Vào đêm, trên đường lớn Khang Bình vẫn vang lên tiếng người huyên náo như trước, phần đông là tân khách tụm ba tụm năm từ Khang Bình Hầu phủ đi ra, xa xa nhìn lại, đèn l*иg đỏ rực được thắp sáng trưng treo quanh Khang Bình Hầu phủ, đại môn bằng gỗ lim sơn son thϊếp vàng đang mở rộng, trước cửa là hai tòa sư tử bằng đá trang nghiêm đứng lặng, trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn người đi lại trên đường, trên cổ quàng hoa vải đỏ rực làm chúng thiếu vài phần nghiêm túc, hơn tí không khí vui mừng cùng ôn hòa.
Nguyên lai, hôm nay là ngày thế tử Khang Bình Hầu phủ thú (cưới) đích trưởng nữ Trấn Viễn Hầu phủ, trong tiền viện Hầu phủ, yến hội gồm ba mươi sáu bàn, tất cả đều là mỹ vị quý và lạ, nến đỏ chiếu sáng mọi bóng dáng, lụa đỏ giăng khắp nơi, mọi người hoặc thực hoặc giả đều vui sướиɠ chúc mừng.
Nam tử vận (mặc) một thân tơ lụa đỏ tía, chạy ngược xuôi trong đám tân khách, làn da của hắn trắng noãn, lông mi không thô, đôi mắt không lớn nhưng lại ngầm có ý tinh quang, đây đều tỏ rõ hắn là một nam tử có sức quyến rũ, có thể mê đảo các tiểu thư khuê các, ngũ quan cũng không tinh xảo, nhưng khi dung hợp cùng một chỗ lại phá lệ hảo xem, khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười ôn nhu, chỉ tiếc, nụ cười này không đáp sâu trong đáy mắt.
Lúc này, một gã nam tử vận cẩm bào, hình thể chút cao lớn lặng lẽ xuyên qua đám tân khách, hướng tân lang gật đầu một cái, thực hiển nhiên, nam tử này là tâm phúc của tân lang. Tân lang nhận được ám hiệu liền nhìn về phía Khang Bình hầu đang bị nhóm tân khách vây quanh nháy mắt ra dấu rồi đi về hướng một gian thiên thính, mà Khang Bình hầu lăn lộn ở quan trường nhiều năm dường như có việc gì lo lắng, dù thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bước chân nhẹ nhàng lại khó nén sốt ruột. Khang Bình hầu đi vào thiên thính, bước nhanh về phía nhi tử Quan Cốc, thần sắc khó nén hưng phấn cùng lo lắng.
"Cốc nhi, sự tình an bài thế nào, chắc chắn không có gì sơ hở chứ?".
Nam tử vận tơ lụa đỏ tía có chút tự đắc nói: "Phụ thân, người cứ yên tâm đi, hôm nay toàn bộ người của Diệp gia đều phải chết, Diệp gia bảo tàng tự nhiên liền trở thành vật trong túi của Quan gia ta. Phụ thân, chờ tới khi tân khách bắt đầu ra về, người nhất định phải giữ phụ tử Diệp gia lại, con sẽ tự mình đưa phụ tử bọn họ cùng tiến hoàng tuyền."
Trong mắt nam tử đều là tham lam, cùng với bạc tình, cũng không giống như lời đồn trong miệng người đời nói hắn yêu thích Diệp gia đích nữ như thế nào. Khang Bình hầu lo lắng hỏi.
"Kia Triệu di nương ăn cây táo, rào cây sung của Diệp gia đâu, nàng có con trai, ngươi sẽ không thật sự giúp hắn lên làm Trấn Viễn Hầu đi. Còn có Lưu di nương cùng nữ nhi của nàng, các nàng đều biết chuyện bảo tàng, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại sống lại ."
"Phụ thân yên tâm, chuyện thành các nàng một người đều không thể sống, chờ chúng ta có được bảo tàng, sự tồn tại của các nàng cũng không còn quan trọng, con sẽ an bài thỏa đáng."
