Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Tâm Kế

Chương 13

« Chương Trước
Hoài Vương thế tử Đường Quảng Hàn liếc mắt đã thấy biểu muội của hắn một thân xiêm y xanh biếc đang đứng cạnh sính đình, liền dẫn đầu đi về hướng Diệp Mộ Linh, phía sau là mấy thiếu gia chậm rãi đuổi theo, giương mắt nhìn lại chỉ thấy một vị nữ tử lẳng lặng đứng ở rìa mai lâm, dáng người đơn bạc, váy dài uốn lượn, dường như đã đứng tại đó hồi lâu mà vẫn chưa cử động, gương mặt quá mức trắng nõn không có tí hồng nhuận của một cô nương nên có, mắt phượng hẹp dài lại lạnh lùng ngầm hiểu rõ thế sự, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, ướŧ áŧ mang màu đỏ tươi, khuôn mặt tuyệt thế có thể xưng là hàn băng, tìm không ra một tia nhiệt độ dư thừa. Đường Quảng Hàn không khỏi nhíu mày, biểu muội này của hắn sao lại càng trở nên nhạt nhẽo, chớ không phải ở Hầu phủ bị ủy khuất gì đi, hắn cũng không có bỏ qua tia hận ý trong đáy mắt nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn có chút lo lắng, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Đi gần với Đường Quảng Hàn là nam tử vận một thân trường bào tím sắc, màu da hơi đen, nhìn bất đồng mấy công tử trắng noãn khác, đây là do hàng năm phơi nắng luyện võ mà thành, Diệp Mộ Linh nhớ rõ hắn, Mục Hòa Phong, không quá ba năm, hắn liền trở thành phụ tá đắc lực của Nhạc Vương thế tử, võ công cao cường, tuổi còn nhỏ đã danh chấn Đại Kiền, chính là làm người lại quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn là một khối băng sơn, Diệp Mộ Linh không biết, một cái liếc mắt hôm nay của nàng liền đi sâu vào lòng thiếu niên lạnh băng kia, chính là, khi đó hắn còn không biết, nguyên lai đây là cái liếc mắt cướp đi tâm của hắn, mà chờ tới thời điểm hắn hiểu được, rốt cuộc cũng không còn cơ hội.

Đi ở cuối cùng là Quan Cốc, cũng kinh diễm liếc mắt một cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái thôi, bởi vì ở trong mắt hắn, người chỉ chia làm hai loại, hữu dụng hoặc vô dụng, nhưng hắn sẽ không vì người kia hiện tại vô dụng mà khinh thị, bởi vì không ai biết, một ngày nào đó, cái người vô dụng kia có nổi lên tác dụng trọng yếu nào hay không. Bất quá, không thể phủ nhận nữ tử trước mắt này đủ làm người ta kinh diễm, khí chất lẫn dung mạo đều không có người có thể sánh bằng.

"Biểu muội đã đến sao lại không đi tìm biểu ca, làm biểu ca ta phải mất công nhớ tới ngươi, thật sự làm thương tâm biểu ca "

Nói xong, còn làm ra bộ dáng đau lòng, thuở nhỏ, mối quan hệ của Diệp Mộ Linh cùng vị biểu ca này rất tốt, chính là vì kiếp trước nhận thức Quan Cốc liền rất ít lui tới, hơn nữa vị biểu ca này thường có nhiệm vụ trong người, số lần gặp mặt hàng năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, bất quá, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Đường Quảng Hàn trong lòng nàng,

"Biểu ca sao lại nói vậy, biểu muội bất quá là nhìn thấy biểu ca cùng chư vị thế huynh đang ở cùng một chỗ, không tiện quấy rầy thôi. Sao đến trong miệng biểu ca lại biến thành nữ tử bạc tình."

Thanh âm trong trẻo mang theo tia lạnh lẽo như đi sâu vào lòng người, ở ngày hè nóng bức đúng là rất tốt, chính là nghĩ đến lời của nàng, không ít người trong lòng âm thầm chậc lưỡi, xem khí chất quanh thân nàng, chỉ sợ không ai cảm thấy nàng không bạc tình. Đường Quảng Hàn làm như hiểu rõ gật gật đầu, lại hỏi lại lần nữa

"Không bằng biểu muội cùng biểu ca đồng hành?"

Diệp Mộ Linh thống khoái từ chối

"Biểu ca vẫn nên đi trước, biểu muội nếu đi chung thì rất không tiện."

Đường Quảng Hàn cũng hiểu được, tuy là Đại Kiền dân phong khai hóa (người dân phóng khoáng, sản khoái), nhưng một nữ tử lại cùng nhiều nam tử đồng hành cũng không tốt, vì thế liền đi trước.

Chờ các vị công tử đi xa, đám người Tần Vương quận chúa liền tiến lại, thu hồi ánh mắt dõi theo Đường Quảng Hàn, cẩn thận xem xét Diệp Mộ Linh, ánh mắt cao ngạo tận lực làm như bình thản, lấy giọng thân cận hỏi,

"Ngươi là Diệp Mộ Linh? Đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ?"

