trấn Viễn Hầu phủ
Núi đá giả nhấp nhô, cây cối được chăm chút tỉ mỉ, đình đài, lầu gác tinh xảo, mặt hồ tĩnh lặng, những cột trụ dọc hành lang đều được điêu khắc rất tinh mỹ. Dường như ánh mặt trời cũng phá lệ ưu ái, chỉ cho những tia nắng đáp mình trên cây cối, xuyên thấu qua cành cây, giống như đang phô bày ra những mảnh lục ngọc quý giá, ánh sáng chiếu trên những kỳ hoa dị thảo mang theo sương mai, lại khúc xạ ra những tia sáng chói mắt nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, chim chóc dừng chân trên các cành cây cũng lười biếng không cất tiếng hót. Gió từng cơn nhẹ nhàng thổi qua, giống như đôi tay mềm mà của thiếu nữ --
Đúng vậy, mùa hè lười biếng, hết thảy đều lười biếng. Trong đình bát giác ven hồ, xuyên thấu qua những tấm màn mông lung, dường như mơ hồ thấy được một vị nữ tử mặc một thân lam sắc, nữ tử nằm nghiêng mình ngủ say trên nhuyễn tháp, đôi tay như bạch ngọc trong tay áo lam khẽ lộ ra ngoài, gáy ngọc thon dài như ẩn như hiện, một bàn tay trắng nõn mềm mịn, nhu nhược như không có xương nhẹ khoát lên tay vịn nhuyễn tháp, tay vịn làm bằng ngọc ở trong tay nữ tử tựa hồ cũng trở nên bướng bỉnh đáng yêu, trong suốt trong sáng , gió nhẹ thổi qua làm tấm sa màn mỏng manh tung bay, lộ ra dung nhan của nữ tử, khiến cho người khác nhịn không được mà trầm luân.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt tựa như đang bệnh, mơ hồ có thể thấy màu xanh nhạt nhạt của mạch máu càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật như một tác phẩm nghệ thuật bằng gốm sứ , lông mày dày đậm, bên trong tinh tế lại ẩn chứa lực đạo vô tận, lông mi thật dài lại dày như hai cánh quạt, trên mặt là hai phiến má trắng trẻo không tì vết, cái mũi khéo léo linh lung càng thêm chọc người thương tiếc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn tô chút son trên gương mặt không hề có tí huyết sắc lại dị thường bắt mắt, phá lệ đỏ tươi, làm cho khuôn mặt này được che kín một tầng quỷ dị nhè nhẹ, kinh người nhưng hài hòa. Giống như yêu tinh rơi vào nhân gian , bạc tình nhưng đủ để khiến cho thế nhân trầm luân, tràn ngập dụ hoặc trí mạng, mãnh liệt đánh sâu vào trái tim người ---
Lông mi khẽ động, nữ tử mở cặp mắt phượng hẹp dài, dường như tất cả trân bảo của cả thế gian đều hội tụ trong đôi mắt ấy, ẩn chứa thất thải lưu quang (khúc này mình không biết edit thế nào nên mạn phép để nguyên.), lại trong trẻo tĩnh lặng, nếu người nào cẩn thận sẽ phát hiện đôi mắt kia vô cùng lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt cũng chỉ ẩn chứa tàn nhẫn, vô tình... đứng gác ở hai bên đình bát giác là hai nha hoàn dung mạo thượng thừa, một người vận y phục hồng sắc của hoa anh đào, chất vải đều thuộc loại tơ lụa sa y thượng đẳng, nguời còn lại vận y phục màu xanh nhạt như lá sen, y phục cũng được may từ sa y, thấy chủ tử của các nàng đã tỉnh, nha hoàn vận sa y hồng sắc nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến, cử chỉ đoan trang, làm việc ổn trọng, hỏi:
"Tiểu thư, nguời tỉnh -- muốn hay không dùng chút trà và trái cây để thanh nhiệt?"
Không cần hoài nghi, nữ tử được gọi tiểu thư là Diệp Mộ Linh. Hai ngày trước, nàng cùng mẫu thân giận dỗi tỉnh lại (hơi tối nghĩa ha, khúc này có thể là do Linh tỷ giận mom của mình rồi làm mình làm mẩy, không chịu gặp mom, ngủ một giấc thì trùng sinh), lại giật mình phát hiện chính mình trở về sáu năm trước, thời điểm cái tràng âm mưu kinh thiên động địa kia vừa mới hình thành, khi đó, nàng lần đầu gặp gỡ thế tử Quan Cốc của Khang Bình Hầu phủ , khi đó, hảo thứ muội của nàng vừa mới bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt nàng , khi đó, tình cảm thơ ngây của thiếu nữ vừa nảy mầm trong nàng, khiến nàng chung tình với một nam nhân thật nhẫn tâm , khi đó, hết thảy mọi chuyện vừa mới bắt đầu.
Nếu không phải một khắc đó bộ dáng ngượng ngùng hạnh phúc của khi vận một thân giá y đỏ thẫm gả nhập Khang Bình Hầu phủ quá mức rõ ràng, nếu không phải lời nói "đời này nếu không phải nàng thì ta sẽ thú ai khác" của Quan Cốc còn văng vẳng bên tai, nếu không phải nỗi đau tê tâm phế liệt khi tận mắt chứng kiến phụ thân cùng đệ đệ chết thảm khắc sâu vào xương tủy, chỉ sợ là nàng cũng sẽ nghĩ hết thảy đều là một giấc mộng hoang đường.