Dứt lời, phụ tử hai người liền tách ra tự đi an bài mọi chuyện. Mà chính giờ phút này, tân nương tử trong lòng tràn đầy vui mừng đang ngồi đợi ở tân phòng, không biết một hồi hạo kiếp (kiếp nạn) đã đến. Đang lúc tân nương tử đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình, một vị phụ nhân thân thể mập mạp thoáng run run ở ngoài cửa hô đứng lên:
"Đại tiểu thư, không tốt, phu nhân trúng độc ngất đi rồi!" Đôi tay nhỏ bé trắng noãn của nữ tử từ trong hỉ bào đỏ thẫm vươn ra, mạnh mẽ nhấc khăn voan lên, chạy ra ngoài cửa.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nương bị làm sao vậy?" Chỉ thấy tân nương vận hỉ bào, cái trán nõn nà, mi như xa đại, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn phấn nộn nộn, trên khuôn mặt kinh thế hãi tục lại được khảm một đôi tròng mắt rạng rỡ sinh động. Trong phòng, hai nha hoàn vận phấn y lập tức chạy theo ra ngoài, hai nha hoàn vận lục y lại ngăn cản không cho ra, hiển nhiên, hai nha hoàn lục y này đều do hảo phu quân của nàng an bài .
"Lưu ma ma, rốt cuộc sao lại thế này, nương nàng làm sao vậy?" Tân nương tử bối rối hỏi. Phụ nhân bị gọi Lưu ma ma thấy đại tiểu thư của nàng lo lắng tiến lên cầm lấy tay nàng, móng tay thật dài của đôi tay nhỏ bé trắng noãn kia đâm cả vào tay nàng mà hai người đều không có phát hiện.
"Phu nhân trúng độc , sau khi dùng điểm tâm do Triệu di nương đưa lên liền hộc máu hôn mê, nô tỳ đi tìm Triệu di nương chất vấn, cũng không biết Triệu di nương mê sảng cái gì nói Trấn Viễn Hầu phủ rất nhanh chính là của nàng, nhi tử của nàng lập tức sẽ trở thành đương gia , nô tỳ nói nàng nói ẩu nói tả, nàng thế nhưng lại cho người đem nô tỳ đuổi ra, còn nói lão gia, thiếu gia có thể trở về hay không đều không biết, càng đừng nói tới đại tiểu thư bất quá là làm mồi nhử."
Lúc này, một nha hoàn lục y biết tình huống không ổn liền muốn đi mật báo, lại bị nha hoàn phấn y thông minh tinh mắt phát hiện, một cước đạp lên quần áo của nàng, đem nàng đánh ngất. Một nha hoàn phấn y khác gắt gao coi chừng nha hoàn lục y còn lại. Mà tân nương tử nghe xong, mặt đầy khϊếp sợ, nước mắt làm mơ hồ đi dung nhan tuyệt thế kia, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Lưu ma ma, nhưng không có tiêu cự.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư" Lưu ma ma lo lắng kêu lên. Nữ tử bị gọi đại tiểu thư phục hồi tinh thần lại, thì thào nói: Phụ thân, Mộ Thành ... sau đó vội vàng hô
"Hồng Thường, mau chuẩn bị ngựa, nhanh đi!"
"Vâng, tiểu thư" Phấn y tỳ nữ bước nhanh đi. Rất nhanh, phấn y tỳ nữ liền dắt ngựa đến, nữ tử bị gọi đại tiểu thư nhảy lên ngựa, hai tay mảnh khảnh nắm trụ dây cương: "Giá! Giá!" tuấn mã hí vang, xoay một vòng rồi phi vội ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đi đâu..." Nha hoàn cùng ma ma đuổi theo hỏi, lại kinh ngạc vì đã không thấy bóng dáng của nữ tử đâu.
Nữ tử giục ngựa chạy vội đó chính là đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ , Diệp Mộ Linh. Giờ phút này, nàng phi ngựa như bay xuyên qua màn đêm, bầu trời đêm đen tối đang dần thay thế hoàng hôn thâm trầm, nữ tử cưỡng chế bất an cùng nặng nề trong lòng, dùng roi không biết đoạt được lúc nào trừu (quất) tới tấp vào con ngựa dưới thân . Khuôn mặt tuyệt mỹ phủ một tầng mồ hôi, làm cho người ta nhịn không được phải thương tiếc. Nữ tử yên lặng cầu nguyện trong lòng: Phụ thân, Mộ Thành, các ngươi nhất định không cần có việc gì.
Đúng vậy, nàng đã suy nghĩ rất cẩn thận, nàng không phải loại nữ tử không có kiến thức, nàng thuở nhỏ thích học binh thư, biết mưu lược, biết đo lường tính toán. Chẳng qua nàng được phụ mẫu bảo hộ rất tốt, lại bị vướng vào tình cảm thơ ngây của thiếu nữ.