"Phải, ta là đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ, quận chúa hảo"

Nói xong liền cúi hạ tầm mắt. Tần Vương quận chúa vừa lòng gật đầu, không uổng công nàng phóng thấp tư thái cùng nàng ta nói chuyện, tuy rằng nói rất ít, nhưng là người biết thức thời, lại tốt vươn cành ô liu (theo mình hiểu là sống chung hoặc tạo lập mối quan hệ)

"Không bằng chúng ta cùng đang đi đi"

Diệp Mộ Linh gật đầu đồng ý, lập tức liền có hai nữ tử tiến lên, một người là người vừa nãy mới ngáng chân Diệp Mộng Dao, đích nữ Ôn Bá phủ, vận một thân phấn y nhiệt tình giữ chặt tay Diệp Mộ Linh, rất quen thuộc mở miệng

"Muội tử trổ mã có thể sánh bằng năm trước đẹp hơn, từ lúc từ biệt tại thọ yến của tổ mẫu vẫn chưa thấy qua muội tử, muội tử sao không đến phủ tỷ tỷ chơi đùa."

Diệp Mộ Linh bình tĩnh đáp lại, sẽ không quá mức lạnh nhạt làm người ta cảm thấy nàng quá thanh cao, cũng không nhiệt tình quá đáng làm người ta cảm thấy nàng nịnh nọt, bước chân nhẹ nhàng, nói năng khéo léo, một bộ khí phái tiểu thư khuê các làm nhiều người không dám so sánh.

Mấy người đi tới sân thi, chỉ thấy người vận hoa phục bằng gấm vóc đã tề tựu cùng nhau, lấy Mộc Vương quận chúa, Nhạc Vương quận chúa làm người cầm đầu một phe, còn lại lấy Hoàng trưởng tôn, Định Bắc Hầu thế tử làm người đứng đầu tụ cùng một chỗ.

Tần Vương thế tử chưa có tới, nghe nói hắn thay phụ thân làm việc, Mộc Vương thế tử không ở, như dự kiến cũng không nhìn thấy Nhạc Vương thế tử, thế nhân đều nói Tần Vương thế tử vô cùng ngoan độc, lòng dạ hẹp, nhưng chỉ cần kính cẩn nghe theo hắn liền không trở ngại. Mà Nhạc Vương thế tử cũng lại hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình ngoan lệ, gặp được nên đi đường vòng. Ở tầng lớp cao trong quan lại Đại Kiền quốc, vương hầu quý tộc đều hiểu được một đạo lý, đó là chọc ai cũng không thể chọc Nhạc Vương thế tử, dù gãy sạch răng ngươi cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng.

Sự tàn nhẫn của Nhạc Vương thế tử đủ để nước láng giềng lâm vào kinh sợ, lại càng không nói tới mấy công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé. Mà hắn ở trong tranh đấu của Tần Vương và Nhạc Vương lại có tác dụng trọng yếu, Tần Vương thế tử không thể thành châu báu, càng đem tài năng trác tuyệt của hắn hiển lộ, có tài đế vương, giúp đỡ Nhạc Vương lung lạc không ít nhân tài.

Diệp Mộ Linh bất động thanh sắc quan sát người ở đây, Mộc Vương quận chúa khí chất thanh cao, cũng là người tài hoa có thừa, không giống mấy nữ tử khác, chỉ biết về quần áo trang sức, là thật nữ tử có tài, chỉ vận một thân quần trắng, đơn giản nhưng cao quý , đối với đám người Tần Vương quận chúa ỷ thế hϊếp người lại không có một tia nội hàm nào vô cùng khinh thường, bởi vậy, tại vương triều Đại Kiền, trung tâm thế lực của nữ tử chia thành hai lực lượng ngang nhau.

Mặt khác, hành vi phóng khoáng, tâm tư đơn thuần đúng là Hoàng trưởng tôn, không không tính là nho nhã suất khí, nhưng ánh mắt trong suốt của hắn tựa hồ tỏ rõ tâm tư đơn thuần, làm cho người ta hơn một phần hảo cảm, chính là Diệp Mộ Linh nghĩ không ra, tâm tư của hoàng trưởng không phải nên thâm trầm sao, thời khắc bị người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế, hắn làm sao có thể như vậy?

Người có ánh mắt luôn soi mói người khác là Nhạc Vương quận chúa, một thân xiêm y đỏ thẫm thật bắt mắt, cái miệng khéo léo đυ.ng chạm không ít người, nhưng những người có quan hệ với Nhạc Vương thế tử không thể không bán nàng một cái nhân tình, dù sao cũng là muội muội của Nhạc Vương thế tử, chính là, hiện tại mọi người còn không biết, Nhạc Vương phi hiện tại cũng không phải là thân nhân của Nhạc Vương thế tử, đại khái ba năm sau, Nhạc Vương quận chúa nói sai rồi câu liền bị hắn hủy dung.

Diệp Mộ Linh lẳng lặng đứng ẩn mình trong một góc, hai mắt sâu thẳm ngầm có sát ý, nhìn Quan Cốc khóe miệng đầy ý cười ôn nhu như nhìn một khối tử thi, cả người toát ra đầy lệ khí, Quan Cốc đang cùng người đàm tiếu không khỏi cảm thấy cả người bị khí lạnh xâm nhập, hình như có một đạo ánh mắt như lợi kiếm đâm thẳng vào lưng hắn, ẩn ẩn làm hắn đau, Quan Cốc xoay người nhìn về phía ánh mắt ấy lại chỉ thấy Diệp Mộ Linh một thân bích sắc đang cúi đầu đứng trong bóng cây cột, gương mặt thanh tú không khỏi mang theo nghi hoặc cau chặt mày, sau đó liền xoay người sang chỗ khác.

Diệp Mộ Linh lại dấy lên một tia mỉm cười quỷ dị: Quan Cốc, ta sẽ trở thành ác mộng trọn đời ngươi!
« Chương Trước