Nếu vận mệnh đã cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ không bỏ qua những kẻ đã thương tổn nàng, nàng nhất định phải trở nên cường đại, nếu không sẽ trở thành cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ. Diệp Mộ Linh nhìn về phía nha hoàn hồng y, thản nhiên phân phó : "Giữ lại một phần, phụ thân làm lụng vất vả, dễ nổi giận, nương tính tình hỏa bạo (nóng nảy), dễ thương thân, đưa hết qua cho hai người."
Nha hoàn hồng y hỏi ngược: "Tiểu thư không giữ lại một ít đưa qua cho đại thiếu gia sao?"
"Tối hắn rảnh rỗi nhất định sẽ ghé chỗ ta, lúc ấy đem một phần của ta đưa cho hắn thì tốt rồi."
Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, nha hoàn y phục hồng sắc đúng là Hồng Thường, diện mạo đoan trang, làm việc ổn thỏa, tuy là còn nhỏ tuổi, nhưng đã có một loại khí thế không giận tự uy, làm việc lại khéo léo biết đưa đẩy, làm cho Diệp Mộ Linh rất vừa lòng.
Mà Hồng Thường lúc rời đi trong lòng âm thầm phỏng đoán, hai ngày trước tiểu thư tỉnh lại tựa hồ có chút khác lạ, mặc dù tính tình vẫn ôn hòa như cũ nhưng lại ngầm có lãnh ý rất mãnh liệt, cặp mắt hẹp dài kia mỗi khi quét về phía nàng, đều khiến nàng không khỏi kinh hoảng mà ra một thân mồ hôi lạnh. Bất quá ngẫm lại chính mình đối với tiểu thư trung thành và tận tâm, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư, tiểu thư luôn sáng suốt, tất nhiên là sẽ không giận chó đánh mèo lên nàng. Mà nha hoàn vận xiêm y xanh nhạt đứng bên người Diệp Mộ Linh đúng là Lục Thường, giống Hồng Thường đều ổn trọng nhưng khác biệt là Lục Thường rất thông minh, trên khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn là một đôi mắt to tràn ngập linh tính, ngẫu nhiên lóe ra tinh quang chứng minh trí tuệ của nàng. Lục Thường bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên người Diệp Mộ Linh :
"Tiểu thư, phu nhân sai ma ma đến thông tri tiểu thư, gấm vóc có hoa văn thịnh hành dành cho mùa hạ năm nay, còn có lụa mỏng tơ tằm đều được đưa tới, ngày mai tiểu thư hãy đến viện của phu nhân chọn lựa."
Diệp Mộ Linh nghe xong giống như tùy ý hỏi một câu: "Đã thông tri cho các tiểu thư, di nương khác sao?"
Lục Thường thông minh đáp:"Còn chưa có, hay hiện tại để nô tỳ sai người đi thông tri một tiếng."
Lục Thường nghĩ, phu nhân tất nhiên muốn tiểu thư chọn trước, giờ tiểu thư lại muốn thông tri các tiểu thư, di nương khác, tiểu thư luôn luôn trí tuệ, sợ là có dụng ý khác. Diệp Mộ Linh như trước dùng thanh âm không cao không thấp phân phó:
"Đi thôi".
Lục Thường liền đi về phía cách lương đình bát giác không xa, gọi hai nha hoàn tam đẳng phân phó, Diệp Mộ Linh lẳng lặng nhìn, Lục Thường làm vậy là do lo lắng cho nàng ở chỗ này một mình, nghĩ đến đây, trái tim băng giá của nàng không khỏi ấm áp một ít, đồng thời, nàng cũng nhớ tới Quất Cầm, tính toán ngày, qua chút thời gian nữa nàng sẽ tình cờ cứu được Quất Cầm, lúc này, nàng không khỏi nheo hai mắt lại, thật không biết đây là an bài của vị hảo di nương nào của nàng đâu...
Mặt khác, ngẫm lại hai đại nha hoàn còn lại của chính mình, Kim Châu cùng Ngân Châu là một đôi tỷ muội tính cách dị thường khác biệt, Kim Châu tính cách nhu nhược, làm người hiền hoà, lại có tâm kế, khả có thể trọng dụng, Ngân Châu tính cách cường thế, tính tình cực kỳ giống mẫu thân, kiêu ngạo mà ương ngạnh, khí thế mạnh mẽ, mặc dù tâm kế so ra kém Kim Châu, nhưng lại đủ để hoành hành ngang dọc trong Hầu phủ, vô luận là nha hoàn của phòng nào cũng đều phải cấp nàng mặt mũi (ý là phải nể mặt bạn Ngân Châu), đây tuyệt đối là thực lực của nàng. Diệp Mộ Linh nhắm mắt lại trầm tư, nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn nhuyễn tháp , bốn nha hoàn này nếu được huấn luyện tốt, tương lai nhất định có thể độc chắn một mặt ---- Nhưng là, cái Diệp gia bảo tàng làm cho Hầu phủ diệt môn lại là cái gì đâu
-- (Lời tác giả) ------ đề lời nói với người xa lạ ------ Viết văn thật sự rất không dễ dàng == cầu cổ vũ ~